Chương 26

Chương 26:

Tần Dĩ Hằng tới, Chu Tiêu cùng Sở Nghĩa tự nhiên liền dừng động tác trên tay.

Chu Tiêu bấm tạm dừng video trên màn hình lớn, Sở Nghĩa cũng đứng lên.

"Em đang xem anh lúc trước làm phần mềm kia," Sở Nghĩa nói rồi đi đến bên cạnh Tần Dĩ Hằng, lấy điện thoại của mình ra, chỉ vào cái phần mềm vừa rồi: "Em mới biết được cái này là anh làm, em tưởng là nhân viên công ty anh làm, cái này cái này còn có cái này, em khoảng thời gian trước còn đang sử dụng đây."

Lúc trước Triệu Trung Lương cùng hắn khoác lác, cử một loạt phần mềm này, nói đều là phòng bọn họ làm ra.

Hắn lúc ấy cảm thấy Triệu Trung Lương cũng có tài năng.

Nhưng không nghĩ tới, nguyên lai là chân chính boss bên cạnh hắn làm.

Bất quá vị boss này thoạt nhìn không phải rất để ý chuyện này, nhàn nhạt mà ừ một tiếng, hỏi: "Hai người đã đi những đâu?"

Sở Nghĩa cất điện thoại đi.

"Mấy tầng bên dưới đều đã đi, có thể là vì buổi tối không có nhiều người nên có chút nhàm chán."

Sở Nghĩa nói xong, Tần Dĩ Hằng nâng tay lên vén tóc mái lòa xòa trước trán hắn.

Hắn lúc này mới nhận ra tóc mái có điểm che khuất đôi mắt hắn.

Vì thế hắn thuận thế nghiêng đầu một chút , hất tóc qua một bên, tiếp tục nói: "Sau đó Chu Tiêu liền mang em tới chỗ này, tới xem anh trước kia đã làm gì ."

Sở Nghĩa nói xong ngẩng đầu cười với Tần Dĩ Hằng.

Đôi mắt nai con lại xuất hiện, Tần Dĩ Hằng nhìn chằm chằm vài giây, lại giơ tay sờ tóc mái hắn một chút.

Lúc này Sở Nghĩa có chút hiểu được, Tần Dĩ Hằng hình như không phải bởi vì muốn giúp hắn sửa sang lại, mà chỉ là cảm thấy muốn chạm vào.

Vì thế Sở Nghĩa đứng yên, còn tới gần một chút để Tần Dĩ Hằng tùy tiện chạm vào.

"Anh tại sao chưa bao giờ cùng em nói?" Sở Nghĩa hỏi hắn.

Tâm tư Tần Dĩ Hằng không ở câu nói của Sở Nghĩa, chỉ lo nghịch tóc của hắn: "Nói cái gì?"

Sở Nghĩa: "Nói những thứ này là anh làm a."

Tần Dĩ Hằng: "Tóc em tại sao lại mềm như vậy?"

Sở Nghĩa nâng đôi mắt lên một chút, theo tay của Tần Dĩ Hằng hướng lên trên nhìn tóc của mình : "Không biết, trời sinh đi."

Hắn vừa nhấc mắt lên như vậy, đôi mắt càng đẹp mắt.

Tần Dĩ Hằng đột nhiên có loại cảm giác nhặt được bảo bối.

"Xong chưa? Tôi làm xong việc rồi" Tần Dĩ Hằng nghịch trong chốc lát rốt cuộc thu tay, hỏi Sở Nghĩa.

Sở Nghĩa quay đầu nhìn Chu Tiêu, hỏi: "Sắp xong chưa?"

Chu Tiêu nặng nề nuốt nước miếng một chút, nói: "Xong, xong rồi."

Chu Tiêu lại nuốt nước miếng một chút.

Trời a.

Hắn vừa mới nhìn thấy cái gì?

Ánh mắt vừa rồi của Tần tổng là ánh mắt sủng nịch đó hả?

Anh ấy nghịch tóc Sở Nghĩa ?

Còn sờ đầu?

Ân?

Sở tiên sinh là thần tiên nào?

Hắn cực kì muốn một lần nữa xem kỹ địa vị của Sở tiên sinh một chút .

Chu Tiêu lại quay đầu nhìn Hứa Kính, nhìn thấy Hứa Kính cũng có chút kinh ngạc cũng thấy an tâm, xem ra không phải chỉ có mình hắn khϊếp sợ.

Một mình kinh ngạc không bằng nhiều người kinh ngạc.

