Lạc Viêm Chi bần thần nhìn dị tượng này hồi lâu, trong lòng bỗng có một suy đoán. Lẽ nào cậu sắp được ra khỏi đây?
Cơ thể trong suốt một nửa khiến cậu càng trở nên mờ ảo, Lạc Viêm Chi vô thức quay đầu nhìn về phía của Bạch Cẩm Thành. Hắn đang cặm cụi làm việc, biểu cảm trên khuôn mặt đã bị tóc mái loà xoà che mất.
Nếu như cậu biến mất ngay bây giờ thì Bạch Cẩm Thành phải làm thế nào đây. Đây chính là suy nghĩ bộc phát nhất thời của cậu.
Sau khi nghĩ vậy xong, Lạc Viêm Chi lập tức bác bỏ. Dù sao này cũng chỉ là một mảnh ký ức nho nhỏ ở tuổi ấu thơ của hắn mà thôi, là sự việc mà hắn đã trải qua rồi.
Thậm chí cậu còn không thể giúp Bạch Cẩm Thành đỡ đòn thì ở lại với mục đích gì được cơ chứ.
Ai, thật đúng là phiền não!
Lạc Viêm Chi vò đầu khiến tóc rối tung, chờ cho cơ thể trở lại bình thường mới đi vào bên trong. Bạch Cẩm Thành đã yên tĩnh ngồi bên cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn ra thế giới mờ ảo bên ngoài.
Gương mặt hắn khiến cậu không biết rõ là cảm xúc mơ hồ hay là bất lực nữa, cứ như người đang nhìn không phải Bạch Cẩm Thành mà là một cái xác rỗng.
Điều này càng khiến cho Lạc Viêm Chi đau lòng hơn, thà rằng hắn thấy căm hận còn hơn là mờ mịt mãi như vậy.
Lạc Viêm Chi không hề phát ra âm thanh nào, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào hắn. Thế nhưng chẳng biết do cảm ứng gì mà Bạch Cẩm Thành vẫn quay đầu lại một cách chuẩn xác.
Du hồn kia thoáng giật mình, sau đó biểu cảm liền trở nên ôn hoà. Bạch Cẩm Thành phát hiện cảm xúc của cậu thay đổi, chỉ là gương mặt kia khiến suy nghĩ của hắn trì trệ lại.
Thực ra mà nói thì gương mặt của mẹ Bạch Cẩm Thành rất đẹp, đẹp như vậy nên mới có thể sinh ra một Bạch Cẩm Thành tuyết thế như thế này chứ. Có điều ngay từ lúc còn bé, hắn đã cảm thấy ghê tởm bộ mặt giả tạo của bà ta, thế nên dù có cố gắng nhìn kiểu gì cũng cảm thấy buồn nôn.
Nhưng mà sau khi chuyển sang Lạc Viêm Chi thì hắn liền thấy hoàn toàn khác biệt. Cơn xao động mê man trong lòng dần được cậu xua tan. Dù rằng chỉ mới gặp nhau, thế nhưng một kẻ như hắn lại dần tin tưởng người này.
Có lẽ như Lạc Viêm Chi nói, vì sau này sẽ trở thành anh em sao?
Lạc Viêm Chi hoàn toàn không hay biết đến việc hình ảnh bản thân trong lòng Bạch Cẩm Thành bị méo mó đến mức nào, cậu chỉ cảm giác rằng hình như càng gần Bạch Cẩm Thành thì trái tim lại càng đau thắt dữ dội.
Sự đau đớn này y hệt lúc nãy, nó đau đến mức khiến cho Lạc Viêm Chi nhíu mày khụy một chân xuống, lấy tay ôm lấy trái tim của mình.
Bạch Cẩm Thành hết hồn vội chạy lại gần cậu vươn một tay đỡ lấy thân thể lung lay sắp ngã xuống.
"Anh bị làm sao vậy?"
Lạc Viêm Chi dựa hẳn lên người Bạch Cẩm Thành, môi run rẩy nói không thành tiếng. Cơ thể lại bắt đầu trở nên trong suốt, hư hư thực thực.
"Cơ thể anh...!" Bạch Cẩm Thành không nén nổi kinh ngạc, xen lẫn vào đó là hoảng sợ mà hắn không hay biết.
"Anh... Anh..." Lạc Viêm Chi thì thào. Con mẹ nó chứ, cái thứ quái quỷ này đúng là khó nhằn!
Nhìn ánh mắt tha thiết của cậu, Bạch Cẩm Thành phối hợp mà ghé tai xuống. Mất một lúc hắn mới có thể nghe rõ được ý trong câu của cậu.
