Phó Thần Phong quyết định xuất ra tuyệt chiêu ——
"Tôi mới vừa rồi lục thấy bóp da của tôi."
Phó Thần Phong từ trên người tìm ra bóp da, mở ra vội tới cho cô xem.
"Trừ không có giấy tờ tùy thân ra, có một xắp tờ tiền một nghìn nguyên. Số tiền này coi như là thù lao, có thể không?"
Vừa nghe tới mùi của tiền giấy, Lê Tư Á đặt đôi đũa lên bàn rồi nhận lấy, hơn nữa dùng tốc độ nhanh nhất cầm lấy chúng tính toán rõ ràng.
"Hai mươi vạn ư! Anh ra cửa mang nhiều tiền như vậy làm gì? Không chừng người kia cũng là bởi vì thấy tiền sáng mắt mới đυ.ng anh.
Hay là, anh vừa lúc cướp ngân hàng? Hoặc là, anh mới từ trên người phụ nữ lừa gạt đến một đống tiền mặt, chồng người ta không có cam lòng, cho nên mới đuổi gϊếŧ anh. . . . . ."
Lê Tư Á nhìn thấy tiền, hưng phấn đến độ không có biện pháp dừng lại lời nói.
Hai mươi vạn nha. . . . . .
"Tôi không biết." Phó Thần Phong trả lời không được vấn đề của cô.
Chỉ là, sức tưởng tượng của cô thật vô cùng. . . . . . Phong phú.
"Vậy. . . . . . Vậy cũng tốt."
Nể tình mấy đồng bạc, Lê Tư Á đồng ý.
"Nhưng có mấy chuyện mời phải tuân thủ. Thứ nhất, anh phải đóng giả là bạn trai của tôi, bởi vì tôi đã nói với anh tôi như vậy. Thứ hai, mời giả mạo tên của anh là Phan Quan Long, bởi vì tôi cũng đã nói với anh trai như vậy. Thứ ba, quan hệ bạn trai bạn gái giữa chúng ta chỉ là đóng kịch, mời anh không nên nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi, nếu không tôi gọi là anh ăn không xong đâu!"
"Rất hợp lý, tôi chấp nhận. Xin yên tâm, tôi không phải tên háo sắc."
"Này tiền mặt tôi liền thu. Trong vòng một tháng nếu như anh còn không đi, tôi sẽ báo cảnh sát." Lê Tư Á vừa cất xấp tiền mặt này, vừa giao phó lập trường cùng nguyên tắc của cô.
"Ừ."
Đợi tra rõ chân tướng anh bị mưu sát, bắt được hung thủ trước, vì bảo đảm an toàn của mình, Phó Thần Phong quyết định trước giả bộ mất trí nhớ, ẩn náu.
Mà nơi này là anh chọn đầu tiên, bởi vì tuyệt đối không có ai nghĩ đến, anh chán ghét phụ nữ, nhưng lại núp tại nơi ở của phụ nữ.
Chương 4
"Còn không có tìm được người sao?"
Bên trong phòng làm việc của Tổng giám đốc Phó thị quốc tế bận rộn thành một đoàn.
Nhất là Lưu Bính Hán, đối ngoại có ứng phó không xong với giới truyền thông, cảnh sát hỏi thăm, cùng không dứt nghiệp vụ công ty, đối nội là phải giấu giếm tin tức ny, trnh khỏi lòng qun dao động.
Lúc ny, Ph Mẫn Hòa lại tung ra tin đồn, mun ginh ly Ph thị quc tế. Ny lm Lu Bính Hn cng thm khẩn trơng, bởi v ly thế lực của cậu, tuyệt đi đnh khng lại Ph Mẫn Hòa.
Nhng l, cậu khng th khng bảo vệ địa vị cho ng chủ của mnh. Ông chủ của cậu còn sng, mi c vị trí của cậu. Lu Bính Hn cùng nghĩ như vậy.
Ra khỏi tai nạn xe cộ, nhưng không có tìm được thi thể, như vậy, nhất định là được người khác cứu đi nha. Nếu được cứu đi, tại sao người không có xuất hiện đây? Là bởi vì bị thương nặng? Hay là bởi vì. . . . . .
"Lưu trợ lý, xin hỏi ông chủ của các người bây giờ đang ở bệnh viện nào, tôi là chú của hắn, tôi nghĩ tôi nên đi thăm hắn."
Phó Mẫn Hòa một cước bước vào phòng làm việc của Phó Thần Phong, trực tiếp liền nói rõ ý đồ ý đến.
"Phó tổng. . . . . . Ah, không, Phó tiên sinh, tổng giám đốc của chúng tôi trước mắt vẫn còn đang hôn mê, sẽ không có biện pháp tiếp đãi khách, thứ cho tôi tạm thời không thể tiết lộ ra."
Lưu Bính Hán đối với nội bộ công ty tuyên bố, Phó Thần Phong bởi vì tai nạn xe cộ nằm viện, cần tĩnh dưỡng.
Phó Mẫn Hòa nghe đến đó, lộ ra nụ cười âm hiểm.
"Oh, là thế này phải không?"
"Đương nhiên là như vậy."