Như vậy, Sở Nghĩa đã bị Tần Dĩ Hằng mang đi, cửa tự động đóng lại trong nháy mắt, Chu Tiêu vội vàng chạy đến bên cạnh Hứa Kính, hỏi: "Sở Nghĩa là người nào? Thân thích của Tần tổng sao?"

Hứa Kính cười rộ lên: "Thân thích? Cái cách nói này rất mới mẻ," hắn hỏi Chu Tiêu: "Em không hỏi Sở Nghĩa sao?"

Chu Tiêu: "Không hỏi a, em sợ không quá lễ phép."

Hứa Kính nghĩ nghĩ.

Nếu Tần tổng đều không kiêng nể gì ở bọn họ trước mặt sờ đầu phát ân ái, hắn cảm thấy Tần tổng cũng không muốn gạt chuyện kết hôn này.

Hơn nữa Chu Tiêu không phải một người nói nhiều.

Thôi thì nói đi.

Hắn vừa rồi nhìn đến những chuyện đó cũng bị sốc đến quá sức, cũng cực kì muốn chia sẻ với Chu Tiêu.

"Cậu ấy là chồng của Tần tổng." Hứa Kính tận lực đúng đắn mà nói.

Chu Tiêu lập tức kinh ngạc lên, một giây sau mặt lại nhăn thành một nhúm, khó có thể tin: "Ân?"

Hứa Kính đối với Chu Tiêu gật đầu.

Chu Tiêu: "A?"

Hứa Kính lại gật đầu.

Chu Tiêu rối loạn, chồng? Có ý gì?

Hắn mắt nhìn hướng hai người rời đi, im lặng suy nghĩ.

Hắn buổi tối hẳn là chưa nói cái gì kỳ quái đi?

Chu Tiêu: "Kết hôn khi nào?"

Hứa Kính tính : "Mới đây không lâu."

Chu Tiêu: "Khi nào Tần tổng có người yêu? Nhanh như vậy?"

Hứa Kính: "Ách."

Việc yêu đương này Hứa Kính vốn muốn phủ nhận, chuyện về Tần tổng cùng Sở tiên sinh, hắn có biết một chút.

Nhưng hôm nay nhìn bộ dáng của Tần tổng nhìn Sở tiên sinh, hắn lại không rõ.

Hứa Kính lắc đầu: "Không biết."

Sở Nghĩa không biết bởi vì hắn hiện tại là người quan trọng, cho nên Tần Dĩ Hằng làm xong việc trước thời gian.

Hiện tại 8 giờ buổi tối, ngủ khẳng định là sớm, cho nên xe mới đi ra khỏi bãi đỗ xe, Sở Nghĩa liền hỏi hắn: "Chúng ta bây giờ về nhà luôn ạ?"

Tần Dĩ Hằng thế mà nghe ra ý tứ của hắn: "Em muốn đi chơi?"

Hai ngày gần đây Sở Nghĩa được cưng chiều hơi quá, nên hiện giờ không khỏi cảm thấy có chút thích thú.

Cho nên Tần Dĩ Hằng mới nói những lời này, hắn liền tự động xử lý thành hắn muốn đi chơi chỗ nào Tần Dĩ Hằng liền bồi hắn đi chỗ đó.

Vì thế hắn nghĩ nghĩ: "Đi chơi bi-a đi, anh biết chơi không?"

Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Không."

Sở Nghĩa: "Vậy được rồi, em đổi cái khác."

Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Bi-a đi, tôi có thể học."

Sở Nghĩa trong lòng oa nga một tiếng.

Quản nó cái gì chấp hành nghĩa vụ hay không chấp hành nghĩa vụ hôn nhân, Tần Dĩ Hằng chính là đang sủng hắn.

Còn có, hắn dạy Tần Dĩ Hằng chơi bi-a, nghe tới cảm thấy cũng không tồi.

"Tiểu Trần, cậu biết cửa tiệm chơi bi-a nào tương đối tốt không?" Tần Dĩ Hằng hỏi.

Sở Nghĩa nghe thấy chen vào nói: "Không cần tìm, em có người bạn mở cửa tiệm bi-a, chúng ta đi tới đó."

Tiểu Trần hỏi Sở Nghĩa: "Tiệm kia gọi là gì?"

Sở Nghĩa nói: "Fashion Billiards, anh biết không?"

Tiểu Trần gật đầu: "Tôi có đi chơi ở đấy, hóa ra là bạn của Sở tiên sinh."

Sở Nghĩa nhìn cửa tiệm phía trước: "Đúng vậy, quen biết hồi đại học."

