Mỗi lần Lục Uy Hải ôm Mạc Ân Sở căn bản giống như sẽ làm người đến không còn sức thì mới dừng lại, người trong lòng đã toàn thân mềm nhũn ngã vào người hắn, thậm chí ý thức đã thoáng mơ hồ, thế là Lục Uy Hải bế ngang người lên, sau đó nhặt áo sơ mi và quần khi nãy vì động tác quyết liệt của hai người mà rơi trên đất lên, tiếp đó đi về phía nhà vệ sinh.
Mạc Ân Sở thật sự không ngờ Lục Uy Hải lại có thể có tinh lực kéo dài đến như vậy, mỗi lần đều tốn mấy tiếng làm chuyện này, hơn nữa còn luôn làm cho cậu lêи đỉиɦ nhiều lần như vậy, khiến thể lực của cậu tiêu hao rất nhiều, sau khi làm cũng chỉ có thể nhờ người đàn ông giải quyết hậu quả, thầm nghĩ có phải bản thân cũng nên đến phòng gym luyện tập cơ bắp rồi hay không. Lần này hai người thậm chí còn trực tiếp thân mật ở phòng làm việc, ngộ nhỡ sau này lúc làm việc cứ nghĩ đến thì phải làm sao đây.
Lục Uy Hải đặt người lên bồn rửa tay, một tay vẫn vòng lấy người trong lòng đỡ cơ thể cậu, một tay giúp cậu lau sạch cơ thể, tiện thể cũng vệ sinh chất lỏng dính trên cơ bụng của mình một chút, tiếp đó mặc áo sơ mi và quần vào cho Mạc Ân Sở, cuối cùng mới cài khuy áo sơ mi và mặc qυầи ɭóŧ cùng quần tây của mình lên.
“Ôm chặt cổ anh.” Lục Uy Hải cầm hai tay Mạc Ân Sở vòng lên người mình, đang định bế cậu trở về phòng làm việc, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện, vì thế đổi hai tay đặt trên mặt bồn, vừa thân mật vừa bá đạo chống bồn cạnh hai bên hông người trong lòng: “Ân Sở, chút nữa muốn về nhà anh không? Sau đó ngày mai cùng nhau đi xem phim.”
Mạc Ân Sở ngoan ngoãn dùng hai tay ôm chặt người đàn ông, hai cánh tay mảnh khảnh lộ ra đối lập rõ ràng với cánh tay cường tráng của người đàn ông, cậu suy xét câu hỏi của người đàn ông một chút, sau đó phân tích trả lời một cách lý trí: “Nhưng nhà Uy Hải không có quần áo em có thể mặc...”
Lục Uy Hải dừng một chút, hình như người trong lòng nói như vậy cũng không sai, hắn khẽ cau mày, vốn muốn nói muốn dẫn người về nhà ngủ cùng, nếu có thể còn có thể tắm cùng nhau, sau khi hắn suy tư phút chốc lại mau chóng đưa ra một phương án khác: “Hay là hôm nay về nhà anh nghỉ ngơi trước, chắc em cũng mệt rồi, ngày mai trước khi đi xem phim lại về nhà thay quần áo?”
Mạc Ân Sở bật cười, cậu thấy vẻ mặt Lục Uy Hải nghiêm túc giải thích, giống như bản thân không đồng ý thì sẽ quá đáng lắm vậy, nhưng vẫn tinh nghịch nói: “Để em nghĩ xem…”
Lục Uy Hải phát hiện người trong lòng cười rất đáng yêu, nhưng vẫn đang cân nhắc về đề nghị của hắn, hắn quyết định không cho cậu chỗ trống suy nghĩ, sau khi bế người lên thì độc đoán nói: “Dẫn em về nhà thôi.”
Mặt Mạc Ân Sở đỏ đến mức nóng lên, sau khi hai người trở về phòng làm việc, Lục Uy Hải dọn dẹp sạch sẽ chỗ vừa nãy bị bọn họ làm bẩn, Mạc Ân Sở cũng tắt máy sau khi lưu trữ tài liệu, chuyện quyết liệt ban nãy giống như chưa từng xảy ra, các đồng nghiệp sẽ không biết hai người bọn họ từng làm chuyện khiến người khác xấu hổ không thôi như thế tại phòng làm việc chung của mọi người.
Sau khi hai người thu dọn xong, Lục Uy Hải cầm lấy tay Mạc Ân Sở, giống như không để cho cậu có cơ hội chạy trốn, cho đến khi xe taxi đến dưới lầu công ty, Mạc Ân Sở cũng bị mời ngồi vào trong xe trước, tiếp đó Lục Uy Hải bèn nhanh chóng nói với tài xế địa chỉ nhà mình, sau đó trong cả quá trình đi xe, Lục Uy Hải đều nắm chặt tay Mạc Ân Sở.
Vừa mở cửa nhà mình ra, sau khi xác định Mạc Ân Sở không có cơ hội chạy trốn, Lục Uy Hải trực tiếp vứt túi công văn trên đất, lại bế ngang người lên vừa đi vừa hôn, bỗng chốc Mạc Ân Sở lại bị người đàn ông chế ngự xâm chiếm, hoàn toàn không có cơ hội trốn tránh.
