Không Cẩn Thận Rơi Vào Tru Tiên


Chương 35
Chương 35

Nhẹ nhàng một cái hôn

Sắc trời dần dần sáng lên, ngọn lửa bên trong Thất Lý Động thiêu đốt một đêm rốt cục cũng dần dần lắng lại. Chỉ là sau khi hỏa diễm thiêu đốt, còn lưu lại cũng chỉ có vách đá đổ nát cùng mảnh gỗ cháy khét bốc lên khói đen mà thôi.

Đám người Pháp Tướng đạo hạnh tuy cao, nhưng bận bịu một buổi tối trên người cũng không tránh khỏi có vài đạo vết thương, vài đệ tử Phần Hương Cốc đạo hạnh hơi thấp, trên mặt còn nhiễm chút tro bụi đen thui.

Chỉ là, khi bọn họ một lần nữa đứng vững thở phào nhẹ nhõm nhìn lại xung quanh, ánh mắt của những Miêu nhân phổ thông kia nhìn về phía những người ngoại tộc này lại đều mang đầy địch ý, không hề vì bọn họ giúp đỡ mà đối với bọn họ có hảo cảm gì.

Thái Thúc Linh và Lục Tuyết Kỳ đứng bên cạnh Pháp Tướng cũng không thèm để ý phản ứng của những Miêu nhân này, đều là lạnh lùng nhìn người của Phần Hương Cốc.

Bỗng người của Phần Hương Cốc ở phía sau một trận rối loạn. Pháp Tướng ngẩn ra, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Thượng Quan Sách từ trên trời giáng xuống, rơi xuống đất, chậm rãi đi đến.

Vị tiền bối Phần Hương Cốc này tối hôm qua là người đầu tiên bay đi, cách một đêm lại là người cuối cùng đến, nhất thời để mọi người tại đây hai mặt nhìn nhau. Thượng Quan Sách này đi làm cái gì, Thái Thúc Linh ngược lại cũng biết được một ít, chỉ sợ đây là khúc nhạc dạo của việc Thú Thần hiện thế.(liên quan tới Thú Thần, có thể tìm trên baidu).

Thượng Quan Sách mặt không hề cảm xúc nhưng hai hàng lông mày nhíu chặt, mơ hồ có thể thấy được tâm sự nặng nề. Dặn dò đệ tử Phần Hương Cốc mau chóng về cốc.

Lý Tuân chần chờ chốc lát, rốt cục vẫn là nói với Thượng Quan Sách: "Sư thúc, sau khi chúng ta trở lại, Cửu Vĩ thiên hồ kia..."

Thượng Quan Sách lắc đầu nói: "Chuyện của Cửu Vĩ thiên hồ không vội, chúng ta trở về rồi hãy nói". Lý Tuân không dám nói nữa, gật đầu đồng ý, mang theo mọi người rời đi. Lúc gần đi không nhịn được lại quay đầu nhìn xa xa Lục Tuyết Kỳ cùng Thái Thúc Linh đứng chung một chỗ.

Bạch y nữ tử kia vẻ mặt lạnh lùng, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc hắn một cái. Tâm lại càng ngã vào đáy vực, nản lòng thoái chí rời đi.

Thượng Quan Sách thở dài, quay lại đối với Pháp Tướng, Thái Thúc Linh cùng Lục Tuyết Kỳ chắp tay nói: "Ba vị ra sức giúp đỡ cốc của tại hạ, tại hạ thực sự vô cùng cảm kích"

Ba người tất nhiên là không dám thất lễ, đồng thời đáp lễ, Pháp Tướng mỉm cười nói: "Thượng Quan sư thúc quá khách khí, Thanh Vân, Thiên Âm cùng Phần Hương Cốc vốn là chính đạo một nhà, trượng nghĩa giúp đỡ càng là việc nằm trong phận sự. Nhưng là xem khí sắc của sư thúc dường như có chút không tốt, chẳng hay tối hôm qua có thể có chuyện gì không?"

Nói, hắn giương mắt nhìn về phía Thượng Quan Sách, khóe miệng lộ ra nụ cười hòa ái, hiền lành ôn hòa không nói nên lời, chính là dáng dấp của Phật Môn cao tăng.

