Chương 34: Bánh gato vị chanh!!

Đường phố phía sau vẫn người đến người đi, ánh đền từ dòng xe chạy cũng trở nên xinh đẹp mờ ảo trong màn đêm, Mạc Ân Sở yên lặng đứng một mình dưới bóng mờ, bóng lưng tịch mịch chẳng ai chú ý tới.

Theo thời gian dần dần trôi đi, sinh nhật của cậu cũng sắp kết thúc, cơ hội đến lúc Lục Uy Hải tới dường như càng ngày càng mong manh. Biết rõ như vậy mới là kết quả tốt nhất, Mạc Ân Sở vẫn không nhịn được mà bắt đầu đau khổ. Cậu cúi đầu, không nhìn những con người tràn ngập hạnh phúc kia nữa, nước mắt vốn chỉ rưng rưng nơi khóe mắt đột nhiên tí ta tí tách rơi xuống mặt đất, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu không ngừng rơi xuống đất nhanh chóng, sau khi bắt đầu liền không thể dừng lại được nữa. Trái tm cậu càng ngày càng đau, cũng không còn sức giơ tay lên lau, hình ảnh trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ. Nhưng dường như Mạc Ân Sở bỗng mất đi năng lực di chuyển bản thân, chỉ có thể đứng tại chỗ run rẩy và rơi lệ theo phản xạ.

Cậu không hiểu tại sao mình phải đau khổ như thế, thầm mến người khác là chuyện mà mình đã tự hiểu nhất, trước kia chẳng qua chỉ đứng từ xa xa nhìn theo dáng người và gò má Lục Uy Hải, lúc hắn và mình ở chung một không gian, cũng khiến cho cậu vui vẻ cả ngày. Nhưng giờ đây cậu dần dần trở nên tham lam không đáy, du͙© vọиɠ sản sinh ra với Lục Uy Hải càng ngày càng sâu, càng ngày càng không thể nào tự kiềm chế, trái lại sinh ra sự đau khổ khi không có được.

-----

Bây giờ Trác Vi Tường vẫn đang ngồi một mình trong phòng làm việc, không hiểu sao tâm trạng hơi bồn chồn, nghĩ đến hẳn là bây giờ Mạc Ân Sở và Lục Uy Hải đang rất vui vẻ cùng nhau thưởng thức bữa tiệc sinh nhật, hoặc là có thể đã chạy tới nơi nào đó ngắm cảnh đêm. Anh ta thấy không quá muốn về nhà, vì thế vẫn ngồi trong công ty không ngừng lật xem tài liệu của khách hàng, kiểm tra những cơ hội hợp tác còn ẩn chứa bên trong, đồng thời cũng dời đi sự chú ý của mình, kết quả ngồi một hồi cũng sắp đến mười giờ tối.

Anh ta đột nhiên nghĩ tới Mạc Ân Sở từng đề cử với anh ta bánh gato vị chanh trong một tiệm cà phê nào đó ăn vô cùng ngon, trong đầu nghĩ hôm nay không có cơ hội tổ chức sinh nhật cho Mạc Ân Sở, dứt khoát mua bánh ngọt cậu thích thưởng thức xem sao. Sau khi quyết định, anh ta liền tắt máy đứng dậy, cầm túi công tác rời khỏi công ty.

Trác Vi Tường vốn định tranh thủ mua cái bánh ngọt trước khi cửa tiệm đóng cửa, kết quả khi đến nơi, cửa tiệm đã treo biển đóng cửa, mặc dù đèn trong tiệm vẫn sáng, nhưng nhân viên làm việc đang quét dọn mất rồi. Anh ta thở dài một hơi, cũng chỉ có thể từ bỏ, sau đó anh ta nhìn quanh trái phải một chút, muốn nhìn thử xem quán nào vẫn còn bán, kết quả bỗng nhiên thấy được một bóng hình quen thuộc. Anh ta nghi ngờ ánh mắt mình, theo lý thuyết thì Mạc Ân Sở không thể nào đứng một mình ở nơi đó được.

Nhưng từ cách ăn mặc, kiểu tóc và dáng người, chín mươi phần trăm chính là Mạc Ân Sở không thể sai được. Trác Vi Tường định trực tiếp đi lên phía trước xác nhận, vì thế đi tới sau lưng đối phương, một tay khoác lên vai cậu, đang định mở miệng thì đối phương đã chủ động xoay người lại.

