Chương 61:
Sau khi Tần Dĩ Hằng rời khỏi, Sở Nghĩa lại về tới trên giường.
Đôi mắt mới vừa nhắm lại, điện thoại ở bên liền vang lên, hắn cầm lấy tới, phát hiện là Tần Dĩ Hằng gửi tin nhắn cho hắn.
Tần Dĩ Hằng: Gọi bữa sáng cho em
Tần Dĩ Hằng: Biết em buồn ngủ
Tần Dĩ Hằng: Ăn rồi ngủ tiếp
Sở Nghĩa trả lời: Được
Theo thói quen bình thường của Tần Dĩ Hằng thì có việc nhất định sẽ nhanh chóng nói xong.
Cho nên Sở Nghĩa sau khi trả lời vẫn đợi vài giây, thấy Tần Dĩ Hằng bên kia không gửi lại nữa mới tính đặt điện thoại sang một bên.
Nhưng vừa mới tắt màn hình, nó lại vang lên.
Màn hình hiện lên tin nhắn từ Tần Dĩ Hằng.
Tần Dĩ Hằng lại nói: Hôm nay giữa trưa tôi không rảnh trở về ăn cơm
Tần Dĩ Hằng: Buổi chiều bốn giờ bên này mới có thể kết thúc
Sở Nghĩa: Dạ
Tần Dĩ Hằng bên kia lại không còn động tĩnh, nhưng Sở Nghĩa lần này đợi lâu hơn một lúc mới thoát ra ngoài.
Nhưng vẫn là giống với vừa rồi, di động mới tắt, Tần Dĩ Hằng lại gửi đến tin nhắn.
Tần Dĩ Hằng: Cho em một nhiệm vụ
Tần Dĩ Hằng: Trước khi tôi trở về, nhớ nghĩ ra cho tôi một xưng hô đặc thù.
Sở Nghĩa cười rộ lên, bởi vì phòng chỉ có một mình hắn, nên cười đặc biệt không khắc chế, ha ha ha ha hắc hắc hắc hắc.
Hắn lăn nửa vòng, lăn đến bên Tần Dĩ Hằng nằm, trả lời: Đã biết ạ.
Tần Dĩ Hằng: 【 hình ảnh 】
Sở Nghĩa bấm vào nhìn, sau đó cả người đều tê dại.
Hắn đặt điện thoại lên trên tim, trợn tròn mắt nhìn trần nhà.
Cái này, Tần Dĩ Hằng.
A!
Hình ảnh Tần Dĩ Hằng gửi đến là giao diện nói chuyện với Sở Nghĩa trên WeChat, mà ghi chú của Sở Nghĩa, đã đổi thành "Thích ăn bánh ga tô nhỏ".
Không biết là nói Sở Nghĩa thích ăn bánh ga tô nhỏ, hay là Tần Dĩ Hằng thích ăn bánh ga tô nhỏ Sở Nghĩa.
A hì hì hì hi hắc hắc.
Tần Dĩ Hằng: Có thể chứ?
Sở Nghĩa: Có thể
Tần Dĩ Hằng: Được
Tần Dĩ Hằng: Hy vọng trước bốn giờ, tôi cũng có thể nhận được hình ảnh như vậy
Sở Nghĩa: Em tận lực
Tần Dĩ Hằng: Tận lực?
Sở Nghĩa: Em nhất định!
Tần Dĩ Hằng: Bảo bối ngoan
Sở Nghĩa: Ngoan một chút
Tần Dĩ Hằng: 【 liên tiếp 】
Tần Dĩ Hằng: Nhà hàng này đồ ăn ăn không tồi
Tần Dĩ Hằng: Nếu muốn, giữa trưa tôi đặt cho em ăn
Sở Nghĩa căn bản không bấm vào, liền trực tiếp trả lời: Được.
Lần này Tần Dĩ Hằng thật sự đã nói hết rồi, Sở Nghĩa lướt di động xem lịch sử trò chuyện của hắn cùng Tần Dĩ Hằng, lướt đến năm lần, bên kia một chút động tĩnh cũng không có.
Bị Tần Dĩ Hằng cho ngọt như vậy, cơn buồn ngủ vừa rồi cũng không còn nữa, Sở Nghĩa quyết định không ngủ nữa.
Kế hoạch của hắn vào buổi sáng hôm nay không có gì cả.
Bởi vì hắn sớm đến Q thị, nên đã đoán trước được, đêm qua sẽ cùng Tần Dĩ Hằng phát sinh cái gì, mà đến sáng sớm hắn nhất định sẽ ngủ muộn.
Cho nên như vậy, hắn đột nhiên trở nên nhàn rỗi.