"Cửa tiệm kia rất tốt, tôi lúc ấy cũng là bạn nói cho biết." Tiểu Trần nói xong hỏi Tần Dĩ Hằng: "Tần tổng, đi đến đó sao?"

Sở Nghĩa lúc này cũng ngồi xuống, tay đặt lên tay Tần Dĩ Hằng: "Đi thôi."

Tần Dĩ Hằng vốn dĩ trong lòng còn có điểm không thoải mái, Sở Nghĩa vừa đặt tay lên như vậy, tâm tình hắn lập tức tốt lên: "Được."

Sở Nghĩa cười rộ lên, lộ ra đôi mắt nai cong cong mà Tần Dĩ Hằng yêu thích: "Anh vừa này đã nói, em dạy cho anh."

Tần Dĩ Hằng nhìn chằm chằm đôi mắt của Sở Nghĩa đôi: "Ừ."

Sở Nghĩa lúc này không biết trong lòng Tần Dĩ Hằng đang suy nghĩ cái gì, hắn nghĩ, lời nói đều đã nói đến lúc này, nếu là đùa giỡn thì quả thực một chút cũng không vui.

Cho nên hắn không có buông tay ra, cầm đến càng chặt, nhẹ giọng nói: "Vậy anh kêu một tiếng Sở lão sư."

Sở Nghĩa không nghĩ tới, Tần Dĩ Hằng còn quả thực kêu: "Sở lão sư."

Nội tâm Sở Nghĩa phấn khởi, người cũng dựa gần vào Tần Dĩ Hằng gần: "Bạn học Tần, hân hạnh."

Tần Dĩ Hằng nhìn Sở Nghĩa càng ngày càng gần, hầu kết di chuyển một chút.

Sở Nghĩa hoàn toàn không biết, chồng nhà mình hiện tại trong đầu đều là những hình ảnh trẻ con không thể biết.

Cửa tiệm bóng bàn không phải rất xa, xe đến lúc sắp đến, Sở Nghĩa mới nhớ tới một sự kiện.

Hắn vỗ chân Tần Dĩ Hằng một cái, hỏi hắn: "Tí nữa em giới thiệu anh như thế nào, có thể nói anh là chồng em sao?"

Tần Dĩ Hằng không hiểu: "Không thì sao?"

Sở Nghĩa cười rộ lên: "Ha ha, không có thì sao, em cho rằng," Sở Nghĩa nghĩ nghĩ: "Cho rằng anh không muốn nói chuyện kết hôn."

Tần Dĩ Hằng càng không hiểu: "Tôi vì sao không muốn nói chuyện cùng em kết hôn? Tôi không nói được?"

Sở Nghĩa vội vàng lắc đầu: "Không đúng không đúng, là em không nói được."

Tần Dĩ Hằng: "Em vì sao lại không nói được?"

Sở Nghĩa: "Ách......" Hắn chỉ ngoài cửa sổ: "Tới rồi."

Sở Nghĩa sau khi xuống xe liền nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới nhớ tới hắn lúc trước đã nghĩ như thế nào.

Kỳ thật hắn lúc trước không phải nghĩ như vừa rồi, không có việc nói không được hay nói được , hắn chỉ là cảm thấy Tần Dĩ Hằng kinh doanh một cái công ty lớn như vậy, đột nhiên kết hôn, đối tượng kết hôn lại là hắn – một người không có trợ giúp gì được, khả năng đối với sự nghiệp không tốt lắm.

Vậy tại sao vừa rồi lại quên mất.

Có thể là bọn họ sinh hoạt thật sự là quá hài hòa.

Tần Dĩ Hằng vừa biểu hiện không nghĩ bằng mặt không bằng lòng, đối với hắn lại rất tốt

Chậc.

Sở Nghĩa đột nhiên cảm thấy chính mình hơi khốn nạn là chuyện như thế nào.

Tần Dĩ Hằng cùng ai mà không thoải mái giới thiệu hắn.

Thôi.

Không quan trọng.

Tiểu Trần không có đi theo như cũ, Sở Nghĩa quen cửa quen nẻo dẫn Tần Dĩ Hằng đi vào.

Bởi vì thời điểm có chút nhàm chán, khi bước tới gần người trước quầy lập tức liền nhận ra hắn tới.

"Tiểu Nghĩa," tngười ở quầy đứng lên: "Đã lâu không thấy cậu a."

Sở Nghĩa cười cười, hỏi: "Trần Kiệt đâu vậy?"

Trước quầy hô lớn vào bên trong: "Ông chủ, Tiểu Nghĩa tới."