“Uy Hải!” Mạc Ân Sở phát hiện có một bàn tay chạm lên bả vai mình, cho rằng cuối cùng Lục Uy Hải cũng tới nơi hẹn, vui vẻ quay người chào đón, cũng quên mất mình vẫn đang rơi lệ đầy mặt.

Trác Vi Tường cực kỳ kinh ngạc, người trước mắt đúng là Mạc Ân Sở, nhưng kết quả chuyện gì xảy ra mà khiến cậu đứng một mình ở nơi đây khóc thành như thế này? Bản năng của anh ta đi trước một bước, ôm người vào trong lòng, nhìn dáng vẻ này của Mạc Ân Sở khiến anh ta đau lòng không thôi. Anh ta không hiểu rốt cuộc Lục Uy Hải đã làm gì mà khiến Mạc Ân Sở đau lòng như thế. Anh ta cau mày thật chặt, cắn răng nghiến lợi, sự tức giận bao lấy toàn thân, không cẩn thận bóp đau cánh tay Mạc Ân Sở, khiến cậu kêu lên một tiếng.

Xem ra quả nhiên Lục Uy Hải đã trốn chạy, cho dù là chơi chán rồi hay là phát hiện mình vẫn không thể cùng chung sống với đàn ông, Trác Vi Tường vẫn thề trong lòng quyết không thể tha thứ cho hắn.

Mạc Ân Sở không ngờ người tới lại là Trác Vi Tường, sự hớn hở trong lòng lại biến mất vô tung. Sau đó cậu thầm mắng mình tại sao đến bây giờ rồi vẫn còn mong đợi, tiếp theo đột nhiên bị Trác Vi Tường ôm vào trong lòng. Nhưng cậu không còn sức tránh thoát, chỉ có thể nhắm mắt mặc cho nước mắt tiếp tục lăn xuống.

Trác Vi Tường phát hiện ra bản thân vẫn tự đắm chìm trong sự tức giận, cho đến khi trên ngực cảm nhận được sự ươn ướt, mới vội vàng kiểm tra xem Mạc Ân Sở có đang khóc hay không. Kết quả anh ta thấy hình như cậu đã khóc rất lâu, cơ thể co rúm sắp mất hết sức lực. Anh ta định lau đi giọt nước mắt không ngừng chảy xuống của cậu, nhưng mà uổng công.

“Tiểu Sở, cậu chờ tôi một chút.” Trác Vi Tường biết quán đã đóng cửa, nhưng vẫn quyết định đi vào hỏi một chút. Sau đó, chưa được mấy phút anh ta đã bước ra từ trong quán, trên tay có thêm một cái hộp bánh. Anh ta tiến lên ôm lấy Mạc Ân Sở, sau đó dịu dàng nói nhỏ bên tai cậu: “Chúng ta ăn chung bánh ngọt chanh mà cậu thích đi!”

Mạc Ân Sở lại bị ôm vào trong ngực một lần nữa, nhưng cậu đã khóc mệt quá, thế nên ngủ mê man trên l*иg ngực ấm áp dày dặn, trước đi mất đi ý thức còn nỉ non một tiếng: “Uy Hải...”

Trác Vi Tường thở dài một hơi, đến giờ phút này rồi mà Mạc Ân Sở vẫn còn đang suy nghĩ đến người đàn ông đó. Anh ta ôm ngang cả người lên, sau đó đi về phía nhà của mình, chẳng hề để ý đến ánh mắt của người ngoài một chút nào. Mạc Ân Sở ngủ rất say, vì thế anh ta đặt cậu lên trên giường của mình, muốn để cậu nghỉ ngơi cho khỏe. Lúc này điện thoại của Mạc Ân Sở đột nhiên vang lên, Trác Vi Tường cầm lên nhìn thử, màn hình hiển thị là cuộc gọi từ số lạ. Anh ta điều chỉnh âm lượng thành im lặng, không lâu sau điện thoại lại gọi tới một lần nữa, vì thế anh ta trực tiếp tắt nguồn điện thoại của Mạc Ân Sở.

Gò má Mạc Ân Sở tràn ngập nước mắt, Trác Vi Tường cầm một cái khăn lông ấm lên lau lau cho cậu, rồi cởi ra nút cổ áo nửa trên của cậu, nhẹ nhàng lau chùi cổ và ngực cho cậu. Nhìn làn da trắng nõn trơn nhẵn trước ngực, Trác Vi Tường cúi người lưu lại một dấu hôn rõ ràng trên xương quai xanh cậu, sau đó giúp Mạc Ân Sở mặc lại áo sơ mi.