Đột nhiên nhàm chán, bữa sáng Tần Dĩ Hằng đặt còn chưa tới, Sở Nghĩa đơn giản liền tới phòng khách trước, mở TV nằm ở trên sô pha chờ.
Có âm thanh của TV, trong phòng cũng không còn yên tĩnh như lúc nãy nữa.
Sở Nghĩa nghe gameshow nhàm chán, lướt di động, khi hắn nhìn đến Chương Khải trên trang xã hội, trong lòng tức khắc sinh ra một ý tưởng.
Chương Khải 5 phút trước vừa đăng lên trang xã hội, chụp một trò chơi, văn án hùng hổ, "Đi mẹ ngươi, mới sáng sớm đã đυ.ng tới đồng đội như heo, học sinh tiểu học hôm nay không cần đi học sao?"
Sở Nghĩa thoát ra, lập tức gọi điện thoại cho Chương Khải.
Bên kia rất nhanh liền nhận, Chương Khải thanh âm héo úa: "Alo, Tiểu Nghĩa."
Sở Nghĩa hỏi: "Đang làm gì đấy?"
Chương Khải: "Nằm ở trên giường tự hỏi đời người, trò chơi quỳ mười lần (?), tớ thật là khổ."
Sở Nghĩa cười rộ lên: "Tại sao sáng sớm đã chơi game?"
Chương Khải: "Không phải sáng sớm, là suốt đêm, rạng sáng đuổi xong tiêu thư liền ngủ không được, muốn chơi thêm mấy bàn, mãi cho đến hiện tại." Chương Khải than một tiếng: "Tiểu Nghĩa cậu không biết a, thao......"
Chương Khải: "@#%*@#"
Chương Khải: "......."
Chương Khải: "......."
Chương Khải: "Tớ thật sự phục, hắn làm sao đến được đẳng cấp này? Mẹ nó."
Sở Nghĩa để ly nước trên tay xuống: "Trò chơi mà thôi, đừng tức giận, hôm nay không đi làm sao?"
Chương Khải: "Không đi, hôm nay nghỉ ngơi."
Sở Nghĩa an ủi: "Việc nhỏ, có rảnh thì chơi lại, Chương Khải cậu là ai a, là tổ đội hay đồng đội cùng cậu đều có thể ghi cơ thần, thăng cấp đối với cậu mà nói không phải là chuyện sớm muộn sao?"
Chương Khải ở bên kia rốt cuộc cười rộ lên: "Đúng đúng đúng." Chương Khải hỏi: "Cậu là do nhìn thấy trên trang xã hội nên đặc biệt gọi điện thoại an ủi tớ?"
Sở Nghĩa: "Khả năng không phải đâu."
Chương Khải buông tiếng thở dài: "Tớ biết mà, nói đi, tìm ca có chuyện gì?"
Sở Nghĩa liếʍ liếʍ môi: "Chính là, cái kia, tớ......"
Chương Khải ai một tiếng: "Chuyện chồng cậu đi, thẹn thùng cái gì, nói thẳng đi, muốn cùng tớ thương lượng cái gì?"
Sở Nghĩa cũng học ngữ khí Chương Khải ai một tiếng: "Cũng chỉ cậu hiểu tớ như vậy, ai, tớ không biết đời trước tu được phúc gì, đời này lại có được người bạn như Chương Khải, tớ thật là......"
"Được rồi được rồi được rồi," Chương Khải ngắt lời hắn: "Có chuyện gì nói mau."
Sở Nghĩa: "Tớ tính truy Tần Dĩ Hằng."
Chương Khải tức khắc vui vẻ: "Rốt cuộc cũng chịu làm chuyện thú vị như vậy sao."
Sở Nghĩa: "Đúng vậy, cậu nhiều kinh nghiệm, đưa cho cái kiến nghị đi."
Chương Khải: "Kiến nghị có rất nhiều, cậu trước tiên nói cho tớ nghe đa, làm sao vậy, đột nhiên lại muốn theo đuổi chồng mình."
Sở Nghĩa cười một tiếng: "Cảm giác anh ấy gần đây đối với tớ rất tốt, cùng với lúc mới bắt đầu rất không giống nhau, cùng tớ tiếp xúc cũng nhiều, tớ nghĩ đã đến lúc nên tớ muốn thử xem."
"Thử xem chứ," Chương Khải cực kì đồng ý: "Tớ đã sớm cùng cậu nói, mặc kệ cậu tiến lui như thế nào, anh ấy chung quy cũng là chồng cậu, cậu truy hắn trăm tránh cũng không mệt a."
Sở Nghĩa phá đám: "Cậu rõ ràng chưa nói qua."
Chương Khải: "......"
Chương Khải: "Cậu muốn nghe hay không?"
Sở Nghĩa: "Muốn muốn muốn."