"Tôi cũng không hi vọng cháu của tôi chết, tôi ngay cả cơ hội gặp mặt nó lần cuối cùng cũng không có nhìn thấy."
"Tổng giám đốc cũng không có qua đời, ngài ấy bây giờ đang điều trị."
"Lưu Bính Hán, cậu tốt nhất nên nói thật."
"Phó tiên sinh, đây là lời nói thật."
"Thôi, coi như cậu có thể lừa gạt được nhất thời, nhưng có thể lừa gạt được một đời sao?
Tôi lại chờ nó một tháng. Nếu như sau một tháng, nó vẫn không ra mặt, tôi liền chuẩn bị triệu tập hội nghị cổ đông, thay thế Tổng giám đốc. Trước đấy, tôi hi vọng cậu còn có chút năng lực chống đỡ. . . . . . Ha ha. . . . . ."
"Phó tiên sinh, rất cám ơn ngài chỉ bảo. Nếu như không có chuyện gì, mời trở về đi, đừng quấy rầy chúng tôi làm việc."
"Lưu Bính Hán, tôi khuyên cậu tốt nhất đảo hướng tôi bên này. . . . . ."
"Phó tiên sinh, tôi phải làm chuyện tình thuộc bổn phận của tôi rồi, mời về."
Lưu Bính Hán mời Phó Mẫn Hòa ra khỏi phòng làm việc.
Cậu bắt đầu khổ não, trong vòng một tháng này, Phó Thần Phong có thể trở lại sao?
Cậu đã phái rất nhiều người đến vùng núi đó đi tìm người, nhưng tại sao trừ xe của Phó Thần Phong ra, ngay cả hài cốt cũng không tìm được đây?
Anh ta đi nơi nào?
Đang ở lúc cậu lâm vào trầm tư, điện thoại đột nhiên vang lên.
Cậu nhận điện thoại, "Phòng làm việc Phó Tổng Phó thị quốc tế xin nghe."
"Lưu Bính Hán." Đối phương trực tiếp gọi tên tuổi của cậu.
Lưu Bính Hán vừa nghe đến cái thanh âm này, mồ hôi lạnh trên trán liền rớt xuống.
Quá quen thuộc, cái thanh âm này anh thật sự quá quen thuộc. . . . . . Hơn nữa trên thế giới không có người thứ hai sẽ có thanh âm tràn đầy quyền uy giống anh.
"Tổng. . . . . . giám đốc?"
Lưu Bính Hán vừa nghe, quả thật mừng rỡ.
"Tổng giám đốc, xin hỏi tình trạng thân thể của ngài được không? Ngài đang ở nơi nào? Bao giờ mới trở về?"
"Tôi rất khỏe, nhưng là thỉnh tạm thời giúp tôi giữ bí mật. Cậu có xử lý tốt chuyện tôi tai nạn xe cộ không?"
"Tin tức bên truyền thông đã áp xuống được rồi. Trong nội bộ công ty là không biết ai nói ra ngoài, biết là tai nạn xe cộ, tôi không thể làm gì khác hơn là tuyên bố ngài cũng không có đáng ngại, đang điều trị."
"Cậu làm rất khá. Hiện tại, tôi tạm thời không thể lộ diện, bởi vì tôi muốn điều tra ra tên hung thủ đã gây tai nạn xe cộ này là người nào, mời giữ kín điều bí mật này."
"Tôi hiểu rồi. Nhưng là, ngài muốn ẩn núp bao lâu? Mới vừa rồi tiền Phó tổng giám đốc có tới, ông ta nói, một tháng sau, nếu như ngài còn không ra mặt, sẽ triệu tập hội nghị cổ đông, thay thế tổng giám đốc."
"Cái lão gia hỏa Phó Mẫn Hòa này. . . . . . Tôi sớm nên nghĩ đến."
"Xin hỏi Tổng giám đốc, tôi kế tiếp nên làm như thế nào?"
"Nếu như hung thủ biết tôi còn không có chết, nhất định sẽ lại chọn lựa hành động, cho nên tôi tạm thời sẽ không ra mặt. Cậu trước mời người của trưng tin xã từ phương hướng xe gây chuyện đi tìm ra hung thủ đυ.ng tôi, tôi sẽ luôn giữ liên lạc với cậu. Trong thời gian này, vất vả cho cậu rồi."
"Dạ, Tổng giám đốc."
Hai người kết thúc trò chuyện.
Ph Thần Phong cúp điện thoại.
Một tiếng trc, L T Á dẫn anh ra ngoi đi dạo ph, cui cùng đến nơi ny.
My phút trc đ, L T Á ném anh ở trc trạm xe điện ngầm, ni mun đi mua đồ ăn, bảo anh đợi c một chút, anh mi nhn cơ hội gọi điện thoại cho Lu Bính Hn.
C gi ny xảy ra chuyện g?
Chẳng lẽ ở nơi no nhiệt ny đã bị người ta trói đi hay sao?
Hay là, cô gặp một Đại Phú Hào, liền theo đuôi người ta về nhà rồi sao?
Nghĩ tới đây, không biết vì sao, ở trong lòng của Phó Thần Phong có một chút chua chua.
Lúc này, Lê Tư Á thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện ở phía sau lưng anh.