Phó Thần Phong liền cả người cả xe lăn xuống dưới chân núi.
*************************
"50 vạn? !" Để lĩnh thưởng người hiển nhiên rất không hài lòng."Phải là một trăm vạn , Phó tổng."
"Mày là ngớ ngẩn sao? Kế hoạch lật Long mày chỉ tiến hành có một nửa, còn muốn một trăm vạn? !" Phó Mẫn Hòa tức giận chỉ trích.
Trên thực tế, ông ta căn bản cũng không nỡ trả tiền.
"Phó tổng, đó là chúng ta đã nói rồi đấy. Nếu không tôi hiện tại đi tìm hắn, đem hắn gϊếŧ."
"Mày hiện tại đi đâu để tìm người? Mày tốt nhất cầu nguyện hắn sẽ không sống trở lại, nếu không, tao đây 50 vạn cũng muốn đòi lại, "
"Phó tổng. . . . . ."
"Mày tốt nhất phải cút cho xa xa. Vụ án đã làm rồi, mày bây giờ không trở lại so với Phó Thần Phong không trở lại, đối với tao mà nói quan trọng hơn. Mày hiểu ý của tao chứ?"
Lý Liên Nhất dĩ nhiên hiểu. Chuyện này không thể bị điều tra ra, mặc dù hắn vạn lần không muốn, nhưng là hắn ta giờ phút này điều có thể làm, chính là rời đi, đợi ngày sau tình thế biến chuyển mới quyết định.
Hắn ta nghĩ, hẳn không có người thứ hai biết chuyện này. Bởi vì lúc ấy trong núi sương mù mông lung, tầm mắt không rõ, hơn nữa ở vùng núi dân cư rất thưa thớt, bất kỳ"Ngoài ý muốn" xảy ra cũng làm cho người rất khó phát hiện.
Chỉ là, trên thực tế, lúc ấy Lý Liên Nhất thật ra thì cũng bị theo dõi.
Càng chính xác mà nói, ở vùng núi hẻo lánh trình diễn màn xe hơi truy đuổi , tổng cộng là ba chiếc xe. Nhưng mà bởi vì cuối cùng chiếc xe màu hồng kia, ma¬tize dễ thương, so sánh với nhau, thật sự chậm quá, cho nên bị quẳng lại từ xa, cũng không có tận mắt chứng kiến tai nạn xảy ra.
Chiếc Ma¬tize kia chủ xe là Lê Tư Á, vốn là hôm nay mục đích của cô là tới đông khu, cũng không có nghĩ đến xe mới vừa ra đầu hẻm, liền thấy một chiếc xe hơi Benz, bệnh cũ lại tái phát cô lập tức truy đuổi xe Benz , thế là không tự chủ được vội vàng đi theo.
Không ngờ trên đường đột nhiên xuất hiện một chiếc xe thể thao biển số 307 giành đi theo, Lê Tư Á càng không từ bỏ ý định, liền một đường theo tới vùng núi.
Ở cách đó mấy trăm mét, cô loáng thoáng nghe được tiếng va chạm vang lên, khi xe lái đến nơi hiện trường xảy ra chuyện, chỉ phát hiện dấu vết xe hơi té rớt xuống khe núi.
Lê Tư Á dừng xe lại, đẩy cửa xe ra, giày cao gót phủ màu vàng kim một cước từ trong xe bước xuống, dẫm lên mặt đường nhựa đi tới, tiếp theo là cái chân còn lại.
Đứng ở hiện trường phát hiện án, Lê Tư Á hướng dưới vách núi xem rõ ngọn ngành.
"Ách. . . . . . Từ nơi này té xuống, không chết thì cũng chỉ còn nửa cái mạng, 307 kia thật đúng là độc ác a!"
Lê Tư Á ở tại chỗ tới tới lui lui đi thỏng thả, trong lòng nhất thời không biết nên làm sao mới phải.
Người kia chưa chết? Nếu như còn sống, cô muốn đi xuống cứu anh ta sao?
Nghĩ tới đây, cô lại nhìn xuống dưới vách núi đáng sợ kia một cái.
"Hay là gọi điện thoại gọi xe cứu thương tốt lắm." Cô lẩm bẩm nhớ lại, cầm lên điện thoại di động.
Không đúng. Ban đầu nàng tiên cá chính là tìm người tới cứu vương tử kia, công lao mới có thể bị người phụ nữ khác cướp đi, cho nên, cô phải tự mình cứu anh ta.
Nghĩ tới đây, cô lại nhìn xuống sườn núi lần nữa, mặc dù vẫn"Da da tỏa Lưu" , nhưng cô vẫn tự nhủ:
"Hoàn hảo nha. . . . . . Độ dốc mới có 45 độ. . . . . . Ừ. . . . . . Nên. . . . . . Không làm khó được mình. . . . . . đi? !"
Vì chủ xe Benz, Lê Tư Á quyết định phóng tay đánh một trận.
Để cho an toàn, Lê Tư Á cởi ra giày cao gót, sau đó từ trong xe lấy ra một cái sợi dây rất dài, đó là lần trước lúc dọn nhà để lại trên xe , không ngờ tới hôm nay cư nhiên có tác dụng.