Khi tỉnh dậy Mạc Ân Sở phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng ngủ xa lạ, kinh ngạc bật dậy trong nháy mắt, sau đó liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Tiểu Sở, cậu dậy rồi à.” Trác Vi Tường ngồi ở ghế sô pha bên cửa sổ dùng notebook, sau khi thấy Mạc Ân Sở tỉnh lại thì khép notebook lại đứng dậy, đi tới bên người cậu: “Có đói không? Có phải cả buổi tối cậu vẫn chưa ăn gì không?”

“Xin lỗi, có phải tôi rước thêm phiền toái cho anh rồi không?” Mạc Ân Sở dụi mắt một cái, rồi đứng lên từ trên giường, sau khi ngủ một giấc cuối cùng cũng tương đối có tinh thần: “Bây giờ là mấy giờ rồi vậy?”

“Mới sáng sớm thôi.” Trác Vi Tường nhẹ nhàng kéo Mạc Ân Sở còn lim dim buồn ngủ đi về phía phòng khách. Trên bàn trà nhỏ để một ít thức ăn và bánh ngọt vừa mới mua, sau đó hai người ngồi vào trên ghế sô pha: “Cậu ăn trước ít đồ gì đi!”

Quả thật Mạc Ân Sở rất đói bụng, mới vừa tỉnh ngủ đầu óc trống rỗng, chỉ muốn lấp no cái bụng trước, vì thế ngây ngốc ăn thức ăn trên bàn. Trác Vi Tường thấy cậu nghiêm túc ăn uống thì cũng yên tâm lại. Sau khi lấp no bụng, dường như Mạc Ân Sở cũng khá tỉnh táo lại về những chuyện xảy ra ngày hôm qua. Mặc dù trong lòng vẫn còn hơi khó chịu, nhưng cậu nói với mình rằng phải bắt đầu học cách quên đi. Cũng may hôm nay không phải chỉ có một mình cậu, còn có người bạn tốt Trác Vi Tường này ở bên cạnh, nếu không cậu cũng không biết làm sao mà về được nhà nữa. Cậu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, sau đó hơi xấu hổ nói: “Vi Tường, cảm ơn anh.”

“Không có gì. Sau này có chuyện gì thì cứ việc tới tìm tôi, tôi sẽ giúp đỡ cậu hết sức mình.” Trác Vi Tường rút một tờ giấy ăn ra, sau đó lau thức ăn dính trên khóe miệng Mạc Ân Sở, rồi lấy bánh ngọt vị chanh từ trong hộp ra, bánh ngọt đã được cắt xong rồi. Trác Vi Tường lấy một miếng bánh ngọt cắt nhỏ bỏ vào trong đĩa, rồi đưa cho Mạc Ân Sở: “Tôi mua bánh ngọt mà cậu thích, chúc cậu sinh nhật vui vẻ một lần nữa.”

Mạc Ân Sở chậm rãi nhận lấy bánh ngọt, sau đó nhìn đến xuất thần. Bên ngoài chiếc bánh ngọt màu vàng nhạt tô điểm một vài lá chanh xanh, giống như lần đầu tiên thấy vào ngày hôm đó vậy. Mạc Ân Sở nhớ lại kỷ niệm khi Lục Uy Hải muốn đút cho cậu, khóe mắt lại cay cay. Cậu đề nén cảm giác cay cay sống mũi xuống, vội vàng dùng dĩa xắn một miếng bỏ vào trong miệng. Nhưng trái lại lại nhớ lại vị ngọt thoang thoảng khi ở trong công viên ngày hôm đó, Lục Uy Hải ôm chặt lấy cậu mà hôn, khóe mắt không khỏi tràn ra một hàng lệ. Cậu hoảng sợ khi tuyến lệ mình lại yếu ớt như thế, nhưng vì tránh cho Trác Vi Tường lo lắng, nên giải thích rõ ràng: “Tôi không sao, hôm nay khóc ra là tốt lên thôi.”

Trác Vi Tường nhíu mày, cũng không mở miệng hỏi thêm đã xảy ra chuyện gì. Nhìn Mạc Ân Sở vừa rơi lệ, vừa gắng nở nụ cười vui thưởng thức bánh ngọt, bản thân lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể nắm chặt lấy quả đấm.

-----

Cao Nghi Trăn bị đấm một quyền ngã ra trên đất, trong miệng cung phun máu. Lục Uy Hải và người đàn ông to khỏe ngơ luôn, vẫn là Lục Uy Hải ngồi xổm xuống đỡ cô ta trước: “Cao Nghi Trăn, cô...”

