Không Cẩn Thận Rơi Vào Tru Tiên


Chương 12
Chương 12

Không cẩn thận thua

Ngày kế, Thanh Vân chúng đệ tử đi tới trên quảng trường mới phát hiện thì ra là tám tòa lôi đài đã hủy đi bốn tòa, còn lại phân thành bốn hướng theo thứ tự Đông Tây Nam Bắc.

Thái Thúc Linh có chút mệt mỏi theo mọi người đi tới Trương Tiểu Phàm lôi đài tỷ thí, lại không nhịn được ngáp một cái.

Tuy rằng phu thê Điền Bất Dịch và nhóm sư huynh muốn nhìn một chút Thái Thúc Linh tỷ thí, thế nhưng càng thêm hiếu kỳ Trương Tiểu Phàm là như thế nào dùng một cây Thiêu Hỏa côn để tỷ thí, hơn nữa còn một đường tiến vào vòng trong, liền đều không hẹn mà cùng đi tới Trương Tiểu Phàm lôi đài.

"Sư phụ, sư nương, đệ tử cũng đi võ đài của mình." Thái Thúc Linh thấy bọn họ đã đến Trương Tiểu Phàm lôi đài, liền nói.

"Đi thôi." Điền Bất Dịch vung tay lên.

"Dạ." Thái Thúc Linh đang muốn xoay người.

"Tiểu Linh, mọi sự cẩn thận." Tô Như bỗng nhiên gọi lại Thái Thúc Linh.

"Đa tạ sư nương." Thái Thúc Linh hướng về phía Tô Như nhe răng cười.

Thái Thúc Linh vừa đến lôi đài, thấy Tề Hạo đã sớm ở trên lôi đài chờ lâu, Thái Thúc Linh cũng không nóng nảy, hướng về phía vị trưởng lão đang ngồi dưới đài lên tiếng chào. Trưởng lão cũng không nói nhiều, nhượng Thái Thúc Linh đi lên.

Thái Thúc Linh mới vừa đứng vững, đối diện Tề Hạo liền có động tác.

"Long Thủ Phong đệ tử, Tề Hạo, thỉnh Thái Thúc sư muội thủ hạ lưu tình."

Lời này vừa nói ra, dưới đài một đám Thanh Vân đệ tử đều sôi trào, đều là một bộ giật mình biểu tình, tựa hồ hoàn toàn không thể tin được chuyện Thái Thúc Linh là nữ tử.

"Đại Trúc Phong đệ tử, Thái Thúc Linh, thỉnh Tề sư huynh chỉ giáo." Thái Thúc Linh cũng chắp tay đáp lễ lại.

"Tỷ thí bắt đầu!"

Theo trưởng lão ra lệnh một tiếng, dưới đài nhất thời yên tĩnh lại.

Tề Hạo tế xuất Hàn Băng kiếm của mình, bày thế trận chờ quân địch. Thái Thúc Linh nhìn Tề Hạo ánh mắt chuyên chú, chỉ biết Điền Linh Nhi đem tu vi của mình nói cho Tề Hạo, nhưng mình làm sao có thể chỉ có một lá bài tẩy, nghĩ đến đây liền vừa nghĩ một hồi phải thua thế nào cho đẹp. Dù sao hiện tại tu vi của nàng cao hơn Tề Hạo, hơn nữa còn có vũ khí bí mật nha.

Theo bản năng nhìn đối diện Tề Hạo, nghĩ Tề Hạo tựa hồ đặc biệt thích dùng băng, mà Ma phương của mình tựa hồ có thể đối phó.

Nghĩ đến đây, Thái Thúc Linh tùy tay vung lên, Ma phương theo đó lóe bạch quang xuất hiện ở trước mắt, Tề Hạo phòng bị nhìn nàng.

Thái Thúc Linh khóe miệng giương lên, bỗng nhiên, Ma phương trước mặt từ ánh sáng màu trắng dần dần biến thành ánh sáng màu đỏ, chậm rãi biến đổi thành hình dáng của ngọn lửa.

Tề Hạo kinh dị bởi khối vuông kia biến hóa, thế nhưng thủy chung không có ý tùy tiện xuất thủ, vẫn là cảnh giác quan sát.

Thái Thúc Linh cảm giác tính chất biến hóa không sai biệt lắm, bỗng nhiên thẳng tắp nhìn về phía đối diện Tề Hạo, mà Ma phương cũng theo ý của nàng thẳng tắp đánh về phía đối diện Tề Hạo.

Tề Hạo cũng không hổ là người có kinh nghiệm trăm trận, ngay lúc Ma phương của Thái Thúc Linh bay đến, Hàn Băng kiếm của hắn cũng đồng thời đi ra nghênh đón.

"Phanh!"

Pháp bảo của hai người chạm vào nhau, dâng lên một trận khí lãng.