Cô đem sợi dây buộc chặt một đầu vào hông của mình, một đầu thắt ở trên thân cây to, cứ như vậy bò xuống.
Đối với cô mà nói, hành động này chưa tính là cứu người, mà là trình tự cần thiết "Cùng chủ xe Benz đi chung đường" .
Nhưng, khi Lê Tư Á thấy vết thương chồng chất trên người Phó Thần Phong té trên đất thì, không khỏi đồng tình nhíu mày.
"Này!" Lê Tư Á vừa gọi, vừa dùng ngón tay đâm đâm vào l*иg ngược rắn chắc của anh."Anh có khỏe không? !"
Phó Thần Phong không có phản ứng.
Nhưng là, Lê Tư Á còn không tính toán buông tha, cô không cảm thấy cô sẽ gặp xui xẻo như thế, gặp phải một chủ xe Benz tắt thở.
Thầy bói chính là rất khẳng định nói, cô gần đây có vận tốt sẽ gặp được kim chủ giàu có! Ông thầy tướng số kia một lần muốn giá 5000 nguyên, nhất định ông ta có độ chính xác ở đây.
Cho nên, người trước mắt này, nhất định là người giàu có theo như lời ông thầy tướng số kia. Vô luận như thế nào, cô đều phải nắm chặt cơ hội lần này thật tốt, không thể để cho anh ta cứ như vậy chết.
Lê Tư Á giơ cánh tay non mịn lên thật cao, dùng sức đánh xuống mặt Phó Thần Phong.
Lông mày Phó Thần Phong bỗng nhúc nhích.
Thật tốt quá, thì ra chiêu hung ác này là có hữu hiệu .
Lê Tư Á trong đầu dấy lên một tia hi vọng, tiếp theo liền thở vù vù vào lòng bàn tay sau đó tiếp tục đánh xuống mặt Phó Thần Phong, cho đến lúc Phó Thần Phong bất chợt mở to cặp mắt, hung hung dữ dữ mà nhìn cô.
"Cô ở đây làm cái gì?" Phó Thần Phong lạnh lùng hỏi cô.
"Tôi?" Lê Tư Á bị Phó Thần Phong đột nhiên mở mắt ra làm sợ hết hồn, lập tức rút tay về.
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Đang muốn gọi điện thoại cầu cứu. . . . . ." Cô nói dối.
"Không cho phép gọi! Cô cứu tôi. . . . . ."
"Một mình tôi làm sao. . . . . ."
Không đợi Lê Tư Á nói hết lời, Phó Thần Phong lại hôn mê.
"Này!" Lê Tư Á lắc lắc thân thể của anh, "Một mình tôi làm sao cứu anh đây? Tại sao không thể gọi xe cứu thương hoặc cảnh sát tới giúp anh? Anh như vậy khiến tôi rất khó khăn. . . . . ."
Bất kể Lê Tư Á thế nào đối với hắn vừa gọi vừa lay lay, nhưng không có biện pháp làm ánh mắt của anh, lông mày động lấy một cái.
Thật không thể gọi xe cứu thương hoặc cảnh sát sao?
Ách, anh ta sẽ không phải là tội phạm truy nã chứ?
Thôi! Cô vẫn là đừng quản thì tốt hơn.
Lê Tư Á đứng lên, chuẩn bị đi, nhưng. . . . . .
"Anh ta thoạt nhìn kì thực không giống hắc đạo nha. . . . . ."
Cứu một mạng người, còn hơn xây bảy tòa tháp, nói không chừng cô sẽ vì vậy mà gặp được vị kim chủ kia sớm hơn.
"Được rồi, tôi cứu anh, không gọi cảnh sát, anh cao hứng chứ?" Lê Tư Á rất hào khí mà đối với Phó Thần Phong đang bất tỉnh nhân sự nói.
Nhưng là, cô phải thế nào cứu anh ta nha?
Mặc dù vách núi này không nói là rất cao, nhưng là cô nào có biện pháp để khiêng một người đàn ông to cao, bò đến phía trên đây?
Người đàn ông này thật là một phiền toái!
Nhưng, khi Lê Tư Á liếc thấy chiếc đồng hồ kim cương đẹp đẽ vô giá trên tay anh thì không nhịn được vui mừng nhướng mày.
A! Lê Tư Á cô chính là đặc biệt ứng phó với những người có tiền phiền toái.
Lê Tư Á cầm lên điện thoại di động, đánh một cú điện thoại ——
"Alo. . . . . . anh trai. . . . . . Được, được, anh trước đừng niệm em được không? Bạn trai em xảy ra tai nạn xe cộ, anh có thể đến giúp đỡ một chút được không?
Đúng rồi! Ở chỗ này là XXX. . . . . . , không cần báo cảnh sát a, em không muốn bị truyền thông thổi phồng bốn phía, anh cũng bết. . . . . . Đúng rồi, tên đàn ông điên khùng đó còn chưa chết tâm, anh cũng biết em có bao nhiêu khổ. . . . . ."