Mùa lắm việc của bộ phận kinh doanh công ty Lợi Quan cuối cùng cũng đến gần hồi cuối, vừa hay cũng bắt đầu bước vào tiết trời lạnh lẽo cuối năm, không ít người quàng thêm khăn quàng cổ, mặc quần áo thật dày. Nhưng khí hậu thay đổi lại không khiến người ta như đưa đám, trái lại cảm thấy tươi mới, tinh thần phấn chấn lên.
Quần áo ăn diện cũng là đạo cụ tuyệt vời để bộ phận kinh doanh tranh kỳ đấu diễm. Cho dù nhiệt độ có hạ xuống, nhân viên kinh doanh nữ vẫn mặc váy ngắn bó sát, phối với quần tất sεメy hoặc mỏng hoặc dày, mà nam kinh doanh tất nhiên không có vấn đề như thế, thậm chí có người còn độn thêm một cái quần giữu nhiệt ở dưới lớp quần tây.
Hôm nay Mạc Ân Sở đeo một chiếc khăn quàng màu xanh đen, che một nửa mặt ở trong đống vải, dưới mái tóc hơi rối loạn trông như một con động vật nhỏ lông xù. Trác Vi Tường nhìn thấy cậu thì chào hỏi với cậu, cũng ân cần hỏi thăm bệnh tình, sau đó nhận được một biểu cảm xấu hổ đỏ mặt.
Lục Uy Hải thì mặc một chiếc áo choàng dài màu xám đậm đã từng được khoác lên người Mạc Ân Sở, cũng đang chào hỏi với đồng nghiệp bên cạnh, sau đó dùng động tác đẹp trai cởϊ áσ choàng xuống, rồi quay người khoác áo lên trên ghế dựa của mình.
Lúc họp buổi sáng, trưởng phòng thông báo công ty đang tìm cách thiết lập chi nhánh công ty mới ở thành phố A, tương lai tất nhiên sẽ cần lãnh đạo các cấp mới, mà nhân viên làm việc lâu năm và người có công trạng biểu hiện giỏi đều có cơ hội thăng chức, vì thế đốc thúc mọi người hãy cố gắng nắm bắt cơ hội khó có được này.
Sau khi đi ra khỏi phòng họp, mọi người châu đầu ghé tai, có vài người tràn đầy tự tin, muốn gắng sức đánh một trận, có vài người thì bảy tỏ mình không có hứng thú với việc lãnh đạo người khác, dĩ nhiên cũng có người bắt đầu thảo luận xem rốt cuộc để ai lên mới thích hợp với vị trí này.
Mạc Ân Sở cảm thấy vui vì sự phát triển hiện giờ của công ty, nhưng cũng tự nhận mình không thích hợp dẫn dắt mọi người, ở bên cạnh trợ giúp đúng lúc mới chính là phong cách làm việc của cậu. Trái lại, cậu cho rằng đối xử tốt với mọi người, có thể nhanh chóng hòa nhập chung với mọi người, đồng thời có kiến thức sâu rộng về công việc và chuyên nghiệp như Lục Uy Hải mới là ứng cử viên thích hợp nhất cho chức trưởng phòng kinh doanh của chi nhánh mới.
Lục Uy Hải thì cảm thấy khá mờ mịt về chuyện này. Trước kia khi làm việc hắn đều xông thẳng về phía trước, xung phong xông trận, cực kỳ thích khiêu chiến bản thân mình, cũng cực kỳ hưởng thụ quá trình cố gắng theo đuổi mục tiêu và cảm giác thành tựu sau khi đạt được. Nhưng mà thăng chức đồng nghĩa với việc phải đến thành phố mới làm việc, đây sẽ là mong muốn trước mắt của hắn ư?
Hắn quay đầu nhìn về phía sau lưng, Mạc Ân Sở đang nói chuyện cùng với Trác Vi Tường, hắn đã bị cậu làm cho trái tim rung rinh không ngừng, gần như không thể nào chấp nhận khả năng chia cách hai nơi. Lục Uy Hải lắc đầu xua bỏ suy nghĩ, cho rằng trước mắt vẫn còn chưa biết ai mới có tư cách nhậm chức trưởng phòng ở chi nhánh mới của công ty, bây giờ nghĩ mấy thứ này vẫn còn quá sớm. Vì thế sau khi trở lại chỗ ngồi, hắn lại bắt đầu nghiêm túc vùi đầu vào công việc.
Qua không bao lâu, sau khi rất nhiều khách hàng đang hợp tác với công ty đều biết tin tức thì đã không ngừng chúc mừng nhân viên kinh doanh mà mình hợp tác cùng với trưởng phòng Lưu, mà công ty Cao Nghi Trăn cũng vừa mới thiết lập chi nhánh công ty ở thành phố A cũng nhanh chóng biết được tin tức này.
