Hắn ngây người hồi lâu, mắt to trừng mắt nhỏ với Lạc Viêm Chi. Lạc Viêm Chi cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, cậu vốn tưởng hắn sẽ không có ý định trả lời, ấy vậy mà do dự một lúc lại gật đầu.
"Vậy thì Tiểu Tư, năm nay em bao nhiêu tuổi?" Lạc Viêm Chi mỉm cười, cúi đầu nhìn hắn.
Tiểu Tư mím môi, tuy đã hơi buông lỏng sự đề phòng, thế nhưng vẫn còn khá cảnh giác. Cậu suy nghĩ một lúc, sau đó xoè một bàn tay ra trước mặt của hắn.
"Nếu không muốn nói, vậy em viết được không?"
Tiểu Tư nhìn cậu, gương mặt cậu vô cùng kiên nhẫn chờ đợi. Hắn rụt tay vài lần, cuối cùng vẫn đưa lên viết một con số. Bàn tay của Tiểu Tư nhỏ hơn Lạc Viêm Chi, lúc viết lên khiến cậu cảm thấy hơi ngứa.
Lạc Viêm Chi kinh ngạc nhìn con số vừa được hắn viết ra.
Mười lăm.
Đã mười lăm tuổi rồi mà cơ thể suy nhược tới mức này sao? Thoạt nhìn, Lạc Viêm Chi cứ tưởng đứa bé này chín hoặc mười tuổi thôi, lúc bế trên tay vô cùng dễ dàng. Rốt cuộc tuổi thơ của đứa bé này trải qua những gì đến mức gầy gò ốm yếu như vậy?
"Nhà em ở đâu, cha mẹ không đi tìm em sao?" Lạc Viêm Chi xoa đầu đứa bé trước mặt, cất giọng ôn tồn.
Tiểu Tư chỉ lắc đầu không đáp, đáy mắt hiện lên sự khó chịu. Lạc Viêm Chi nghĩ có lẽ đây là ký ức đau lòng của hắn, thế nên không nhắc tới nữa.
Có điều nên làm gì với nhóc con bây giờ, Tiểu Tư không thích nói chuyện, hơn nữa cũng chẳng có nơi để đi. Cậu lại không biết phải gửi hắn đi đâu cả.
Giữa cái thế giới này, Lạc Viêm Chi chỉ quen biết được vài người, vốn dĩ người ta cũng chẳng phải người thân họ hàng gì với cậu, cậu không thể mặt dày nhờ vả được. Bảo cậu tìm bừa một người thì lại không yên tâm, lỡ như tâm địa không tốt thì chẳng phải tự nộp mồi vào miệng sói sao.
Lạc Viêm Chi bó tay không biết phải làm sao, cậu nhìn sang Tiểu Tư.
"Em có nơi nào muốn đi không?"
Tiểu Tư lắc đầu, đột nhiên túm chặt lấy ống tay áo của Lạc Viêm Chi, ánh mắt như con thú nhỏ. Dáng vẻ này khiến cậu bất giác mềm lòng, vỗ vỗ lên cái đầu nhỏ kia mấy cái. Thôi được rồi, nuôi thì nuôi. Cùng lắm có thêm một em trai.
Kể từ đó Lạc Viêm Chi mọc ra cái đuôi nhỏ. Không biết nhóc con này thông suốt chuyện gì mà tự dưng bỏ hết phòng bị, nơi nơi bám lấy cậu. Điều này khiến cậu vừa vui vừa phiền não.
Cho dù đã gỡ phòng bị, hắn vẫn chưa chịu mở miệng. Nhớ lúc trước hắn bị thương buột miệng kêu lên nên Lạc Viêm Chi biết Tiểu Tư không hề bị câm, có điều tại sao lại không chịu nói chuyện cơ chứ?
Lạc Viêm Chi từng hỏi hắn một lần, thế nhưng chỉ nhận được lại cái lắc đầu.
Việc học buổi sáng Lạc Viêm Chi đã xin nghỉ mấy ngày liền, giám quan cũng chẳng quan tâm, nói mấy câu liền gật đầu đồng ý. Vốn dĩ có đi hay không cũng không hề ảnh hưởng đến cậu, với lại trong thời gian này không thể để cho nhóc con ở một mình được.
Bệnh trên cơ thể Tiểu Tư đã dần khỏi hẳn, chỉ có vết thương là hơi lâu lành. Nhìn thân hình suy nhược của hắn, Lạc Viêm Chi lo lắng cố gắng bồi bổ, mai này ít nhất bị người ta bắt nạt còn có sức mà phản kháng được.
"Bé con, lại đây." Lạc Viêm Chi hấp thu năng lượng xong liền vẫy tay với Tiểu Tư đang ngồi im lặng trong góc phòng.
Quả thật Tiểu Tư rất an tĩnh, sẽ không bao giờ quấy rầy Lạc Viêm Chi tu luyện. Gương mặt còn mang nét trẻ con đáng yêu chọc người ta thích, thế nên cậu luôn quen miệng gọi hắn là "bé con."
Tiểu Tư nghe thấy cậu gọi liền chạy tới, theo thói quen ngồi vào trong lòng của Lạc Viêm Chi. Vuốt nhẹ mái tóc xù xù trong lòng mình, Lạc Viêm Chi ôm lấy hắn rồi khẽ nói, "Ngày mai anh phải ra bên ngoài một chuyến, em ở nhà ngoan nhé."