Lúc này, Sở Nghĩa đã lấy máy tính của mình ra.
Hắn lúc trước đã sửa lại cái làm sao để theo đuổi người mình thích, cũng đã được hắn copy sang cái mới , Chương Khải ở bên kia nói, Sở Nghĩa ở bên này cũng mở hồ sơ này ra.
"Truy người quan trọng nhất chính là hốt thuốc đúng bệnh, tính cách mỗi người không giống nhau,sở thích cũng không giống nhau, cậu biết chồng cậu thích cái gì không?"
Sở Nghĩa: "......"
Thích cùng Sở Nghĩa hôn môi.
Thích cùng Sở Nghĩa làʍ t̠ìиɦ.
Sở Nghĩa ở trong lòng khụ khụ: "Khả năng có biết."
Chương Khải bên kia búng tay một cái: "Vậy làm theo sở thích cuat anh ấy, còn có, tớ xem sinh hoạt hai người hình như rất bình tĩnh, cậu nên cùng anh ấy đi ra ngoài nhiều một chút, hẹn hò gì đó, xúc tiến cảm tình một chút, đừng mỗi lần gặp mặt chính là ở nhà, rất không thú vị."
Sở Nghĩa nhìn bản văn bên trong từ điều thứ 2 đến điều 15, gật đầu: "Đã biết."
Trên trang web cũng nói như vậy.
Đi nhiều, gặp nhiều, giao lưu nhiều.
Chương Khải: "Cậu không phải hôm nay đã gặp anh ấy sao? Nơi nào vậy?"
Sở Nghĩa: "Q thị."
Chương Khải: "Q thị hẳn là có chỗ chơi, cậu tìm xem, chờ ảnh có rảnh thì đi dạo."
Sở Nghĩa cúi đầu đánh chữ, sau đó hỏi: "Vậy tớ khi nào mới được nói cho anh ấy?"
Chương Khải: "Chờ thời cơ đi, quá sớm không tốt lắm, phải đợi nước chảy thành sông (1), chờ đến một thời cơ thật tự nhiên rồi cậu liền nói cho anh ấy, cho anh ấy một kinh hỉ, cậu phải để anh ấy thật hạnh phúc." [ (1) : nước chảy thành sông – Nước vào kênh
]
Sở Nghĩa sờ sờ cằm: "Như vậy thì xin hỏi, khi nào thì nước chảy thành sông? Khi nào thì tự nhiên?"
Chương Khải: "Chờ cậu cảm thấy anh ấy cũng có chút cảm giác."
Sở Nghĩa suy nghĩ vài giây: "Này, cảm thấy như thế nào?"
Chương Khải hít một ngụm không khí: "Cũng đúng, cậu đối với tình cảm không mẫn cảm như vậy, người khác thích cậu cậu cũng không biết." Chương Khải bên kia ai oán thật lâu: "Tự cậu xem đi, kỳ thật các cậu ở loại tình huống này như thế nào cũng tới được, quá tốt rồi còn g. Cậu không phải đã nói chồng cậu nghiêm túc cùng cậu kinh doanh hôn nhân sao, nếu cậu thổ lộ với ảnh, anh ấy ngược lại sẽ cảm thấy," Chương Khải đột nhiên thay đổi giọng, trầm thấp xuống rất nhiều: "Sở Nghĩa bảo bảo của tôi thế mà lại thích tôi, công bằng một chút, tôi đây cũng phải thích em ấy."
Sở Nghĩa cười lên tiếng.
Quả thật rất có phong cách Tần Dĩ Hằng.
Sở Nghĩa: "Cậu tại sao lại biết anh ấy gọi tớ là bảo bảo?"
Chương Khải: "......"
Chương Khải: "Tớ, hiện tại, mới, biết."
Chương Khải một bộ ngữ khí ta hận: "Ảnh thế mà gọi cậu là bảo bảo, cậu, hai người, tức chết tôi, cậu rốt cuộc là tới lấy kinh nghiệm hay là tới khoe ân ái? Cậu ngược chết tớ đi, tôi không muốn sống, cậu đừng theo đuổi, đừng theo đuổi nữa. "
Cực kì khéo, Chương Khải vừa nói xong câu này, chuông cửa phòng Sở Nghĩa vang lên.
Sở Nghĩa rất cố tình ai nha một tiếng: "Bữa sáng chồng tớ gọi cho tớ đến rồi, tớ phải đi ăn," Sở Nghĩa nói xong hỏi: "Chương Khải cậu ăn chưa?"
Chương Khải bên kia kêu to lên: "Tớ tình nguyện mười một liền quỳ (?), tớ không bao giờ nhận điện thoại cậu nữa."
Sở Nghĩa cười ha hả.
