"Em. . . . . ."
"Anh đã sớm nói em là đang đùa với lửa. Đàn ông có tiền không phải dễ chọc như trong tưởng tượng của em vậy đâu, bọn họ có là thế lực."
Lê Tư Á mỗi lần bị trách cứ, nước mắt liền theo đó mà rơi xuống.
Cô có đầy một bụng uất ức, nhưng có thể hướng ai nói đây? Nếu như cô có thể lựa chọn, cô cũng không muốn chơi loại trò chơi tình yêu này.
"Đừng khóc, anh không phải là đang trách móc em." Phó Thần Phong bị nước mắt của cô làm cho tâm hoảng ý loạn, vội giải thích, "Anh chỉ là đang khuyên em. Bởi vì em không nhất định mỗi một lần vận số đều tốt như vậy, em biết không?"
"Không sao, không sao, không cần khóc nữa."
Lòng Phó Thần Phong tràn đầy không thôi mà duỗi cánh tay nhàn rỗi sờ sờ đầu của cô.
"Ô ô. . . . . ."
Lê Tư Á rất lâu không có lớn tiếng khóc như vậy, lần này, cô là thật hỏng mất.
Rốt cuộc, Phó Thần Phong không thể làm gì khác hơn là tiếp tục trấn an cô, không có nói hơn một câu, để cô có thể hoàn toàn phát tiết hết uất ức trong lòng.
*** bbs. fmx. cn *** bbs. fmx. cn *** bbs. fmx. cn ***
Vừa về tới trong nhà, thừa dịp Phó Thần Phong vào phòng tắm, Lê Tư Á đem toàn bộ rượu đều lấy ra, chuẩn bị uống thật sảng khoái.
Đợi đến Phó Thần Phong từ trong phòng tắm đi ra thì trên bàn hai chai rượu đỏ đã thấy đáy, Whisky cũng chỉ còn dư lại nửa chai.
Lê Tư Á nằm ở trên bàn, túy ngôn túy ngữ ( giọng điệu say mèn) nói: "Ghét!"
Lật người lại, đem vỏ chai rượu từ trên bàn gạt xuống đất ——
Choang!
Tiếng vỡ vụn thanh thúy vang dội.
"Ầm ĩ chết! Người vô danh, tôi cảnh cáo anh đó. . . . . ." Nói rõ, cô lật người lẫn nữa, đυ.ng rớt ly rượu ——
Choang!
"Anh xong chưa? Những thứ này đập vỡ gì đó đều là. . . . . . Muốn tiền. . . . . ."
Thật là đủ rồi, đầy trong đầu tiền tiền tiền. . . . . . Cô còn có thể nghĩ chút cái gì?
Phó Thần Phong tốt bụng ôm cô lên , đi tới khuê phòng của cô.
"Anh muốn làm gì? ! Không cần tới loạn đó. . . . . . Nếu như anh không có tiền, tốt nhất liền cút phải xa xa biết không?"
Cô gái này thật là trúng độc quá nặng, anh căn bản không muốn nghe "Lời lẽ sai trái" của cô .
"Tôi cho anh biết. . . . . . Tôi chứa chấp anh. . . . . . Không phải bởi vì anh là. . . . . ..Người . . . . . Có tiền, tôi chỉ là . . . . . Lòng đồng cảm. . . . . . Phát tác. . . . . . Hơn nữa. . . . . . A. . . . . . Có chút tâm động. . . . . . Nhưng. . . . . . Anh không cần. . . . . . Theo đuổi tôi, bởi vì tôi. . . . . . Không thể theo đuổi. . . . . ."
"Tại sao không thể theo đuổi?" Phó Thần Phong hỏi.
"Tôi cho anh biết. . . . . . Chỉ nói cho một mình anh đó. . . . . . Hư. . . . . . Nói nhỏ một chút."
"Được, mời nhỏ giọng nói cho anh biết." Phó Thần Phong dịu dàng nói.
"Không cần cùng cái người vô danh đó nói. . . . . . Vậy. . . . . . Không cần cùng anh trai tôi nói. Tôi biết. . . . . . Anh là người tốt. . . . . . Anh là thiên sứ. . . . . . Ngực của anh rất ấm áp. . . . . . Cho nên anh. . . . . . Là người đáng để tin tưởng. . . . . ."
"Tại sao không cần cùng tôi, không, là người vô danh nói?" Phó Thần Phong cười hỏi.
"Bởi vì. . . . . . Bởi vì tôi. . . . . ." Lê Tư Á tuyên bố: "Tôi thích anh ta. . . . . . Nhưng tôi không thể. . . . . . thích anh ta, cũng không thể. . . . . . Để cho anh ta yêu thích tôi. . . . . . Anh ta không có tiền. . . . . . Như vậy rất tệ. . . . . ."
"Tại sao rất tệ?"