Thái Thúc Linh cũng không nói lời nào đứng yên ở bên cạnh Lục Tuyết Kỳ xem cuộc vui.

Thượng Quan Sách là ai cơ chứ, coi như là trong lòng dù không thoải mái cũng chỉ có thể lộ ra nụ cười cảm kích, nói: "Cũng không tính là đại sự gì, lão phu gặp phải mấy cái tiểu mao tặc lãng phí một chút thời gian, như vậy mà thôi. Bất quá sự tình nơi này nếu đại khái đã tốt, tại hạ cốc thực sự không dám lại làm phiền ba vị ra sức, xin mời các vị hồi sơn đi! Ngày sau nếu như có cơ hội, lão phu nhất định cùng cốc chủ Vân sư huynh cùng nhau lên sơn môn bái phỏng"

Pháp Tướng ba người nhìn nhau một cái, ba người đều là người có tâm tư nhạy bén làm sao sẽ tin tưởng cái chuyện hoang đường rằng Thượng Quan Sách gặp phải mấy tên tiểu mao tặc. Trên đời này sơn tặc mao tặc có thể đánh cướp Thượng Quan Sách chỉ sợ còn chưa sinh ra đâu! Chỉ là dù cho biết Thượng Quan Sách có ý từ chối, nhưng chung quy không thể trực tiếp vạch trần trước mặt, ba người chỉ phải thi lễ một cái, gật đầu đáp ứng.

Lúc này Thượng Quan Sách lại nói một vài câu khách sáo mới đứng dậy rời đi. Nhìn thân ảnh của hắn đi xa tiêu thất ở trong mây, Lục Tuyết Kỳ bỗng nhiên nói: "Hắn thật nặng tâm tư"

Pháp Tướng khẽ mỉm cười, nói: "Đúng đấy! Cũng không biết Thượng Quan sư thúc hắn tối hôm qua rốt cuộc làm gì..."

Thái Thúc Linh lạnh nhạt nói: "Ai biết được"

Sau khi Pháp Tướng cùng Thái Thúc Linh, Lục Tuyết Kỳ hai người từ biệt ở Thiên Thủy Trại liền trở về Thiên Âm Tự.

"Chúng ta cũng trở về thôi" Thái Thúc Linh nhìn Thiên Thủy Trại sống sót sau tai nạn này, thản nhiên nói. Lục Tuyết Kỳ không nói tiếng nào gật đầu. Hai người lấy ra pháp bảo, hóa thành hai đạo hào quang bay thẳng lên trời.

"Tuyết Kỳ, chúng ta cũng không vội trở về, không cần đi suốt đêm thôi?" Thái Thúc Linh nhìn ánh tà dương nói.

"Ừm" Lục Tuyết Kỳ nhìn lướt qua Thái Thúc Linh, tuy rằng cảm thấy không lắm thỏa đáng, cũng không có phản đối.

Hai người hạ xuống một cái trấn nhỏ, nhưng cũng cách Hà Dương thành không xa lắm.

Bên trong khách sạn:

"Xin hỏi khách quan là nghỉ trọ vẫn là ở trọ đây?" Chưởng quỹ ở phía sau quầy hỏi.

Thái Thúc Linh sững sờ, cũng chưa trả lời, mà là xoay người nói khẽ với Lục Tuyết Kỳ ở phía sau: "Tuyết Kỳ, trên người ngươi còn có ngân lượng không?"

Lục Tuyết Kỳ kinh ngạc nhìn nàng một cái, nói: "Có"

Thế nhưng kế tiếp Thái Thúc Linh há hốc mồm, vừa nãy sau khi ở một quán rượu ăn cơm, Thái Thúc Linh hầu như tiêu hết ngân lượng mình mang ở trên người, mà lần này đi ra căn bản không nghĩ tới muốn tốn bao nhiêu ngân lượng, vì lẽ đó mang rất ít. Lần này ngân lượng hai người gộp lại chỉ đủ thuê một gian phòng hảo hạng.

