Chương 70

Chương 70:

Trước khi tắt máy, Sở Nghĩa gửi cho Tần Dĩ Hằng một tin nhắn, cuối cùng bấm vào vòng bạn bè liếc mắt một cái.

Nhưng mới nhìn một cái, hắn phát hiện, vài phút trước Triệu Tín đã ở trên vòng bạn bè gửi tới một dòng a a a a, bây giờ lại gửi tới thêm một dòng a a a a a a nữa.

Nếu thời gian cho phép, Sở Nghĩa khẳng định sẽ chụp hình hỏi Tần Dĩ Hằng, vị em họ này của anh tình huống là như thế nào.

Lần này trở về, Sở Nghĩa lại ở trên máy bay ngủ mất rồi.

Đại khái là trong tiềm thức ở nói cho đại não, lộ trình lần này đã có nơi có chốn, vậy rốt cuộc đến nơi đến chốn, khi Sở Nghĩa ngủ, lại mơ thấy Tần Dĩ Hằng cùng hắn thổ lộ.

Cảnh tượng là một hình ảnh đã từng có, Sở Nghĩa ở trong mơ vẫn là một sinh viên, hắn đang ở ký túc xá của A đại chơi trò chơi, đột nhiên có người báo cho hắn lập tức phải đi học.

Sở Nghĩa vô cùng lo lắng mà chạy tới khu dạy học, mà bên ngoài rõ ràng mới là ban ngày ban mặt, nháy mắt biến thành ban đêm.

Trong mơ Sở Nghĩa một chút cũng không cảm thấy kỳ quái, ngược lại ôm tâm trạng sốt ruột chạy vội, nghĩ ngàn vạn không được đến muộn.

Hắn càng chạy hành lang càng tối, hắn muốn mở đèn, lại như thế nào cũng không tìm thấy.

Trong lòng nghĩ muốn đi học, Sở Nghĩa nghĩ không nhiều lắm, trực tiếp liền đi vào phòng học, nhưng trong phòng học đến một người cũng không có, còn một mảnh tối đen.

Hắn dừng lại ở cửa, cửa phòng học trước mắt đột nhiên bị mở ra.

Tần Dĩ Hằng cầm một cây đàn ghi-ta đứng ở cửa.

"Sở Nghĩa học đệ."

Tần Dĩ Hằng mở miệng nói chuyện, cùng lúc đó, phòng học phia sau Tần Dĩ Hằng đột nhiên sáng lên rất nhiều bóng đèn nhỏ.

Sở Nghĩa trong lòng oa một tiếng.

"Xin chào, tôi là học trưởng của em, Tần Dĩ Hằng."

Sở Nghĩa ngơ ngác đứng.

Tần Dĩ Hằng nói: "Tôi thích em."

Không có đồng hồ báo thức vang lên, không có người quấy rầy hắn, cái gì cũng không có, Sở Nghĩa lại tự mình tỉnh lại.

Hơn nữa là trong nháy mắt Tần Dĩ Hằng nói thích hắn.

Bị doạ tỉnh.

Mở to mắt, ngồi thật lâu ở vị trí mình, tinh thần hắn mới trở về thế giới này.

Cũng mới tỉnh ngộ lại, vừa rồi mình ở trong mơ, mơ thấy chính là cái gì.

Chính là chuyện lúc trước Tần Dĩ Hằng nói cho hắn, chuyện Tần Dĩ Hằng được theo đuổi khi xưa.

Sở Nghĩa thở ra một hơi thật dài, nhìn thời gian, tính ra khoảng chừng mười phút nữa là tới nơi.

Đơn giản cũng không ngủ nữa, hắn lại rảnh rỗi không có việc gì, liền lấy điện thoại ra mở ảnh Tần Dĩ Hằng xem.

Phóng lớn lên xem, thu nhỏ lại xem, thật là đẹp mắt.

Thời gian trôi đi rất nhanh, không bao lâu liền đến.

May bay Sở Nghĩa đang đáp xuống liền tắt chế độ máy bay, di động liền vang lên.

Là đến từ một dãy số xa lạ, của thành phố B.