Sở Nghĩa: "ok, tạ ơn nha, cậu cũng đi ăn sáng rồi đi ngủ đi, đừng chơi game nữa."
"Không chơi," cậu ta nói xong hừ một tiếng: "Không ngủ, cậu kí©h thí©ɧ đến tớ."
Sở Nghĩa cười: "Tớ gọi cơm cho cậu?"
Chương Khải: "Không cần! Không cần! Không cần! Cậu ăn bữa sáng tình yêu của mình đi."
Sở Nghĩa nhận bữa sáng từ nhân viên bên ngoài, cũng nói cảm ơn.
Chương Khải bên kia hỏi: "Ăn cái gì vậy?"
Sở Nghĩa: "Cháo."
Chương Khải: "Tớ cũng gọi cháo đi."
Sở Nghĩa: "Được."
Chương Khải: "Được, không nói chuyện với cậu nữa, cậu có chuyện gì hay lại có vấn đề gì tìm tớ a, tớ buồn ngủ quá."
Sở Nghĩa ừ một tiếng: "Cúp đây."
Sở Nghĩa đặt hộp cháo trước máy tính, nhưng hắn không vội ăn, mà là trước sửa lại bản văn trên máy tính còn chưa có lưu lại.
Kỳ thật những lời đó của Chương Khải cùng của trên mạng tìm được khác nhau cũng không lớn, xem ra kịch bản của mọi người đều giống nhau.
Sở Nghĩa một lần nữa đánh mấy chữ, một lần nữa lưu lại, cũng dành trước một phần trong điện thoại.
Sau khi tắt máy tính đi, Sở Nghĩa lấy điện thoại chụp tô cháo lại gửi cho Tần Dĩ Hằng.
Sở Nghĩa: Ăn bữa sáng
Sở Nghĩa: Anh buổi sáng ăn cái gì vậy?
Qua mười phút, Tần Dĩ Hằng mới trả lời tin nhắn: Tôi cũng ăn cháo
Tần Dĩ Hằng: Cùng một nhà hàng với hộp cháo của em
Sở Nghĩa kinh ngạc: Khéo như vậy
Tần Dĩ Hằng: Không phải khéo
Tần Dĩ Hằng: Cố ý đấy
Sở Nghĩa: Cháo chỗ này còn ăn ngon như vậy
Tần Dĩ Hằng: Cũng được
Tần Dĩ Hằng: Chủ yếu là muốn tạo không gian giả vờ là đang ăn sáng với em.
Sở Nghĩa lúc nhắn tin, di động đang ở trên tô cháo, Tần Dĩ Hằng vửa gửi những lời này lại đây, Sở Nghĩa cả kinh tay run lên.
Mắt thấy di động muốn rơi vào tô cháo, Sở Nghĩa vội vàng hất ra.
Trong phòng truyền đến tiếng vang nặng nề, di động bay đi ra ngoài, rơi trên thảm.
Tần Dĩ Hằng cũng quá biết rồi.
Này mẹ nó là nói cái gì vậy trời a.
Đệt.
Sở Nghĩa nhặt điện thoại về, càng nghĩ càng vui vẻ, nhưng càng muốn lại càng không cam lòng.
Sáng sớm.
Không thể bị đùa như vậy được.
Hắn cũng muốn tới.
Sở Nghĩa: Vì sao a?
Sở Nghĩa: Là nhớ em sao?
Sở Nghĩa gửi xong cái này lập tức nhắm hai mắt lại, cũng co người lại dựa vào trên sô pha.
Lần này không cần ai động thủ, chính hắn chủ động ném điện thoại ra ngoài.
Hắn đã làm cái gì?
Hắn đã gửi cái gì?
Sở Nghĩa cúi đầu nhìn di động oan ức nằm sấp trên mặt đất, gắt gao cắn răng.
Chờ hai phút lại nhặt về.
Như vậy hắn liền không có biện pháp rút về.
Sở Nghĩa gắt gao nắm tay.
Hắn nghe được di động vang lên.
Nếu là Tần Dĩ Hằng trả lời không có, hắn hôm nay trước bốn giờ sẽ không đi tìm Tần Dĩ Hằng.
Thời gian một giây một giây trôi qua, tế bào thần kinh Sở Nghĩa giống như tàu lượn siêu tốc.
Chờ thêm ba phút, Sở Nghĩa mới run rẩy đi qua nhặt điện thoại lên.
Hắn bấm một cái, màn hình di động trong nháy mắt sáng lên, tim Sở Nghĩa đập cũng đi theo lên.
Tần Dĩ Hằng: Nhớ
Sở Nghĩa lại muốn ném điện thoại ra ngoài.
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Tín: Anh họ lúc trước ghét bỏ tôi, hiện tại lén lút đùa giỡn với anh dâu, hừ!