Ba của Cao Nghi Trăn, Cao Thành Phú, cũng chính là thành viên ban giám đốc của công ty, bởi vì ban đầu rất hài lòng về biểu hiện của bộ phận kinh doanh Lợi Quan trong lúc hợp tác, cho nên đã tự mình gọi điện cho trưởng phòng Lưu, cũng rất tán thưởng với việc bọn họ chọn địa điểm công ty ở kế cận, vừa hay kế hoạch khi trước của Lục Uy Hải khiến cho việc kinh doanh của công ty có bước phát triển lớn, cho nên hy vọng tương lai có thể có nhiều đợt hợp tác mang tính toàn diện hơn nữa.
Cao Thành Phú là một người cha yêu thương con gái, cho dù con gái cũng đã trưởng thành và nên người, hơn nữa cũng đã là nhân viên đắc lực trong công ty, nhưng vẫn luôn hy vọng có thể làm điều gì đó cho con gái của mình. Lúc trước cho rằng con gái thích nhân viên kinh doanh Lục Uy Hải của Lợi Quan, hình như hai người cũng từng hẹn hò, nhưng không hiểu sao đột nhiên lại không giải quyết được chuyện gì.
Ít ngày trước ông còn phát hiện Cao Nghi Trăn lại đi ăn chung với những đối tượng khác, nhưng quả thực không phải những người mà ông có thể chấp nhận, nếu không phải con nhà giàu có thích ăn chơi trác táng, thì chính là con nhà giàu hèn nhát không có trách nhiệm. Thật sự ông rất lo lắng cho tương lai của con gái, trong đầu nghĩ sao không mượn cơ hội này đánh tiếng chút với trưởng phòng Lưu, cũng tích cực bày tỏ nếu cán bộ lãnh đạo của công ty chi nhánh Lợi Quan mà là Lục Uy Hải, thậm chí có thể thúc đẩy hôn sự với con gái mình, tương lai sẽ có nhiều cơ hội hợp tác kinh doanh hơn, cùng nhau phát triển thị trường thành phố A.
Trưởng phòng Lưu nghe thấy kế hoạch thế này tất nhiên là vui mừng khôn xiết. Lục Uy Hải là cấp dưới mà anh ta khá là tin cậy, hạng mức mục tiêu công việc mỗi quý cũng dựa vào không ít cống hiến của hắn, cho nên có thể khiến ngành thường xuyên đạt tiêu chuẩn siêu ngạch; bình thường hắn cũng chung sống vui vẻ hòa thuận với đồng nghiệp, là một nhân tài tương đối thích hợp đảm nhiệm vai trò quản lý cấp cao. Nếu người có năng lực mạnh như thế rời khỏi chỗ của mình, anh ta sẽ vô cùng luyến tiếc. Nhưng bản thân lại không muốn trì hoãn cơ hội thăng chức của cấp dưới ưu tú, nếu Lục Uy Hải có ý, anh ta ắt sẽ ủng hộ toàn lực.
Còn về việc kết hôn với con gái khách hàng, chính anh ta cũng không có cách nào nhúng tay quá nhiều, dù sao thì tỉnh cảm cũng cần hai bên tình đầu ý hợp mới có thể thúc đẩy được. Lúc trước khi đẩy Lục Uy Hải đi ăn tối hẹn hò với Cao Nghi Trăn, anh ta đã phát hiện ra hắn lộ vẻ mặt không thích. Hiện giờ tin tức nhanh nhạy, anh ta cũng nghe nói Lục Uy Hải đã có đối tượng tặng cà vạt, vì thế tạm thời chỉ có thể khéo léo qua loa một chút với khách hàng.
Chẳng ngờ thái độ của Cao Thành Phú lại khá cương quyết, phải nói là nóng lòng thay con gái, vì thế cứ luôn kinh ngờ trưởng phòng Lưu, giọng cũng cao vυ"t lớn tiếng lên: “Trưởng phòng Lưu, năm nay chúng tôi cho các cậu nhiều công trạng như thế, luôn muốn giúp đỡ nhau một chút. Tất nhiên tôi biết mấy chuyện tình cảm này không thể nào ép buộc, nhưng đối với các cậu mà nói thì hẳn là chỉ có tốt, không có chỗ xấu nào phải không!”