"Có lẽ... anh... sắp... rời đi."
Nghe thấy câu này, Bạch Cẩm Thành liền cứng người, tay siết chặt lại thành nắm đấm. Ánh sáng trong mắt hắn lập tức trở nên âm u.
Đúng lúc này có một âm thanh khác cắt đứt bọn họ.
"Cẩm Thành, làm gì vậy, con đang nói chuyện với ai đó?"
Giọng nữ cao này khiến Lạc Viêm Chi giật mình nhìn sang, đó là mẹ của Bạch Cẩm Thành. Bà ta ăn diện đẹp đẽ, mày liễu nhíu lại thắc mắc nhìn con trai mình đang có vẻ kỳ lạ.
Dù biết bà ta sẽ không nhìn thấy được mình, Lạc Viêm Chi vẫn thấy hơi xấu hổ. Cậu đưa mắt ra hiệu cho Bạch Cẩm Thành, bảo hắn làm cái gì đó để lấp liếʍ cho qua đi.
Có điều hiện tại dường như não của Bạch Cẩm Thành không cùng mạch với cậu nữa thì phải, mặc cho Lạc Viêm Chi nháy mắt ra hiệu, hắn vẫn chỉ thẫn thờ nhìn chằm chằm vào cậu.
Lạc Viêm Chi cố gắng nhịn đau, thều thào thúc giục hắn, "Mẹ em kìa."
"Ta đang hỏi con đó!" Mẹ hắn có hơi mất kiên nhẫn, nhất là nhìn cái dáng vẻ này của Bạch Cẩm Thành.
Bạch Cẩm Thành vẫn đang đuổi theo suy nghĩ riêng của bản thân, sắc mặt càng lúc càng đáng sợ. Lạc Viêm Chi cũng hết cách, chỉ đành mặc kệ cho chuyện đến đâu thì hay đến đó, thầm cầu mong mẹ hắn sẽ bỏ qua.
Mẹ Bạch Cẩm Thành hỏi mấy lẫn vẫn không thấy hắn trả lời, thế nên liền tức giận dẫm chân. "Nếu như không phải hôm nay ta có việc cần phải đi thì con đừng mơ tới chuyện thoát. Lát nữa ta về con sẽ biết tay."
Bà ta nó xong liền đi luôn, có vẻ như đúng là chuyện gấp thật.
Lạc Viêm Chi thầm thở phào nhẹ nhõm, cơn đau lại tiếp tục đánh ập lên lý trí của cậu. Từ lúc sinh ra tới nay, Lạc Viêm Chi lần thứ ba nếm trải cảm giác khó chịu tới mức này. Có điều những lần bị thương kia cậu ngất đi giữa chừng, thế nên không biết được sau đó xảy ra chuyện gì nữa.
Vậy mà cái thứ oái oăm này khiến cậu càng đau lại càng tỉnh táo.
"Anh nói anh sắp rời đi sao?" Đột nhiên giọng nói run rẩy của Bạch Cẩm Thành cắt ngang dòng suy nghĩ của Lạc Viêm Chi.
Bây giờ cậu mới nhìn kỹ biểu cảm của hắn, đó là biểu cảm sắp tan vỡ, tựa như một người sắp đánh mất thứ quan trọng của mình. Lạc Viêm Chi cau mày đau lòng, không thể ngờ rằng tình cảm của hắn đối với một người vừa gặp như cậu lại ỷ lại như vậy.
Lạc Viêm Chi cố gắng vươn tay lên vuốt ve khuôn mặt hắn, nở nụ cười cho là tự nhiên nhất. "Em sẽ... sớm gặp lại anh thôi."
"Đừng biến mất."
"Chúng ta sẽ sớm gặp... nhau thôi." Cậu thở hổn hển.
"Đừng đi." Bạch Cẩm Thành lắc đầu, cố chấp lặp lại.
"Chờ anh." Đây là câu cuối cùng mà cậu có thể nói với hắn. Biến mất quá đột ngột, khiến lòng người trở nên luyến tiếc.
Có điều đây là chuyện mà con người không lường trước được, Lạc Viêm Chi ngày càng trong suốt, cuối cùng chẳng để lại tàn dư nào cho Bạch Cẩm Thành.
Bạch Cẩm Thành vẫn giữ nguyên tư thế đưa tay ra, vẻ mặt thẫn thờ nhìn vào không trung.
Người đó đã đi rồi.
Vậy là đi rồi.
Thân hình nhỏ bé không cử động. Yên tĩnh, trầm mặc.