Gương mặt xinh đẹp của Cao Nghi Trăn hiện ra vết thương ứ máu rõ ràng trong nháy mắt, vết máu cũng nhuộm đỏ môi và cằm của cô. Nhưng cô vẫn cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông to khỏe, thành tâm nói với gã: “Xin lỗi, nếu như tôi đã tổn thương tới anh ở chỗ nào, tôi xin lỗi anh, có thể bỏ qua cho chúng tôi hay không...”

Người đàn ông to khỏe không ngờ người phụ nữ mình thích lại bị mình đánh thành ra như thế này, sợ đến choáng váng. Lục Uy Hải ở bên cạnh cũng kinh ngạc khi một người vốn kiên cường như thế lại sẵn lòng hạ thấp mình. Người đàn ông to khỏe mắng một tiếng, không muốn gây chuyện nữa, xoay người cầm ba lô của mình lên tông cửa xông ra.

Lục Uy Hải thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể không cần va chạm chính diện với người ta nữa. Hắn cẩn thận đỡ Cao Nghi Trăn dậy, nhìn cô đau đến mức mặt cũng nhăn hết lại, vì vậy nói: “Để tôi đưa cô đến bệnh viện.”

“Uy Hải... Xin lỗi... Thật sự rất xin lỗi...” Cao Nghi Trăn không ngờ chuyện lại thành ra thế này, cô ta thấy rất có lỗi với Lục Uy Hải, đột nhiên khiến hắn dính dáng đến chuyện riêng của mình, vậy nên vừa rồi mới chắn trước mặt hắn.

Sau khi Lục Uy Hải đưa Cao Nghi Trăn đến bệnh viện đã mười giờ, sau khi sắp xếp cho cô xong thì hắn mượn di động của y tá để gọi điện cho Mạc Ân Sở, nhưng lại không nhận được bất kỳ trả lời nào. Sau khi ra khỏi bệnh viện, hắn ngồi xe taxi, trong lòng tràn ngập lo lắng, đau buồn cùng tuyệt vọng, hộp quà trong tay đã có vài vết bị đè nát, khiến cho hắn khổ sở không thôi.

Hắn biết Mạc Ân Sở không thể nào vẫn còn chờ hắn ở chỗ đó, nhưng hắn vẫn nhất quyết định tự mình đi xác nhận. Mạc Ân Sở đã bị Trác Vi Tường đưa đi từ lâu, khi Lục Uy Hải ngồi xe taxi đến, tiệm bánh ngọt vị chanh cũng vừa lúc tắt đèn.

Sau khi Lục Uy Hải xuống xe, dù có ngó nhìn bốn phía như thế nào đi chăng nữa cũng không tìm ra được bóng dáng Mạc Ân Sở. Hắn cô đơn đứng ở vị trí của Mạc Ân Sở, bộ âu phục đẹp đẽ đã nhăn nhíu từ lâu, món quà trong hộp bị tay hắn nắm thật chặt, mấy giọt nước mắt rơi xuống dưới đất. Kế hoạch hẹn hò sinh nhật không chỉ không thực hiện được, thậm chí ngay cả lời chúc mừng cũng không thể nói với cậu. Lục Uy Hải tự trách không thôi, cũng là lần đầu tiên nếm trải sự đau đớn thấu tâm can này.

Lục Uy Hải dọc theo con đường ước hẹn lần trước, Mạc Ân Sở nắm chặt tay hắn dẫn về phía nhà cậu. Hắn hơi hoảng hốt, bước đi cũng hơi suy sụp. Hắn đi tới dưới tầng nhà Mạc Ân Sở nhìn lên, nhưng phát hiện bên trong phòng một mảnh mờ tối, trong đầu nghĩ hẳn là cậu đã nghỉ ngơi, không biết có phải vẫn còn đang giận mình hay không nữa.

Lục Uy Hải từ từ đi tới trước cửa nhà Mạc Ân Sở, hắn vẫn không ấn chuông cửa, sợ quấy rầy đến Mạc Ân Sở nghỉ ngơi. Hắn hối tiếc mình làm hỏng buổi hẹn sinh nhật, cũng cảm thấy cực độ khổ sở khi hôm nay không thể nào nhìn thấy và ôm chặt lấy Mạc Ân Sở. Hắn vươn tay treo túi giấy đựng hộp quà ở chốt cửa, sau đó đứng lặng ngoài cửa lâu thật lâu.

-----