Đối mặt với yêu cầu vô lý của khách hàng chính là điểm nhức đầu nhất của bộ phận kinh doanh, còn khó khăn hơn cả tính toán sắp xếp thiết kế kế hoạch, càng chết ở chỗ áp lực tình nghĩa thật sự lớn hơn nhiều, nhưng trưởng phòng Lưu vẫn dùng giọng điệu hòa hoãn và kiên nhẫn để nói cho đối phương hiểu. Sau đó ông ta trả lời: “Tôi sẽ cố gắng nói với Lục Uy Hải, tất nhiên quyền quyết định sau cùng vẫn nằm trên tay cậu ấy.”
Điện thoại vừa mới cúp, trưởng phòng Lưu đã nối ngay điện thoại nội tuyến gọi Lục Uy Hải vào trong phòng làm việc. Dạo này bộ phận kinh doanh tương đối nhạy cảm, phàm là đồng nghiệp được trưởng phòng gọi vào trò chuyện riêng có lý lịch hoặc công trạng hơi tốt, mọi người đều sẽ bắt đầu suy đoán có thể là người nhậm chức trưởng phòng tương lai cho công ty chi nhánh mới hay không.
Trưởng phòng Lưu cũng không vòng vo, khi Lục Uy Hải vừa bước một chân vào phòng đã hỏi thẳng luôn: “Uy Hải, cậu còn độc thân chứ?”
Lục Uy Hải không ngờ trưởng phòng lại hỏi vấn đề không hề liên quan đến công việc, nhưng hắn thông minh nên lập tức ý thức được vấn đề có độc thân hay không cực kỳ liên quan đến chuyện thuyên chuyển. Bởi vì hắn tạm thời vẫn chưa có quyết định về chuyện thăng chức này, cho nên không muốn lộ ra dáng vẻ mình có thể rời đi bất cứ lúc nào, thế nên hắn trả lời: “Trưởng phòng, tôi đã có người quan trọng trong lòng rồi.”
Sở dĩ Lục Uy Hải không trực tiếp chối mình độc thân, là cân nhắc đến việc hắn và Mạc Ân Sở đều là đàn ông, cũng là nhân viên đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong bộ phận. Nếu có thể, thì vẫn nên cố gắng hết sức không để người khác có cơ hội phát hiện ra quan hệ của bọn họ, thì sẽ tốt cho công ty hơn.
“Vậy à! Vậy thì tốt quá.” Trưởng phòng Lưu phát hiện mấy năm nay quả thật Lục Uy Hải vẫn luôn duy trì trạng thái độc thân, có thể tìm được đối tượng mình thích thì anh ta cũng vui thay cho hắn, nhưng chuyện khách hàng nhờ cậy thì vẫn phải truyền đạt lại. Vì thế, ông ta ôn hòa nói: “Uy Hải, cậu không cần áp lực, nhưng mà bên phía Cao thị có lời biểu thị, nếu như cậu cảm thấy hứng thú với chức trưởng phòng kinh doanh của công ty con, tương lai có thể có cơ hội trực tiếp hợp tác thường xuyên trong các dự án với bọn họ.”
Lông mày Lục Uy Hải thoáng nhíu lại. Mặc dù dạo gần đây có rất nhiều khách hàng điện tới chúc mừng chi nhánh công ty thành lập, nhưng vẫn không có ai bày tỏ hy vọng mình đảm nhiệm trưởng phòng ở công ty mới, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, vì thế hắn trả lời trưởng phòng Lưu: “Cảm ơn trưởng phòng đã chuyển lời, nhưng mà trước mắt tôi vẫn hy vọng tập trung vào công việc hiện tại hơn.”
“Tôi hiểu mà, không thành vấn đề.” Sau khi trưởng phòng Lưu nghe xong thì tôn trọng quyết định của hắn, cũng sẽ không nói ra ngoài chuyện có liên quan tới thúc đẩy hôn sự, để tránh tạo thành phiền phức cho Lục Uy Hải, sau đó bảo hắn rời khỏi phòng làm việc.
Nhưng chẳng được bao lâu, có lẽ là vì có người đã nghe được đoạn thối thoại giữa trưởng phòng Lưu và khách hàng, phòng làm việc đã sôi sùng sục truyền ra tin Lục Uy Hải sẽ trở thành trưởng phòng kinh doanh của công ty chi nhánh, cũng kết hôn với con gái của công ty Cao thị cùng thành phố, sau đó không biết bao nhiêu người nghe đều ao ước.
Lục Uy Hải không thể nào ngăn cản được sự bàn tán của đồng nghiệp, nhưng chỉ cần có ai trong họ tới xác nhận thẳng mặt với hắn, hắn sẽ nói cho bọn họ biết không có chuyện này, đồng thời cũng khiến hắn ý thức được cùng ngày có thể trưởng phòng đã để rò rỉ tin tức. Nhưng điều khiến hắn ngoài ý muốn nhất là thì ra Cao Nghi Trăn vẫn còn đang suy nghĩ đến chuyện nhảm nhí như hai người ở bên nhau thế này.