Sở Nghĩa nhìn chằm chằm số di động trong một lát, mới tiếp lên.

"Alo, xin chào."

"Tiểu tử thúi, tại sao lâu như vậy mới điện thoại của lão tử."

Tay Sở Nghĩa run lên.

Bên kia tiếp tục lớn tiếng ồn ào: "Mày chuyển mười vạn (1) lập tức cho tao, cần dùng gấp, nhanh lên." [ 10 vạn ~ 325.197.674 VNĐ]

Sở Nghĩa nắm chặt tay: "Không chuyển, không có tiền."

Bên kia tiếng lớn hơn nữa: "Không mẹ mày tiền, gửi nhanh."

Sở Nghĩa tay cầm di động trong nháy mắt lạnh, nhưng vào lúc này, bên Trần Kiến Thế kia truyền đến một giọng nữ máy móc.

Sở Nghĩa hỏi: "Ông ở bệnh viện?"

Trần Kiến Thế: "Mày không cần quản tao ở đâu, nhanh gửi tiền cho lão tử, không cho tao liền qua tìm mày, có nghe hay không, nhanh lên!"

Sở Nghĩa trực tiếp cúp điện thoại, sau đó đem số điện thoại Trần Kiến Thế vừa mới gọi kéo vào danh sách đen.

Máy bay đã đáp ổn, tiếp viên hàng không cười nhắc nhở hắn đã tới nơi.

Sở Nghĩa cười với tiếp viên hàng không, lấy vali của mình từ phía trên ra, đi ra ngoài.

Hắn trước tiên gửi cho Tần Dĩ Hằng nói đã tới nơi trên WeChat, rồi sau đó gọi điện thoại cho Chương Khải.

Vừa mới vừa 12 giờ, Chương Khải quả nhiên chưa có ngủ, điện thoại bên kai tiếp lên, Sở Nghĩa rất rõ ràng nghe được thanh âm của trò chơi.

"Tiểu Nghĩa, làm sao vậy?"

Sở Nghĩa lời ít mà ý nhiều: "Có chuyện muốn phiền toái cậu."

Đại khái là nghe được ngữ khí của Sở Nghĩa nói chuyện không quá thích hợp, âm thanh đánh bàn phím của Chương Khải tức khắc ngừng lại, cũng tắt âm thanh đi.

Chương Khải: "Cậu nói đi."

Sở Nghĩa: "Ba tớ, hắn vừa mới gọi điện thoại cho tớ, nói muốn mười vạn."

"Cái gì?" Chương Khải bên kia liền lớn tiếng, tức khắc mắng: "Mẹ nó, bức cậu như vậy là lại làm gì."

Sở Nghĩa: "Tớ vừa mới nghe được hắn ở bệnh viện, không biết là ở thành phố B hay là chỗ nào, nếu là thành phố B, thì phiền cậu giúp tớ đi hỏi thăm một chút, hắn muốn nhiều tiền như vậy làm gì?"

Chương Khải: "Việc nhỏ, tớ lập tức giúp cậu hỏi."

Hiệu suất của Chương Khải cực kì mau, Sở Nghĩa bên này mới lái xe về đến nhà, điện thoại của Chương Khải liền gọi lại đây.

"Tra được rồi." Chương Khải nói.

Sở Nghĩa kinh ngạc: "Nhanh như vậy."

"Khéo phải không, tớ đi hỏi một người bạn làm việc ở bệnh viện, ba cậu còn vừa lúc ở bệnh viện kia, tớ vừa hỏi đã biết," Chương Khải không nhiều lời vô nghĩa: "Ba của cậu, đi xe máy đυ.ng phải người ta, nghe nói là gây chuyện chạy trốn bị chụp được, còn bị bắt được, hiện tại người kia đang ở bệnh viện trị."

"Cái gì?" Sở Nghĩa nhíu nhíu mày: "Người kia bị thương nghiêm trọng lắm sao?"

Chương Khải sách thanh: "Nghiêm trọng thì cũng không phải, bạn tớ nói không nghiêm trọng như vậy, nhưng người bị đâm đã có tuổi, còn mang theo người nhà, loại chuyện này, chắc cậu hiểu đi."