Hai người đều lui lại mấy bước mới đứng vững thân hình, đương nhiên Thái Thúc Linh là cố ý.

Tề Hạo máu có điểm sôi trào, xem ra lần này gặp phải đối thủ mạnh, vừa rồi va chạm một kích, hắn hầu như kết luận trong lúc đó tu vi của bọn họ sàn sàn như nhau. Nhưng hắn nơi nào sẽ nghĩ tới, Thái Thúc Linh chỉ xuất năm tầng công lực.

Thái Thúc Linh tùy tay vung lên, Ma phương về tới trước mặt mình, thầm nghĩ lát nữa mà thua, sư phụ của nàng có thể tức giận đến thổi râu mép hay không.

Tề Hạo cũng thu hồi Hàn Băng kiếm, tiếp tục thủ thế, hắn nghĩ thăm dò chiêu thức của Thái Thúc Linh chuẩn bị phản kích.

Thái Thúc Linh nhìn đối diện cẩn thận Tề Hạo, suy nghĩ một chút, vung tay lên, đem Ma phương thu vào.

Dưới đài Long Thủ Phong đệ tử có điểm nóng nảy, mà vị trưởng lão kia lại càng thêm cẩn thận nhìn chằm chằm Thái Thúc linh, đang mong đợi nàng động tác kế tiếp.

Thái Thúc Linh cũng không để cho bọn họ thất vọng, tay trái phóng tới Mạc Tà kiếm, bỗng dưng, Can Tương kiếm run rẩy, Thái Thúc linh tự nhiên cảm nhận được Mạc Tà kiếm trong tay hưng phấn, trong lòng có điểm xấu hổ, không phải là thật lâu không có để nó và Can Tương đi ra sao, cần gì hưng phấn như thế a. -_-!!

Hai năm qua, từ lúc nhận Can Tương Mạc Tà, thẳng đến Thất mạch hội võ. Nàng hầu như mỗi ngày đều ở phía sau núi cùng hai thanh kiếm giao tiếp, hiện tại đã biết rõ hai thanh kiếm thói quen.

Bất đắc dĩ nở nụ cười một chút, chợt đem Mạc Tà rút ra, mà ngay lúc Mạc Tà ra vỏ kiếm ,trong nháy mắt Can Tương đã tự động bay ra.

"Này này, hai người các ngươi, có chừng mực một chút cho ta, các ngươi thế nhưng là kiếm!" Thái Thúc Linh nhìn trước mắt hai thanh kiếm hắc bạch dính sát vào nhau cùng một chỗ đồng thời phát ra hào quang chói mắt, phải ra tiếng nhắc nhở.

Hai thanh kiếm chịu thu lại hào quang, lưu luyến không rời xa nhau, lơ lửng ở trước mặt Thái Thúc Linh.

Thái Thúc Linh lời nói tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng đối diện Tề Hạo và dưới đài vị trưởng lão tu vi thâm hậu vẫn là nghe được. Tề Hạo vẻ mặt kinh ngạc, phía dưới trưởng lão cũng biến sắc, đều là vẻ mặt khó tin, thế nhưng trưởng lão dù sao cũng là người trải qua sóng to gió lớn, rất nhanh thì khôi phục.

Thái Thúc Linh cũng nhìn thấy sắc mặt của Tề Hạo, vì vậy mang theo tiếu ý nói: "Tề sư huynh không cần kỳ quái, chúng nó vẫn là như vậy."

Tề Hạo lúc này mới phát hiện bản thân thất thố, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc, thần sắc lại trở nên ngưng trọng.

Thái Thúc Linh thấy hắn như vậy, mình cũng không tốt tái kéo dài thời gian, liền nhỏ giọng đối với Can Tương Mạc Tà nói: "Đi thôi, cùng người đối diện kia vui đùa một chút."

Can Tương Mạc Tà ngay lập tức sáng rực lên, thoáng chốc hóa thành hai đạo ánh sáng một đen một trắng nhanh như tên bắn bay về phía Tề Hạo.

Tề Hạo thần kinh căng thẳng, dâng lên cảnh giác mười phần, có lẽ dùng Hàn Băng kiếm ngưng tụ tường băng để ngăn cản đòn công kích phi thường ăn ý mà quỷ mị của Can Tương Mạc Tà có vẻ rất là cật lực.

Bên này, Thái Thúc Linh lúc này thật là rất nhàn rỗi, nhưng là vẫn không thể biểu hiện ra ngoài, một tay dựng thẳng hai ngón tay vẫn giữ ở trước người, rất chăm chú nhìn trước mắt Can Tương Mạc Tà biểu diễn.