"Dù sao chính là rất tệ. . . . . . Nguy rồi. . . . . ."
Lê Tư Á nói xong câu đó, liền ngủ chết rồi, khiến Phó Thần Phong lưu lại càng nhiều nghi vấn.
Phó Thần Phong nhẹ nhàng mà đem cô đặt lên giường, trong lòng cũng không có vội vàng phải biết đáp án. Anh chỉ là muốn để cô gái bị kinh sợ này ngủ một giấc, sau đó tỉnh lại, đem toàn bộ chuyện không vui quên mất.
Sau khi an trí tốt cho cô, Phó Thần Phong cũng không hề rời đi phòng cô, anh muốn ở lại đây nhìn cô, bảo vệ cô, cả đêm ngủ ngon.
Tìm tìm kiếm kiếm hồi lâu, anh phát hiện, anh cuối cùng cũng tìm được một cô gái mà anh muốn bảo vệ cả đời, cho dù cô là một cô gái hám tiền.
Bởi vì, tình yêu, là không có biện pháp lựa chọn.
Đang ngủ cô, lông mày nhíu lại, xem ra tâm sự nặng nề.
Đến tột cùng có chuyện gì làm cô khốn nhiễu như thế, chẳng lẽ là cùng cô hám làm giàu có liên quan?
Anh cúi người xuống, đến gần cô, kìm lòng không được hôn mặt của cô.
Lê Tư Á đang ngủ lộ ra mỉm cười, một tay bắt lấy cánh tay phải của anh không thả, giống như là đang tìm cầu xin cảm giác an toàn.
Bên dưới áo ngủ tơ gấm, vóc người hoàn mỹ như ẩn như hiện, thấy thế huyết mạch Phó Thần Phong cuộn trào.
Nhưng anh nếu cứ như vậy xâm phạm cô, cùng Doãn Phương Chính lại có cái gì khác biệt đây?
Rốt cuộc, anh hôn xuống trán cô, để cho cô ôm cánh tay của anh ngủ say.
Chương 6
Khi Lê Tư Á sáng sớm tỉnh lại, đã nhìn thấy khuôn mặt ngủ say của Ph Thần Phong, ngồi dậy, c cho anh một ci tt, tức khc đem Ph Thần Phong từ trong gic mộng đnh tỉnh.
"Anh lm ci g? !" L T Á tức giận cht vn.
Ph Thần Phong dụi dụi mt tỉnh ngủ, đứng dậy, v tội hỏi "Ci g?"
"Tại sao anh chạy đến trn giờng của ti? Anh đi vi ti lm ci g?"
"Tiu th. . . . . ." Phó Thần Phong lúc này cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo."Anh không có."
"Không? Anh rõ ràng liền. . . . . . Ngủ ở nơi này."
"Là em ôm cánh tay của anh không chịu buông , anh xem em ngủ say như vậy, không thể làm gì khác hơn là cũng theo ngủ ở nơi này."
"Nói bậy! Tôi sẽ không làm như vậy."
Lê Tư Á tức giận đến nổ tung.
"Dù sao anh chính là không có đối với em làm cái gì."
"Tôi không cho phép anh yêu thích tôi, lại càng không cho phép người kia đến gần tôi. Tôi. . . . . . Chúng ta chỉ là diễn cho anh trai tôi nhìn. Nếu như anh đối với tôi có không an phận suy nghĩ lung tung, tôi sẽ mời đi ."
"Tại sao anh không thể thích em? Anh là thiếu lỗ mũi hay là miệng?" Phó Thần Phong nói giỡn hỏi cô.
"Bởi vì anh không phải là người có tiền."
"Em đến tột cùng cần bao nhiêu tiền, mới có thể thỏa mãn?" Phó Thần Phong hỏi.
Bao nhiêu tiền? Cô nhíu mày một cái.
Đây cũng là cô muốn hỏi . Bởi vì, không có ai nói với cô con số chuẩn xác của món nợ.
"Tôi không biết."
Phó Thần Phong đột nhiên tiến gần sát mặt của Lê Tư Á, Lê Tư Á bị anh ép phải thối lui đến đầu giường, vẻ mặt kinh hoảng.
"Anh cách tôi xa một chút. Mặc dù anh ngày hôm qua đã cứu tôi, nhưng, anh không thể cho là như vậy là có thể đối với tôi thế nào a."
Phó Thần Phong không có phản bác cô, chỉ là dùng giọng nói vô cùng từ tính hỏi cô: "Em không thích anh sao?"
"Đương.. . . . . Dĩ nhiên không thích!" Lê Tư Á quay mặt qua chỗ khác, "Trừ phi anh là người có tiền."
"Em không thích anh, làm gì không dám đối mặt với anh nói, muốn quay đầu đi?"
Phó Thần Phong cười đến càng sáng lạn hơn, bởi vì, anh đã nhìn thấu cô gái quật cường lại cao ngạo này.