Sở Nghĩa ừ một tiếng.

"Xem như lão lại gặp gỡ vận xui rồi," Chương Khải khẽ cười một tiếng: "Hiện tại nghe nói là đang thương lượng giải quyết riêng chuyện này, cậu biết đấy, giải quyết riêng loại chuyện này, chính là đòi tiền."

Sở Nghĩa gật đầu: "Tớ hiểu được."

Chương Khải hỏi: "Cậu sẽ đưa tiền sao?"

Sở Nghĩa: "Không cho."

Chương Khải ừ một tiếng: "Làm tốt lắm."

Sở Nghĩa: "Bất quá vừa rồi hắn nói không đưa tiền liền tới thành phố A tìm tớ."

Chương Khải thoáng đoán: "Tớ đoán hẳn là hắn không rảnh, cả nhà kia còn lôi kéo ba cậu, sợ hắn chạy, một tấc cũng không rời, không cho hắn đi."

Sở Nghĩa gật đầu: "Tớ đã biết."

Chương Khải: "Bất quá cậu vẫn phải cẩn thận một chút, hắn biết phòng làm việc cùng chung cư của cậu."

"Tớ còn được, lo lắng vẫn là mẹ của tớ," Sở Nghĩa buông tiếng thở dài: "Còn may Trần Kiến Thế không biết mẹ tớ ở đâu, tớ ngày mai nói cho mẹ chuyện này một chút , để mẹ gần đây sang nhà dì ở vài ngày."

Chương Khải ừ một tiếng: "Chính cậu cũng phải chú ý, tpứ bên này cũng giúp cậu để ý hắn, yêu cầu trợ giúp cái gì nhớ nói với tớ."

Sở Nghĩa: "Được, cảm ơn."

Cúp điện thoại Sở Nghĩa có chút nhẹ nhàng, hắn bấm mở WeChat, phát hiện ba phút trước, Tần Dĩ Hằng đã gửi tin nhắn cho hắn.

Tần Dĩ Hằng: Về đến nhà rồi sao?

Sở Nghĩa cúi đầu trả lời: Vầng

Sở Nghĩa: Em chuẩn bị đi tắm

Sở Nghĩa: Tắm xong liền đi ngủ

Sở Nghĩa: Tại sao anh còn chưa ngủ?

Tần Dĩ Hằng: Chờ em về đến nhà

Tần Dĩ Hằng: Liền ngủ

Sở Nghĩa nhìn màn hình thật lâu, mới cầm lấy bấm bàn phím.

Sở Nghĩa: Ngủ ngon lão công

Sở Nghĩa: Không có em bên cạnh, cũng phải ngủ thật ngon.

Tần Dĩ Hằng: Được

Tần Dĩ Hằng: Ngủ ngon tiểu tiên sinh của tôi

Sở Nghĩa nhấp miệng nhìn tin nhắn Tần Dĩ Hằng gửi lại đây.

Có lẽ là nghĩ giữa những từ trong hàng chữ không quá dài này, tìm được một chút phương pháp đề cao cảm xúc, Sở Nghĩa nhìn thật lâu thật lâu.

Cái phương pháp trị liệu này hiệu quả lộ rõ, Sở Nghĩa từ trong phòng tắm đi ra, cũng đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Kỳ thật việc này rất đơn giản, Trần Kiến Thế kỳ thật không có bản lĩnh gì, lại ở thành phố B, hắn có thể làm gì được Sở Nghĩa.

Hiện tại chọc một thân họa chính là Trần Kiến Thế, cùng Sở Nghĩa hắn thì có cái quan hệ gì.

Ôm cái ý tưởng này, trước khi ngủ lại xem thêm vài lần ảnh của Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa rất nhanh liền ngủ.

Một đêm không mộng, ngày hôm sau lại bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Di động tắt tiếng, hắn cầm lấy mới phát hiện, thời gian cả đêm, có rất nhiều cuộc gọi xa lạ đến từ thành phố B xa lạ, còn có rất nhiều tin nhắn.

