"Tư Á, thật không có đạo lý, em là không đem cơ hội cho anh sao? Thật thiệt thòi cho anh đối với em như thế nghiêm túc, như thế si tình. . . . . ."
"Em. . . . . ."
Lê Tư Á muốn mở miệng giải thích cái gì, nhưng lời nói lập tức bị Phó Thần Phong giành lấy.
"Thật là ngại quá, anh có thể đợi kiếp sau, bởi vì chúng tôi đã quyết định kết hôn."
Gì? Kết hôn? !
Lê Tư Á tức giận đến mức từ phía sau ngắt nhéo cánh tay Phó Thần Phong một cái, này sức lực tuyệt đối có thể để cho anh một vết bầm trên tay.
Nhưng Phó Thần Phong như là không có cảm giác vẫn duy trì vẻ mặt ban đầu.
"Tư Á muốn kết hôn? ! Không thể nào?" Tên đó mang theo giọng giễu cợt, đi vi Ph Thần Phong ni: "T Á ni mun gả cho ngời đn ng c tin nht đy, xin hỏi ngi l lm g? Lệnh tn l ai ? Xe của anh l loại g?"
Hừ! Lại l một tn c mt m khng nhn thy Thi Sơn. Nh cng ty xy dựng Cao Á cng ty nh vậy, còn cha xứng cùng Ph thị đế quc bọn họ ngồi ở trn bn đm phn giao dịch đu!
"Ti khng c cần thiết phải nói cho anh biết." Phó Thần Phong khinh thường trả lời.
"Vậy coi như xong!" Tên này gặp trắc trở, khoát khoát tay thôi. Trước khi đi, hắn đối với Lê Tư Á nói: "Tư Á, em cuối cùng cũng muốn kết hôn rồi, ha ha ha, chúc mừng em, chúc mừng em."
Nghe ra giống cười nhạo hơn.
"Anh ta không. . . . . ."
"Tư Á, anh sẽ chờ em, bởi vì anh cảm thấy em cuối cùng nhất định sẽ vứt bỏ anh ta." Tên này ném lại một ánh mắt mập mờ cho cô.
Thật là kiêu ngạo lại không có phong độ, Phó Thần Phong cảm thấy người đàn ông này toàn thân cao thấp không có một chút xứng với Lê Tư Á.
Vẻ mặt Lê Tư Á mất hứng quay đầu bỏ đi.
"Không phải là tạm thời muốn tôi giả trang làm bạn trai của cô sao? Cô tức giận cái gì chứ?" Phó Thần Phong vừa đuổi theo cô vừa hỏi.
"Tôi là nói như vậy không có sai, nhưng đây chẳng qua là làm bộ cho anh trai tôi nhìn, anh không cần giả bộ cho những người đó nhìn." Lê Tư Á nổi trận lôi đình nói cho anh biết.
"Hơn nữa, tôi cũng không cần cái đoạn anh hùng cứu mỹ nhân này."
"Người đàn ông kia như thế thấp hèn, cô tránh cũng không kịp, sao có thể để cho hắn đối với cô ôm hi vọng? Tôi đây là đang giúp cô đấy!"
Lê Tư Á tức giận đằng đằng nói: "Tôi biết rõ hắn rất thấp hèn, nhưng hắn có giá trị con người là mười tỷ, chỉ điểm này là đủ rồi.
Anh có cái gì? Anh cũng không nhìn lại mình một chút, cũng tự thân khó bảo toàn, còn muốn trông nom tôi việc không liên quan đến mình, trở ngại tôi kết giao bạn bè."
"Chính là mười tỷ là có thể để cho cô coi trọng hắn? Con mắt của cô có vấn đề sao?"
Lê Tư Á quay đầu lại trừng mắt liếc anh một cái.
"Chờ anh có mười tỷ rồi hãy trở lại nói câu nói này ." Lê Tư Á không khách khí đáp lại anh.
Đùa gì thế, mười tỷ Phó Thần Phong anh sẽ nhìn ở trong mắt? !
Anh bị kí©h thí©ɧ đến rất muốn nói cho cô biết tất cả chuyện liên quan đến anh, liên quan đến Phó thị quốc tế. Nhưng anh tỉnh táo lại, liền đem những lời này nuốt trở về.
Anh là muốn chinh phục cô, chỉ là, không phải dùng tiền bạc.
"Cô luôn luôn ghét nghe lời thật, đối mặt tình cảm thật sao?"
Lê Tư Á nghe lời này, chỉ lạnh lùng đáp lại anh: "Nếu như anh đối với tôi tiến hành phân tích tâm lý nữa, tôi liền sẽ đem bụng của anh mổ xẻ ra, để anh biết được loại cảm giác này có bao nhiêu thoải mái."
Thế là, hai người cứ như vậy cãi cọ, thẳng đến đi tới chỗ bên cạnh sàn nhảy nhất ngồi xuống , wait¬er đưa lên Margaret.
Sau khi Phó Thần Phong uống một ngụm, ngồi đối diện ở ngay trước mặt Lê Tư Á nói: "Anh thích em."