Nàng kỳ thực không muốn để cho bọn họ ra khỏi vỏ, bởi vì sau khi Thái Thúc Linh cùng bọn chúng kết thành khế ước, ý thức của bọn họ giấu trong kiếm liền thức tỉnh, hai thanh kiếm có kiếm hồn dĩ nhiên là có thể tự động công kích hơn nữa uy lực thật lớn, nhưng bọn hắn thật không nghĩ trở lại trong vỏ kiếm, mỗi lần đều phải lưu luyến không rời, ngươi nông ta nông thật lâu, việc này cơ hồ làm cho Thái Thúc Linh phát điên.

Mỗi lần Thái Thúc Linh xem bọn hắn dây dưa thật lâu mới trở lại trong vỏ kiếm, trên mặt biểu tình đều đặc biệt quấn quýt, mà bây giờ Thái Thúc Linh đang nghĩ tới đây liền lộ ra cái biểu tình này.

Đúng lúc này, đang lúc giữ lực chuẩn bị công kích lần cuối Can Tương Mạc Tà bỗng nhiên dừng lại, liến trực tiếp bắn ngược về phía Thái Thúc Linh, lúc Thái Thúc Linh thấy bọn họ dừng lại đã cảm thấy sự tình không ổn. Quả nhiên, hai thanh kiếm liền thẳng tắp vọt tới, thế nhưng nàng nơi nào có tốc độ như hai thanh kiếm này, không kịp đề phòng va chạm, đã bị hai thanh kiếm đυ.ng vào rơi xuống lôi đài.

Mọi người nhất thời trợn tròn mắt, bao gồm vị trưởng lão chủ trì, mà Tề Hạo chỉ còn có thể dùng Hàn Băng kiếm mới có thể làm cho mình miễn cưỡng đứng, nhìn ra được hắn mau thoát lực.

(thoát lực: kiệt sức)

"Các ngươi! Có thể đối đãi chủ nhân như thế sao?" Thái Thúc Linh thật vất vả từ dưới đất ngồi dậy, liền đối với hai thanh kiếm trước mắt oán giận.

Lúc này trưởng lão mới phản ứng được, nhìn thoáng qua Thái Thúc Linh đang ngồi phía dưới lôi đài, lại nhìn một chút Tề Hạo ở trên đài mau thoát lực mới chậm rãi tuyên bố.

"Tề Hạo thắng."

Mà một tiếng này cũng không có làm cho các đệ tử Long Thủ Phong dưới đài vui vẻ, mà là vẻ mặt khó tin.

"Xem đi, hai ngươi làm ta bị thua, còn không mau trở về." Thái Thúc Linh cũng không kiêng kỵ bên cạnh trưởng lão, dùng cái phương pháp kỳ dị này đem hai thanh kiếm thu vào vỏ kiếm.

Kiếm vào vỏ, Thái Thúc Linh khóe miệng gợi lên một tia độ cung mà người khác không dễ phát giác, kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, hiệu quả xem ra cũng đạt tới.

Lúc này, đám người Đại Trúc Phong đang chạy tới lại vừa vặn nghe được trưởng lão tuyên bố Tề Hạo thắng, đương nhiên trong này cũng không có phu thê Điền Bất Dịch.

"Lão Bát, ngươi làm sao sẽ thua?" Đỗ Tất Thư mới vừa tìm được Thái Thúc Linh ở dưới đài liền ngạc nhiên hỏi. Mà vài người khác cũng là biểu lộ như vậy, đương nhiên ngoại trừ Điền Linh Nhi.

"Đừng nói nữa, bị hai người này đùa giỡn." Nói xong nàng vỗ vỗ Can Tương Mạc Tà.

Hiển nhiên trả lời như vậy không làm cho mọi người tin phục, Tề Hạo trên đài đang bị Long Thủ Phong phù đi xuống, mà bọn họ lão Bát trái lại tinh thần sáng láng.

"Thắng bại là chuyện thường của nhà binh." Thái Thúc Linh không thèm để ý chút nào nói, thấy một bên Trương Tiểu Phàm, nói: "Tiểu Phàm, ngươi lên cấp?"

Trương Tiểu Phàm có chút đỏ mặt gật đầu.

"Vậy thì tốt quá, trong tứ cường có người của Đại Trúc Phong ta!" Thái Thúc Linh cười gật gật đầu nói.

Nghe xong Thái Thúc Linh nói, sắc mặt mọi người nhưng đều cổ quái, cũng không có tiếp lời. Thái Thúc Linh cũng không thèm để ý, cùng Điền Linh Nhi và Trương Tiểu Phàm đi nói chuyện phiếm.

Tác giả:

Nếu như thích GL tiểu thuyết, hoan nghênh gia đàn 28089784(phi tác giả đàn, nhưng lặn xuống nước)

Bình Luận (1)

  1. user
    Phi Hùng (1 tháng trước) Trả Lời

    Hayy

Thêm Bình Luận