Sở Nghĩa không có xem nghiêm túc, chỉ vội vàng nhìn lướt qua, sau đó xóa, bỏ tất cả số điện thoại lạ vào danh sách đen.

Từ phòng tắm rửa mặt xong đi ra, Sở Nghĩa phát hiện Tần Dĩ Hằng gửi tin nhắn đến cho hắn.

Tần Dĩ Hằng máu lạnh vô tình, thế mà mới sáng sớm, chủ động gửi WeChat cho hắn nói chào buổi sáng tiểu tiên sinh.

Sáu chữ ngắn ngủn, Sở Nghĩa nhìn đến bật cười ra tiếng.

Bởi vì người nào đó của hắn, không khí buổi sáng đều mới mẻ rất nhiều, cả căn nhà, mỗi nơi đều tản ra mùi hương cũng vị ngọt khiến người mê muội.

Sở Nghĩa cũng gửi tin nhắn cho Tần Dĩ Hằng: Lão công chào buổi sáng

Tin nhắn vừa gửi qua, di động của Sở Nghĩa liền vang lên, là điện thoại đến từ Tiểu Trần.

Sở Nghĩa tiếp lên.

"Sở tiên sinh, tôi đã ở trước cửa nhà ngài."

Sở Nghĩa a một tiếng: "Sớm như vậy đã tới đây."

Tiểu Trần: "Tần tổng nói ngài buổi sáng phải dùng xe, kêu tôi lại đây sớm một chút."

Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, hỏi: "Anh ăn sáng chưa?"

Tiểu Trần: "Còn chưa có."

Sở Nghĩa: "Vừa lúc, vậy anh vào đi, tôi chuẩn bị đi nấu cháo, tôi sẽ nấu nhiều chút, chúng ta cùng nhau ăn."

Tiểu Trần bên kia đột nhiên sợ hãi: "Không không không cần Sở tiên sinh, tôi mua sữa đậu nành cùng bánh bao, đang ăn, cảm ơn ngài."

Sở Nghĩa cười: "Vậy được rồi."

Nghĩ Tiểu Trần đang chờ ở cửa, Sở Nghĩa không dây dưa nữa, thay quần áo liền xuống lầu đi nấu cháu, lại them chút rau xanh cùng trứng gà, đơn giản ăn xong rồi liền ra cửa.

Nếu không phải Tiểu Trần gọi điện thoại lại, Sở Nghĩa cơ hồ đã quên mình đã có tài xế riêng.

Hôm nay thời tiết ấm lại, không lạnh như mấy ngày trước nữa.

Công việc buổi sáng rất nhẹ nhàng, tới phòng làm việc của khách hàng nhìn, cùng khách hàng hàn huyên trong một lát, hiểu được yêu cầu của họ, Sở Nghĩa đại khái cũng đã có phương hướng rồi.

Khách hành buổi chiều phải đi công tác, Sở Nghĩa không ở phòng làm việc hắn lâu nữa, hai người nói có việc lại nói trên WeChat liên hệ sau, rồi rời đi.

Thời gian gần trưa, Sở Nghĩa lại lần nữa ngồi trên xe Tiểu Trần, hắn cởϊ áσ khoác đặt ở một bên, đối với Tiểu Trần hàng phía trước nói: "Giữa trưa rồi, muốn cùng nhau ăn cơm không?"

Tiểu Trần khách khí: "Không cần đâu Sở tiên sinh."

Sở Nghĩa bật cười: "Đều thuận tiện như vậy, anh còn muốn từ chối tôi."

Tiểu Trần lắc đầu: "Tôi không phải là từ chối ngài Sở tiên sinh, tôi chỉ là, tôi......"

Sở Nghĩa cười: "Anh là sợ Tần Dĩ Hằng mắng anh?"

Tiểu Trần không tỏ ý kiến: "A ha ha."

Sở Nghĩa a một tiếng: "Anh ấy không cho tôi và anh cùng nhau ăn cơm sao?"

Tiểu Trần: "Kia ngược lại không phải."

Sở Nghĩa tiếp tục hỏi: "Vậy thì như thế nào?"

