Bạch Cẩm Thành nhắm mắt, sau đó chậm rãi bước ra bên ngoài. Ánh mắt hắn lạnh băng, hận không thể gϊếŧ chết người phụ nữ kia.
Đám người kia vừa thấy Bạch Cẩm Thành bước ra lập tức vây quanh lại, chĩa kiếm vào người hắn. Hắn đứng im bất động, ánh mắt chăm chú vào Lạc Viêm Chi. Có vẻ như cậu chỉ bị hôn mê mà thôi, chưa ảnh hưởng gì nhiều. Trái lại Tĩnh Nhai mới đáng sợ, tưởng như một giây sau có thể chết đi.
Vậy là lúc hắn để cô ở lại đã có chuyện gì đó xảy ra.
"Ồ, biểu cảm tốt lắm." Người phụ nữ kia cười, sau đó vẫy tay ra hiệu cho đám thuộc hạ bỏ vũ khí xuống.
"Thả người ra." Bạch Cẩm Thành không hề sợ hãi nói.
Tiếng cười vui vẻ của nữ vang lên, cô ta hứng thú nhìn Bạch Cẩm Thành, khêu gợi nói, "Dựa vào đâu mà bảo ta thả chứ?"
Đúng lúc này có một người hớt hơ hớt hải chạy tới, sắc mặt trắng bệch quỳ gối xuống.
"Xin... Xin thành chủ tha cho con gái của tôi."
Người vừa quỳ chính là Tĩnh Bác, ông nhìn con gái mình đang sống dở chết dở, hai tay bấu chặt vào quần.
"Tĩnh Bác đấy à, ông còn nhớ nguyên tắc ở đây là gì không?" Cô ta liếc mắt nhìn ông như nhìn một con kiến.
"Xin hãy để tôi chịu phạt thay!" Nói rồi ông lại dập đầu tiếp.
Ý thức của Tĩnh Nhai mờ hồ rồi từ từ tỉnh lại, đầu óc cô đau như búa bổ, toàn thân đều khó chịu. Vừa mở mắt đã nhìn thấy ba mình đang dập đầu đến mức trán cũng đỏ lên, cô chỉ có thể thều thào.
"Ba..."
Ban nãy lúc chia tay Bạch Cẩm Thành, cô đã bị người ta phục kích. Đám người kia không hề lưu tình bắt trói cô, khi cô cố gắng vùng vẫy liền bị bọn chúng đánh mạnh vào người.
Nhìn thấy ba mình chật vật như vậy, khoé mắt Tĩnh Nhai phiếm hồng. Giây phút này cô chỉ biết trách cứ bản thân mà thôi, là do cô quá cố chấp đòi đi theo cho bằng được, cuối cùng liên lụy tới người khác.
Người phụ nữ kia không quan tâm tới Tĩnh Nhai nữa, nâng mi cười nói với Bạch Cẩm Thành, "Đi với ta."
"Thành chủ!" Tiếng kêu yếu ớt của Tĩnh Bác hoàn toàn bị ngó lơ, ông bị đám người kia kéo khỏi chỗ này.
Người phụ nữ kia thoắt cái đã biến mất cùng với Lạc Viêm Chi và Tĩnh Nhai, hết cách, Bạch Cẩm Thành đành đi theo người dẫn đường.
Bên trong toà thành này là những căn nhà được xây dựng vững chắc, thậm chí con người sinh hoạt còn nhộn nhịp hơn bên ngoài rất nhiều. Bạch Cẩm Thành tỉ mỉ để ý thấy trên tay phải ai nấy đều có một vết ấn ký đỏ chói hình cánh hoa.
Trên tay tên chỉ đường cũng có một vết.
Hắn suy đoán, có lẽ đây là ký hiệu riêng của những người ở trong toà thành này.
Nhan sắc của Bạch Cẩm Thành thuộc dạng cực phẩm, có một không có hai, thế nên dù mặt lạnh như băng cũng có thể thu hút sự chú ý của người qua đường.
Bọn họ xì xào bàn tán, sau đó lại chuyển sang chủ đề bàn tay của hắn không có ấn ký nào. Nghiễm nhiên, Bạch Cẩm Thành trở thành trung tâm của sự chú ý.
Hắn không để đám người kia vào mắt, chân bước đều tới chỗ của người đàn bà nguy hiểm kia.