Không bao lâu, Trần Kiệt trong miệng Sở Nghĩa liền đi tới, bởi vì quan hệ rất quen thuộc quan hệ, hắn vừa lại đây, tay liền đặt ở trên vai Sở Nghĩa trên vai, rất anh em ôm lấy hắn.

"Gần đây được đó, bận đến không thấy bóng dáng."

Sở Nghĩa vỗ vai hắn, đem hắn đẩy ra: "Được rồi"

Trần Kiệt nghiêng người một chút, đối với người phía sau Sở Nghĩa nhướng nhướng mày: " Bạn mới?"

Sở Nghĩa đi đến bên cạnh Tần Dĩ Hằng, đối với Trần Kiệt nói: "Cậu cho chuẩn bị cho tớ một bàn."

Trần Kiệt cười rộ lên: "Làm sao vậy còn phải chuẩn bị cho cậu một bàn.."

Tuy rằng nói như vậy, hắn vẫn làm theo, hơn nữa còn đoán: "Bạn trai cậu sao?"

Sở Nghĩa lắc đầu: "Chồng, đã đăng ký kết hôn."

Trần Kiệt nghe xong quả nhiên nghiêng đầu một chút: "Cậu được lắm, bao lâu không gặp liền kết hôn rồi, chồng còn đẹp trai như vậy."

Sở Nghĩa phảng phất như mình được khen : "Cảm ơn nha."

Trần Kiệt đi lên , vươn tay phải, đối với Tần Dĩ Hằng nói: "Xin chào, tôi là bạn của Sở Nghĩa, Trần Kiệt."

Sở Nghĩa đang muốn cười cười vỗ lấy tay Trần Kiệt, lại không nghĩ rằng Tần Dĩ Hằng thế nhưng lại nắm lấy.

Sở Nghĩa nhướng nhướng mày, nhưng bởi vì Trần Kiệt ở đây, kiềm chế biểu tình kinh ngạc.

Sở Nghĩa: "Cho chúng tớ một bàn đi, cậu bận cậu đi đi."

Trần Kiệt gật đầu: "Được."

Sở Nghĩa không làm phiền Trần Kiệt đưa qua, có bàn liền cùng Tần Dĩ Hằng cùng nhau đi qua.

Trên đường Sở Nghĩa thật sự tò mò, hắn liếc mắt nhìn Trần Kiệt đã đi xa, nhịn không được hỏi Tần Dĩ Hằng: "Anh không phải không muốn bắt tay người khác sao?"

Tần Dĩ Hằng: "Tôi không muốn bắt tay người khác khi nào?"

Sở Nghĩa cáo trạng: "Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt anh không bắt tay với em, lần trước Chương Khải cũng không có."

Tần Dĩ Hằng giống như một bộ biểu tình bị tóm, dừng một chút, lại chất vấn Sở Nghĩa: "Em có thể ôm hắn, tôi vì sao không thể cùng cậu ta bắt tay?"

Sở Nghĩa: "A? Em ôm cậu ta khi nào."

Sở Nghĩa nói xong lại nga thanh: "Lúc nào chứ, cơ mà, cũng là cậu ấy ôm em a."

Tần Dĩ Hằng mặt không đổi sắc: "Em có thể để cậu ấy ôm, tôi sao không thể cùng cậu ấy bắt tay."

Sở Nghĩa:???

Hắn cảm thấy hắn giống như bị Tần Dĩ Hằng vòng đi vào.

Nghe qua thì thấy hai việc này rất có quan hệ đi, nhưng cẩn thận nghĩ......

Này đều là cái gì cùng cái gì a.

Hơn nữa, hình như là bởi vì ở chung lâu rồi, Sở Nghĩa thế nhưng có thể hiểu được tính tình của Tần Dĩ Hằng .

Tỷ như hiện tại, hắn tựa hồ có điểm không vui.

Sở Nghĩa đột nhiên dừng bước.

Không thể là, chỉ bởi vì mình cùng Trần Kiệt ôm một chút?

Sở Nghĩa đột nhiên có cảm giác mở cờ trong bụng.

Thật là như vậy sao.

Kia, kia Tần Dĩ Hằng là đang ăn dấm a.

Trời a.

Khó có thể tin.

Bất quá cái ý tưởng này Sở Nghĩa cũng chỉ dám tưởng tượng vài giây.

Việc Tần Dĩ Hằng ghen gì đó, nghe tới liền rất giống mơ giữa ban ngày.

Cùng việc thích hắn cũng giống như mơ giữa ban ngày.

Thích làm hắn mới là thật sự.