Tiểu Trần nghĩ nghĩ, lại hít vào một ngụm khí lạnh, mới từ từ mà nói: "Trợ lý Hứa nói, Tần tổng rất để ý Sở tiên sinh, chính là, ách, khả năng không quá thích Sở tiên sinh cùng những người khác tiếp xúc thân thiết đi."

Sở Nghĩa lại a một tiếng: "Ý tứ anh là Tần Dĩ Hằng thích ăn dấm a."

Tiểu Trần sợ hãi: "Tôi chưa nói."

Sở Nghĩa cười rộ lên: "Được, tôi đã biết."

Rốt cuộc Sở Nghĩa cũng đã chiếm được đường ăn từ nơi Tiểu Trần.

Thật là rất không dễ dàng.

Không có Tần Dĩ Hằng ở bên vẫn là cứ theo lẽ thường, chỉ là ban đêm lại không quá quen.

Sở Nghĩa vẫn luôn nửa ngủ nửa tỉnh, thân mình đều hướng về phía bên kia một chút......

"Bởi vì không được chui vào người anh, em liền sẽ tỉnh lại," Sở Nghĩa đối với điện thoại nói: "Có lúc em còn cho rằng anh đang ngủ bên cạnh em."

Tần Dĩ Hằng ở bên kia cười cười.

Sở Nghĩa từ lúc trở về đến bây giờ, đã qua ba buổi đêm, mấy ngày nay Sở Nghĩa cơ hồ mỗi ngày vừa về đến nhà, liền gọi điện thoại cho Tần Dĩ Hằng.

Tần Dĩ Hằng có đôi khi có rảnh, có đôi khi thì không, nhưng không rảnh cũng vẫn sẽ bồi Sở Nghĩa đến một phút đồng hồ.

Đêm nay hẳn là đêm Tần Dĩ Hằng rảnh nhất, từ lúc Sở Nghĩa tắm rửa xong đến bây giờ, bọn họ đã nói đến hơn 30 phút.

Sở Nghĩa hôm nay đυ.ng tới một khách hàng có yêu cầu cao, cơ hồ cả ngày thời gian đều tốn ở trên người khách hàng này.

Cho nên ở trong điện thoại, Sở Nghĩa cùng Tần Dĩ Hằng hàn huyên rất nhiều, nói xong khách hàng này rồi lại nói đến việc của hắn, nói xong hắn chuyển đến Triệu Tín, nói xong lời Triệu Tín nói ở Q thị mấy ngày nay, cuối cùng đem đề tài chuyện đến trên người Tần Dĩ Hằng.

Tần Dĩ Hằng hỏi Sở Nghĩa: "Nhớ tôi không?"

Sở Nghĩa vốn dĩ đang nằm thẳng ở trên giường, bởi vì Tần Dĩ Hằng nói lời này đột nhiên trở mình, ghé vào trên giường.

Hắn đặt cằm lên mu bàn tay, muốn biểu đạt mình nhớ, nhưng lại hơi xấu hổ khi nói rõ, chỉ hàm hồ mà từ xoang mũi phát ra một tiếng: "Ân."

Tần Dĩ Hằng mang theo ý cười: "Cái gì? Không nghe rõ."

Sở Nghĩa vùi đầu vào gối đầu, rầu rĩ mà nói: "Nhớ anh," hắn nói xong đem đầu nâng lên: "Anh chừng nào thì trở về a?"

Giọng của Tần Dĩ Hằng ôn nhu: "Tôi có gửi cho em một bức ảnh, em nhìn xem."

Sở Nghĩa lập tức tò mò, cũng bấm mở WeChat.

Tần Dĩ Hằng đã gửi cho hắn tấm hình, là chụp hình chuyến bay.

Sở Nghĩa lập tức xem thời gian.

"Ngày mai a, anh ngày mai liền trở về sao?" Sở Nghĩa thanh âm hưng phấn.

Tần Dĩ Hằng: "Ân."

Sở Nghĩa vui vẻ đến mở tay ra, dùng sức nắm một bên chăn.

Tần Dĩ Hằng: "Hôm nay lại nhớ một buổi tối, ngày mai không cần suy nghĩ, ngày mai tôi tự mình trở về ôm em ngủ."