( Ed: từ đây đổi sưng hô nhé!!! :D)
Lê Tư Á nặng nề để ly rượu xuống, đối với anh nói: "Tôi không biết anh ở đây nói cái gì."
"Anh có tin hay không, ở chỗ này có tới hai phần ba số đàn ông trở lên đều rất ưa thích tôi? Anh tỏ tình thật là không đáng."
Phó Thần Phong không ngờ tới, anh lần đầu tiên trong đời đối với con gái tỏ tình, thế nhưng lấy được đáp án như vậy? !
Sắc mặt của anh biến đổi.
Chỉ là, anh biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì, anh khẳng định mình cuối cùng nhất định có thể thắng được cô. Bởi vì, người có cá tính càng quật cường, thì nội tâm càng mềm mại.
"Bọn họ thích mới là không đến, bởi vì bọn họ không dám." Phó Thần Phong vừa kiêu ngạo lại tự tin nói với cô.
"Không dám cái gì?" Lê Tư Á hếch lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, hỏi ngược lại anh.
Nói thì chậm, hành động thì nhanh, Phó Thần Phong đột nhiên hôn miệng của cô thật sâu.
Thình lình xảy ra khiến kinh sợ, Lê Tư Á theo bản năng vung tay tát anh một cái.
Phó Thần Phong tức giận không hề động, anh nhìn thẳng vào mặt cô, bình tĩnh nói với cô: "Hôn môi như vậy, đại biểu là yêu. Bọn họ không dám làm như thế."
Lê Tư Á không thể tin nhìn anh, ánh mắt đối chọi như vừa tức giận, vừa khϊếp sợ.
"Anh ở đây là làm cái gì! Anh dựa vào cái gì? !" Lê Tư Á đối với anh rống to.
"Tôi đã nói cho anh rất rõ ràng rồi, tôi chỉ yêu người có tiền, tôi chỉ muốn cùng người có tiền lui tới, anh đến thân phận cũng không có, còn đang vọng tưởng cái gì? !"
"Anh không phải là không có thân phận, anh là. . . . . ."
Dưới tình thế cấp bách, Phó Thần Phong thiếu chút nữa nói ra khỏi miệng, nhưng anh vẫn là nhịn xuống.
"Anh chỉ là tạm thời không biết anh là ai mà thôi."
"Vậy thì đúng rồi. Anh ngay cả mình là ai cũng không biết, còn đang vọng tưởng cái gì?"
"Tôi chỉ là cứu anh, chứa chấp anh mà thôi, anh không cần tùy tiện liền đối với tôi sinh ra tình cảm. Huống chi, nếu như anh không phải là người có tiền, tôi căn bản là không thể yêu anh."
"Thật sao? Em thật sự là nghĩ như vậy?"
"Dĩ nhiên."
Phó Thần Phong nghiêm túc nói cho cô biết: " Em suy nghĩ như vậy là rất nguy hiểm, hơn nữa cũng không thể khiến cho em có được hạnh phúc."
"Cám ơn anh khuyến bảo, tôi chưa từng có nghĩ tới chuyện này. Tiền bạc đối với tôi mà nói, chính là hạnh phúc lớn nhất." Lê Tư Á quật cường đối với anh nói.
"Đây là lời thật lòng của em sao?"
"Đúng vậy."
Nói vừa xong, Lê Tư Á đứng lên, rời đi.
"Chuyện mới vừa rồi tôi tha thứ cho anh, nếu như anh còn hi vọng tôi tiếp tục chứa chấp anh, tốt nhất cũng không cần nhắc lại nữa."
Phó Thần Phong ngẩn ra, ngay sau đó đuổi theo.
Cô cư nhiên như thế bốc đồng một mình rời đi? ! Hiện tại đã là hai giờ sáng rồi nha! Hơn Vả lại ở chỗ này phức tạp như thế, nếu là xảy ra ngoài ý muốn thì làm thế nào?
Không biết vì sao, trong lòng Phó Thần Phong có một loại dự cảm chẳng lành.
Lê Tư Á cũng không phải từ cửa chính đi ra. Bởi vì cô biết Phó Thần Phong chắc chắn sẽ đuổi theo ra , mà cô cũng không tính để cho anh đuổi theo.
Cô sợ đối mặt với cặp mắt kia của anh có thể nhìn thấu lòng của cô, đặc biệt là buổi ti ny bị anh ni my cu nh thế, c c một độ cơ hồ mun thừa nhận khng ngừng, đi vi anh đầu hng, thẳng thn m ni: "Đúng, chính l nh vậy, anh ni đúng rồi!"
Nhng l, c còn khng mun, vẫn l khng th.
Cho nn, c lựa chọn từ cửa sau đi ra ngoi, khiến Ph Thần Phong khng c cch no đuổi theo.
C cúi đầu, đi đi, sơ ý một chút, liền đυ.ng vào người.
Đang muốn ngẩng đầu nói xin lỗi, mới phát hiện đại sự không ổn.
"Tư Á!"
Đối phương không nói lời gì liền đem cô ôm lấy, ôm cô cơ hồ muốn hít thở không thông.