Toà thành của cô ta nằm ở vị trí cao nhất, Bạch Cẩm Thành được dẫn tới một căn phòng lớn. Người dẫn đường gõ hai tiếng vào cánh cửa sau đó cúi đầu lùi ra sau nhường chỗ cho Bạch Cẩm Thành.
"Vào đi." Bên trong có một giọng nói nhàn nhã vọng ra.
Hắn đẩy cửa, liếc mắt quan sát xung quanh để đề phòng. Căn phòng rộng lớn như thế này mà chỉ có duy nhất một người đang đứng, xung quanh có rất nhiều sách được xếp ngăn nắp.
Thật không tưởng tượng ra bên trong lại có thể văn nhã như vậy.
"Người ở đâu?" Hắn không rảnh dông dài, vào thẳng vấn đề.
"Không cần phải vội vàng như vậy, ta vẫn giữ cho bọn họ một mạng mà." Cô ta rót một cốc trà, đưa tay chỉ về chiếc ghế đối diện mình. "Mời."
Bạch Cẩm Thành nhíu mày, vẫn ngồi xuống, có điều hắn không đυ.ng vào bất cứ thứ gì mà cô ta đưa tới.
"Trước khi nói chuyện không phải nên giới thiệu một chút sao?" Cô ta cười cười đặt bình trà sang một bên.
Thấy hắn không đáp lời, cô ta mới mở miệng nói tiếp, "Ta tên là Lộ Tư."
"Bạch Cẩm Thành." Hắn lạnh nhạt trả lời.
Lộ Tư đột nhiên đứng dậy, xuyên qua cửa sổ mà nhìn ra bên ngoài. Một lát sau cô ta mới nói, "Anh có biết tại sao nơi này lại ghét người bên trên như vậy hay không?"
"Không cần biết." Bạch Cẩm Thành liếc cũng chẳng thèm liếc.
Lộ Tư bật cười. "Anh đúng là thẳng thắn, cũng vì vậy mà ta đã bị thu hút ngay từ lần đầu gặp mặt."
"Không cần nói nhảm, thả người ra." Ánh mắt hắn lạnh lẽo.
"Đây là nơi của ta, anh bảo ta thả thì ta sẽ thả ư?" Lộ Tư nhướn mày.
"Vậy cô muốn gì?"
"Hừm."
Bạch Cẩm Thành cũng đứng dậy, có phần mất kiên nhẫn. "Nếu đã giữ người ở lại thì chắc chắn có điều gì đó mà cô không làm được, cần có người giúp đỡ."
"Đúng thế." Cô ta không ngần ngại mà gật đầu. "Đúng là có chuyện cần giúp."
"Chuyện gì?"
Lộ Tư cười bí ẩn, đột nhiên biến ra một quả cầu sáng lấp lánh. Ánh mắt loé lên chút nguy hiểm lẫn lo sợ, sau đó liền đưa cho Bạch Cẩm Thành.
"Cần anh giúp ta đưa tới một nơi."
***
Lạc Viêm Chi tỉnh lại từ trong cơn choáng váng, tầm mắt của cậu mơ hồ không kịp thích nghi với ánh sáng trước mắt. Thân thề nặng nề như đeo chì, Lạc Viêm Chi cảm thấy toàn thân của mình bây giờ đã trở nên vô lực hết rồi.
Trong cơn mơ màng, có một giọng nói trầm thấp nho nhỏ bên tai. Tiếp đó là một bàn tay ấm áp vuốt ve lên khuôn mặt tái nhợt của cậu.
"Anh, tỉnh lại." Bạch Cẩm Thành ôm chặt lấy thân thể mệt rã rời kia, dịu dàng ấn cậu vào l*иg ngực rắn chắc của mình.
Có điều hôn mê quá lâu khiến cho đầu óc dần trở nên mụ mị, Lạc Viêm Chi theo bản năng cọ mình vào thứ trước mắt. Cậu như một con mèo to xác, nhẹ nhàng cào, cào thẳng vào tim của Bạch Cẩm Thành.
Ánh mắt hắn càng thêm tan chảy, vuốt ve cái cằm thon gầy cùng đường nét trên khuôn mặt Lạc Viêm Chi.
Hắn không đánh thức cậu nữa, từ từ bế cơ thể ấy lên, âm thầm hạ một nụ hôn giữa trán cậu.