Tất nhiên tin vịt cũng truyền đến tai Trác Vi Tường. Trước khi tan sở anh ta lại dẫn Mạc Ân Sở tới nhà ăn “khuyên nhủ”, muốn cậu suy nghĩ lại một lần nữa hậu quả xảy ra khi ở chung với trai thẳng.
Mạc Ân Sở vừa gắp chút thức ăn bỏ vào trong miệng, vừa nghe Trác Vi Tường ngôn từ chính nghĩa khuyên bảo. Cậu thật sự hơi không biết nên phản ứng như thế nào, dù sao thì trái tim vẫn hướng về Lục Uy Hải. Cậu không ngờ nói chuyện yêu đương lại phức tạp như thế, chẳng lẽ hai người chung sống cùng nhau còn phải băn khoăn nhiều việc như thế hay sao?
“Tiểu Sở! Cậu có đang nghe tôi nói không đấy?” Trác Vi Tường thấy Mạc Ân Sở sững sờ, giống như đang ngẩn người vậy, vì thế dừng lại xác nhận một chút.
“Ừm ừm...” Mạc Ân Sở hơi bừng tỉnh, hình như suy nghĩ đã bay tới một nơi thật xa. Trong lòng cậu không quá muốn nghe thấy chuyện có thể trong tương lai Lục Uy Hải sẽ chung sống với một người phụ nữ khác. Nhưng suy nghĩ đến tiền đồ tương lai của hắn, dường như đây chính là lựa chọn thích hợp nhất. Cậu cắn đũa nhẹ nhàng nói: “Uy Hải... rất thích hợp làm trưởng phòng kinh doanh...”
Trác Vi Tường không ngờ thì ra chuyện Mạc Ân Sở để ý lại là chuyện đó, vì thế thở dài một hơi, cầm ly rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, cực kỳ sảng khoái.
“Hay là cuối tuần dẫn cậu tới quán bar đồng tính để làm quen thêm bạn mới nha!” Trác Vi Tường cảm thấy mình thật sự đã nghĩ ra một sáng kiến hay. Trong đầu nghĩ Mạc Ân Sở vẫn luôn quấn lấy đối tượng thầm mến, chỉ là chưa gặp được người tốt hoặc là thích hợp hơn mà thôi. Để đạt được mục đích này, quán bar đồng tính chính là cách nhanh nhất, nhưng bỗng nhiên lại nghĩ tới có thể Mạc Ân Sở không thích nơi như vậy, thế nên anh ta lại nói ra một phương án khôi hài khác: “Hay là dứt khoát chọn chúng ta yêu nhau đi, lúc trên giường tôi cũng dữ lắm à nha!”
“Đừng có nghịch nữa...” Mạc Ân Sở biết chẳng qua Trác Vi Tường chỉ đang đùa, thế nên cười theo. Cậu nhớ lại khoảng thời gian cùng chung sống với Lục Uy Hải, phát hiện ra người đàn ông đã khiến cho cả người cậu đều thay đổi mạnh mẽ vì hắn, giống như biến cậu thành người không có hắn thì không thể được. Nhưng nếu Lục Uy Hải không có cậu thì chắc có lẽ vẫn ổn nhỉ?
Đây coi như là lần đầu tiên Mạc Ân Sở yêu. Đối mặt với tình trạng thế này, cậu thật sự không biết nên làm thế nào, nhất là khi Lục Uy Hải cũng không phải chỉ thích người cùng giới giống như cậu. Thậm chí hiện giờ còn có cả cơ hội thăng chức gần ngay trước mắt, thì còn có lý do mãnh liệt gì đáng để buông bỏ hơn chứ?
Đầu Mạc Ân Sở sắp bị thiêu cháy, cũng cầm ly rượu lên uống một ngụm. Trác Vi Tường thấy thế lại giúp cậu rót đầy. Có lúc tâm phiền ý loạn, mượn rượu giải sầu cũng là một cách. Trác Vi Tường nhìn ánh mắt hơi hoang mang của Mạc Ân Sở, không hiểu tại sao lại nhớ tới mình của trước kia, sau đó lầm bầm nói: “Luôn có một người mà cậu muốn có được như thế, nhưng dù có làm như thế nào cũng không có được...”
Mạc Ân Sở phát hiện ánh mắt Trác Vi Tường cũng ảm đạm đi, dường như nhớ ra chuyện cũ gì đó, vì thế cậu cũng yên lặng theo, bắt đầu suy nghĩ về đề nghị của anh ta. Hay là như Trác Vi Tường nói, sau này mình lui lại một bước, tìm người cùng loại hình với mình.
-----