Thái Thúc Linh lúng túng liếc nhìn Lục Tuyết Kỳ, nàng tự nhiên là không muốn để cho Lục Tuyết Kỳ ở một phòng không tốt, mà chính mình có vẻ như sẽ không có chỗ ở, chuyện này quả thật là quá bi thương rồi.

Sau một khắc, Lục Tuyết Kỳ phi thường thẳng thắn đem ngân lượng đặt ở trên quầy, đối chưởng quỹ lạnh nhạt nói: "Một gian phòng hảo hạng"

Thái Thúc Linh kinh ngạc tại chỗ, Lục Tuyết Kỳ liếc nàng một chút, nhỏ giọng nói: "Cũng không phải không cho ngươi ở cùng"

Trong nháy mắt, Thái Thúc Linh cảm giác trái tim mình lại điên cuồng hơn.

"Được rồi, hai vị khách quan mời đi bên này" Tiểu nhị dẫn hai người lên lầu.

"Có chuyện gì xin cứ việc phân phó, tiểu nhân liền cáo lui trước" Tiểu nhị nhìn hai người này, rất thức thời rời đi cực nhanh, lúc ra ngoài còn không quên đem cửa đóng lại.

"Lần trước mặt dày muốn ở lại trong phòng ta như vậy, ngược lại lần này làm sao không được tự nhiên?" Lục Tuyết Kỳ ngồi ngay ngắn trên ghế nhìn về phía Thái Thúc Linh có chút sững sờ đứng ở cửa, khóe miệng nhếch lên một độ cong nho nhỏ.

"Ta đây không phải là sợ ngươi ở không quen sao?" Thái Thúc Linh nhìn Lục Tuyết Kỳ, trong lòng đánh trống.

Kỳ thực từ sau lần trước cùng Lục Tuyết Kỳ chung giường chung gối, Thái Thúc Linh liền cũng không dám chủ động kề cận Lục Tuyết Kỳ ngủ cùng cái gì nữa. Bởi vì du͙© vọиɠ thực sự là một thứ dằn vặt người ta, mà Thái Thúc Linh hoàn toàn không dám cam đoan chính mình lại một lần nữa cùng giường cùng gối sẽ không làm ra cái gì, dù sao nàng cũng không phải Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.

"Vậy sao" Lục Tuyết Kỳ đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ nhàn nhạt nói. Thái Thúc Linh thấy vậy cũng đi đến bên cạnh Lục Tuyết Kỳ.

"Đêm khuya nhiều sương, đừng để bị lạnh" Thái Thúc Linh duỗi tay nắm lấy tay của Lục Tuyết Kỳ, "Xem đi, tay lạnh như thế còn không..."

Lời mới nói một nửa, ánh mắt của Lục Tuyết Kỳ liền từ ngoài cửa sổ chuyển đến trên mặt Thái Thúc Linh, điều này làm cho Thái Thúc Linh bất tri bất giác dừng lại.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn đối phương, một cổ khí tức không tên nhàn nhạt lưu động giữa hai người.

Thái Thúc Linh nhìn Lục Tuyết Kỳ ở trước mặt đang chăm chú nhìn mình, trái tim đã sớm nhảy lên điên cuồng, dần dần, nàng cảm thấy cổ họng của mình có chút phát khô, không tự chủ nuốt xuống một cái.

Lục Tuyết Kỳ chăm chú nhìn người trước mắt, phát hiện ánh mắt của nàng dần dần trở nên càng ngày càng nóng rực, bàn tay nắm chặt tay của mình cũng bắt đầu căng thẳng phát run. Lúc này, nàng mới đột nhiên nghĩ tới mình cư nhiên xem đến xuất thần như vậy, dĩ nhiên quên mất cảm thụ của người trước mắt.

Trên mặt Lục Tuyết Kỳ bay lên một vệt đỏ ửng, vội vã thu hồi bàn tay bị nắm chặt, đang muốn xoay người nhưng lại chậm một bước.