Đột nhiên cơ thể Tiểu Tư sững lại, quay đầu nhìn chằm chằm Lạc Viêm Chi.
"Sao vậy?" Lạc Viêm Chi nhẹ xoa mặt hắn.
Hắn không nói mà kéo tay của cậu ra, viết lên hai chữ: Cùng đi.
"Nhưng mà ngoài kia nhiều người lắm, anh sợ không bảo vệ được em." Cậu ôn tồn giải thích.
Cấp bậc của cậu đã lên 20, nếu theo bình thường thì đã có thể tới Viên Dật làm nhiệm vụ cấp thấp được rồi. Lạc Viêm Chi muốn thử sức mình, sau này nếu bất đắc dĩ phải đi đâu còn có thể tự gánh vác.
Nhưng mà đưa thêm Tiểu Tư cậu không thể an tâm mà làm việc được.
Tiểu Tư không viết chữ nữa, chỉ nắm chặt tay cậu rồi cúi đầu. Bộ dạng này khiến Lạc Viêm Chi không thể chịu được, cậu đỡ trán, đành phải thoả hiệp, "Thôi được rồi, nhưng nếu gặp nguy hiểm thì phải bỏ chạy, biết không?"
Tiểu Tư ra sức gật đầu, gương mặt thoáng chốc bừng sáng lên. Lạc Viêm Chi véo lấy khuôn mặt ấy, cảm thấy bất đắc dĩ.
***
Lạc Viêm Chi trùm kín Tiểu Tư lại, không cho hắn để lộ một tấc da thịt nào, còn bản thân thì khoác một chiếc áo khoác. Cậu nắm tay hắn rồi dùng tấm gỗ màu đen di chuyển ra bên ngoài.
Vừa mới đi ra, nghe thấy âm thanh ồn ào của mọi người, Tiểu Tư liền siết chặt tay của Lạc Viêm Chi. Cậu cúi đầu vỗ hắn mấy cái nhằm trấn an, sau đó kéo hắn đi tới Viên Dật.
Viên Dật hôm nay không có nhiều người, bớt được vài ánh mắt quan sát ngầm khiến Lạc Viêm Chi thoải mái hơn. Cậu tự nhiên kéo tay Tiêu Tư đi lại tấm bảng dán nhiệm vụ, tấm bảng này lúc nào cũng đầy ắp.
Lạc Viêm Chi nhìn một lướt, cuối cùng tầm mắt chạm đến tờ giấy ở cuối góc. Cậu cầm lấy tờ giấy kia lên, trên đó viết vài dòng: Gϊếŧ chết Hổ Giao, lấy đầu nó đem trở về.
Đằng sau còn kèm thêm vị trí địa điểm cụ thể.
Không biết mức độ nguy hiểm của con thú này như thế nào, có điều trong đống nhiệm vụ thì đây là cái mà cậu có thể hoàn thành được nhất. Lạc Viêm Chi đi lại vị trí trung tâm của Viên Dật, đặt tờ giấy kia lên bàn rồi nói với cô gái thanh tú đang đứng đó, "Tôi lấy nhiệm vụ này."
Cô gái kia quan sát cậu một lượt rồi di chuyển tầm mắt sang Tiểu Tư, lạnh nhạt gật đầu.
"Hạn ba ngày."
Lạc Viêm Chi không muốn dây dưa quá nhiều, sau khi gật đầu liền kéo Tiểu Tư rời đi ngay. Có điều cứ như có duyên vậy, mỗi lần cậu đi ra đường liền vô tình gặp phải Lăng Chi.
Anh ta mặc một bộ quần áo đơn giản, trên cánh tay có thêm huy hiệu gì đó mà Lạc Viêm Chi không biết, chắc là liên quan tới Tinh Hệ. Nhận ra tầm mắt của cậu, Lăng Chi cũng nhìn tới, tựa như vô tình mà lướt qua đứa bé cậu mang theo.
Bắt gặp ánh mặt tràn đầy thâm ý kia, Lạc Viêm Chi vô thức kéo Tiểu Tư ra đằng sau làm động tác bảo vệ, gật đầu một cái xem như chào hỏi, tiếp sau đó liền quay đầu. Cậu không biết rằng người đằng sau vẫn đang nhìn mình, đáy mắt có thêm vài cảm xúc phức tạp khó nói.
Lạc Viêm Chi dựa vào chỉ dẫn trên tờ giấy, đi thẳng lên trên một ngọn núi cao. Lo lắng sức khoẻ của Tiểu Tư, suốt một đường cậu luôn để ý hắn. Có lẽ đã phải phiêu bạt một thời gian dài, thế nên Tiểu Tư không có vẻ gì là mệt mỏi cả, chỉ siết chặt tay của Lạc Viêm Chi mà thôi.
Ngọn núi này khá dốc, bình thường không có ai lảng vảng tới gần. Cậu nhíu mày nhìn phía trước một cách chăm chú, đề phòng lại có trường hợp sơ suất nào xảy ra.
Đặc tính của con dị thú không được miêu tả rõ, chỉ bảo rằng nó thích ẩn nấp ở những nơi cây cối cao lớn, tuổi đời lâu năm.
"Lát nữa nhớ tự bảo vệ bản thân." Lạc Viêm Chi không kìm được phải cúi xuống căn dặn Tiểu Tư lại lần nữa.
Tiểu Tư nắm chặt tay cậu, lặng lẽ gật đầu.