Chương 1

Nửa đêm, cuộc sống về đêm của đám ăn chơi trác táng ở thành phố A vừa mới bắt đầu.

Âm nhạc trong câu lạc bộ đinh tai nhức óc, các nam nữ tán tỉnh nhau, hôn môi trên sàn nhảy, liên tiếp không ngừng trình diễn những màn lãng mạn dâʍ ɖu͙©.

“Tạ Dịch, lại thua nữa!” Thẩm Hoàn Chi hả hê cười: “Cậu nhìn xem, đây là lần thứ mấy rồi?”

“Tạ tiểu thiếu gia, hôm nay chịu phạt đi ha ha ha!”

“Uống đi uống đi!”

Nam nữ trong các quán thay phiên nhau ồn ào, không biết ai gọi thêm đồ uống, ngay sau đó, vài người phục vụ đã bưng vài chai rượu đắt tiền ra bàn.

“Không được, thật sự là tôi uống hết nổi rồi…” Người nọ được gọi là Tạ Dịch phất tay, hiển nhiên đã say không nhẹ: “Hay là đêm nay để tôi thanh toán được không? Các người cũng đừng chỉnh tôi, đỡ phải trở về bà chị già của tôi lại mắng tôi.”

Thẩm Hoàn Chi mặc kệ: "Chúng tôi cần chút tiền rượu này của cậu à? Tạ thiếu gia, mau uống đi!”

Ngay sau đó là tiếng ồn ào xung quanh: "Đúng vậy! Nhanh lên, bank đại vào tài khoản của ai rồi uống là xong.”

Ngồi một vòng tất cả đều là bạn của Tạ Dịch, mỗi người đều cùng Tạ Dịch một bộ đức hạnh đi ra. Bình thường đều là Tạ Dịch thay đổi pháp luật chỉnh bọn họ, hôm nay vất vả lắm để cho bọn họ tìm được cơ hội, làm sao có thể dễ dàng buông tha được.

Tạ Dịch thấy thế, không nói hai lời đầu hàng nhận thua: "Đừng mà! Người nhà tôi gần đây rất để mắt đến tôi, tôi thật sự không dám uống với mọi người nữa đâu.”

Nhưng sự thật đúng là vậy.

Trong số đám công tử bột ở Thành phố A này, đương nhiên Tạ Dịch địa vị cao nhất, xét đến cùng thì cậu có một người cha rất quyền lực trong giới chính trị.

Tạ Dịch là con út trong nhà, ngoài ra còn có anh lớn và chị hai, thế cho nên khi còn bé luôn bị cưng chiều quen, sau khi lớn lên thành một người như vậy, cả nhà cũng chỉ có ba Tạ Dịch có thể kiểm soát cậu.

"Vậy Tạ thiếu gia tự mình nói, bây giờ phải làm gì cậu cho công bằng đây?"

Tạ Dịch vỗ đùi: "Dễ thôi. Chỉ cần không uống rượu, làm gì tôi cũng nhận, vậy được chưa?”

Một đám người lại nháo lên, cuối cùng quyết định để Tạ Dịch bắt chuyện với bất kỳ ai ở đây, nếu có thể đưa người đi, đêm nay coi như Tạ Dịch được qua ải.

“Cậu xem, sau khi về nước bên cạnh cũng không có bạn, chúng tôi không phải quan tâm cậu sao?”

“Tôi thấy các cậu đang muốn tôi đi chết thì có đúng chứ?”

Mọi người cợt nhả nói: "Bậy, cái này là cậu tự nói đó.”

“Được.” Tạ Dịch lảo đảo đứng dậy, lập tức mặt mày hớn hở nói: “Hôm nay tôi sẽ cho các cậu xem, cái gì gọi là phong lưu phóng khoáng.”

Nói xong, cậu vừa nhìn về phía sàn nhảy, nhanh chóng xác định được mục tiêu.

Vừa muốn tiến lên, bước chân Tạ Dịch lại hơi dừng lại.

Chỉ thấy chỗ cầu thang lầu hai có một người đàn ông cực kỳ đẹp trai đi xuống.

Tạ Dịch ở trên thế gian lâu như vậy, đã nhìn thấy rất nhiều chuyện trên đời, nhìn thoáng qua có thể thấy độ nổi tiếng này thực sự phi phàm, không thể so sánh với người bình thường được.

Người nọ cao hơn cậu nửa cái đầu, có một đôi mắt thâm thúy. Tay áo sơ mi của hắn nửa kéo lên, lộ ra cánh tay nhỏ có đường cong cường tráng và đồng hồ hàng hiệu siêu đắt, Tạ Dịch chắc chắn rằng người đàn ông này có thân hình nóng bỏng.

Tuy rằng nhìn tuổi hơi lớn, nhưng dường như cũng không phải không được.

Dù sao bắt chuyện một chút thì có sao đâu ha?

Từ trước đến nay Tạ Dịch nam nữ không kiêng kỵ, bạn trai bạn gái kết giao không ít, nhưng ngại bí mật của thân thể, những năm này tuy rằng chơi thì chơi, rốt cuộc vẫn là giữ mình trong sạch.