Thái Thúc Linh đưa tay liền ôm lấy eo của Lục Tuyết Kỳ dán thật chặt vào mình, làm cho nàng không thể động đậy. Một cái tay khác nhẹ nhàng xoa gò má của nàng, nhìn ánh mắt của Lục Tuyết Kỳ ngượng ngùng mà né tránh, hô hấp có chút rối loạn.

"Tuyết Kỳ..."Một tiếng nói hơi khàn khàn vang lên.

Nghe vậy, Lục Tuyết Kỳ vốn có chút giãy dụa chỉ cảm thấy một trận khí huyết dâng lên, tim đập cũng lỗi một nhịp, rốt cuộc quên giãy dụa.

Trong nháy mắt, Thái Thúc Linh cảm giác trong đầu có một cái dây cung bị kéo căng gắt gao đứt đoạn mất, nàng cũng không khống chế được nữa, tay từ gò má của Lục Tuyết Kỳ trượt xuống, nhẹ nhàng nâng lên cằm của nàng, liền sâu sắc hôn xuống.

Cảm nhận được trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại, Lục Tuyết Kỳ đột nhiên mở to hai mắt, khi thấy khuôn mặt của Thái Thúc Linh gần trong gang tấc thì tim bắt đầu không thể khống chế mãnh liệt nhảy lên "Phù phù, phù phù", phảng phất giống như đã bị cảm hoá vậy, cũng chầm chậm nhắm lại hai mắt.

Thái Thúc Linh rõ ràng cảm giác được Lục Tuyết Kỳ cũng không có chống cự mình nhất thời kích động tột đỉnh, không tự chủ được bắt đầu tăng thêm sâu sắc cho nụ hôn này.

Lục Tuyết Kỳ cả người chấn động, trong nháy mắt tỉnh táo lại, đột nhiên đem Thái Thúc Linh đẩy ra, quay đầu sang một bên bình phục lại nhịp tim có chút loạn.

Thái Thúc Linh bị đẩy một cái như thế cũng theo đó tỉnh táo lại, nhìn Lục Tuyết Kỳ còn bị chính mình ôm thật chặt, trong lúc nhất thời cũng ngây người, bản thân mình vừa nãy lại kích động như vậy.

"Tuyết Kỳ" Thái Thúc Linh kêu một tiếng thử thăm dò. Lục Tuyết Kỳ không nói một lời, vẫn cứ duy trì tư thế lúc trước, không có nhìn tới nàng.

Thái Thúc Linh luống cuống, vội la lên: "Tuyết Kỳ, ta vừa nãy quá kích động, nếu là ngươi tức giận, đánh ta mắng ta đều tốt, đừng không nói lời nào a"

"Còn không buông ta ra"

Thái Thúc Linh ngẩn ngơ, nhìn đến trên mặt Lục Tuyết Kỳ đỏ ửng chưa tiêu, lúc này mới ý thức được mình còn ôm nàng, mặc dù có chút không tình nguyện nhưng vẫn là buông lỏng tay ra.

Lục Tuyết Kỳ không có nhìn nàng mà là xoay người sang chỗ khác, mới bước ra một bước tay áo đã bị kéo lại.

"Xin lỗi"

Lục Tuyết Kỳ sửng sốt, nhưng cũng lắc đầu nói: "Ta không có trách ngươi, chỉ là ta còn có một chút việc chưa nghĩ rõ ràng"

Nghe vậy, Thái Thúc Linh cả người lại dâng lên hi vọng, nói: "Ta biết rồi"

Đối với Lục Tuyết Kỳ mà nói, có thể làm cho nàng hoàn toàn tiếp thu bản thân mình, tiếp thu đoạn cảm tình thế tục không cho phép này có thể còn cần một ít thời gian hoặc là cái gì khác đi. Nghĩ đến đây, Thái Thúc Linh cũng là một lòng mờ mịt, xem ra chính mình còn phải nỗ lực gấp bội mới được.

Tác giả có lời muốn nói:

Emma, hôn lên, thực sự là không dễ dàng a.

Báo trước, mấy chương kế tiếp chính là tiến triển, các loại tiến triển, hắc hắc.

Bình Luận (1)

  1. user
    Phi Hùng (1 tháng trước) Trả Lời

    Hayy

Thêm Bình Luận