Sau khi đạt được âm mưu dẫn người về nhà, Lục Uy Hải vừa hả dạ vừa hưng phấn hôn mạnh người trong lòng, sau khi hắn liếʍ cánh môi thơm mềm vài cái, thì không khách sáo mà duỗi lưỡi xông vào tóm lấy cái lưỡi nhỏ ẩm nóng, đồng thời tham lam mà liếʍ tất cả bề mặt đầu lưỡi của đối phương, tiếp đó lại mυ"ŧ mạnh vài cái, hưởng thụ đến mức không cách nào tự thoát khỏi.
Mạc Ân Sở bị hôn đến thở không nổi, bỗng nhiên cơ thể run rẩy, cậu lo người đàn ông lại muốn làm bậy, thế là giành lại môi lưỡi của mình, ra sức đè lấy bả vai người đàn ông, nghiêm túc nhắc nhở: “Không thể làm nữa!”
Lục Uy Hải bật cười, nhìn vẻ mặt khuyên can của Mạc Ân Sở rồi lại hôn xuống cánh môi cậu một cái, phát ra một tiếng hôn môi vang dội, sau đó trả lời: “Được, tuân lệnh.”
Trông thấy nụ cười cởi mở của người đàn ông khiến Mạc Ân Sở rung động không thôi, cậu nắm chặt áo sơ mi của đối phương trong tay, thử làm dịu nhịp tim đập nhanh, đột nhiên lại cảm thấy cho dù người đàn ông muốn làm gì với cậu cũng không sao.
Lục Uy Hải phát hiện bản thân sau khi ôm người vào trong lòng thì lại không muốn buông ra nữa, như vậy hắn có thể luôn luôn nán lại chỗ gần nhất với cậu, hơn nữa người trong lòng cũng không thể đi đâu, vừa nghĩ như vậy, không cẩn thận lại ôm chặt hơn. Lục Uy Hải tiếp tục vừa hôn cậu, vừa chậm rãi đi về phía phòng tắm, Mạc Ân Sở cũng hé miệng tiếp nhận hành động bừa bãi của hắn, đồng thời hai tay ôm chặt lấy hắn, làm cho nửa thân trên của hai người dán chặt vào nhau.
Sau khi bước vào phòng tắm, Lục Uy Hải khẽ buông hai chân Mạc Ân Sở xuống, nhưng môi vẫn không có ý muốn buông ra, một tay hắn vòng lấy eo người trong lòng, một tay vặn mở nước ấm để cho vòi hoa sen bắt đầu ngấm ướt cơ thể hai người, bọn họ nhắm hai mắt lại, vẫn không cầm lòng nổi mà tiếp tục cọ xát môi nhau, Lục Uy Hải không e dè vuốt ve lên xuống tấm lưng đẹp và mông mềm của người trong lòng, Mạc Ân Sở thì đặt hai tay lên cơ ngực cường tráng của người đàn ông, mặc cho người đàn ông tha hồ vuốt ve mình, hai người ăn ý không ngừng thay đổi góc độ hôn môi, chìm đắm trong thế giới chỉ có nhau.
Lục Uy Hải vẫn có ý định muốn tắm rửa, hắn bắt đầu cởi khuy áo người trong lòng, tiếp đó cởϊ áσ sơ mi ướt đẫm đặt trên bồn rửa tay bên cạnh, Mạc Ân Sở cũng giúp hắn cởi khuy áo, thế là hắn cũng tiện thể cởϊ qυầи áo của mình ném sang bên cạnh, sau đó lại khom người cởϊ qυầи của hai người xuống, rồi tiếp tục trở về nụ hôn nồng nhiệt.
Cảnh tắm này là vừa hôn nhau, vừa tắm sạch sẽ.
Lục Uy Hải lại cố tình tìm một chiếc áo thun kích cỡ lớn cho Mạc Ân Sở mặc, nhưng dĩ nhiên người ngây thơ hồn nhiên không phát hiện mưu đồ khác của người đàn ông, sau đó đương nhiên là cả quần cũng không mặc.
“Ân Sở, đói bụng không? Anh nấu mì cùng nhau ăn nha.” Lục Uy Hải ôm eo Mạc Ân Sở đi về phía nhà bếp, trước khi xuống bếp không quên rót một ly sữa yến mạch từ trong tủ lạnh cho cậu giải khát.
“Uy Hải, cảm ơn.” Sau khi Mạc Ân Sở nhận ly sữa thì uống một ngụm, sau đó đứng bên cạnh Lục Uy Hải nhìn hắn chuẩn bị nguyên liệu một cách gọn gàng, đun nước và cho mì vào, bụng thật sự bắt đầu đói rồi.
Lục Uy Hải bưng một cái nồi đặt trên bàn, tận tâm không chia thành hai bát, lúc Mạc Ân Sở cảm thấy muốn ăn rồi, thì bị người đàn ông bế qua ngồi trên chân hắn, sau đó nghe hắn căn dặn thế này: “Ăn từ từ, đừng để bị bỏng đó.”
Tiếp đó Lục Uy Hải cầm lấy ly Mạc Ân Sở vừa uống, bắt đầu uống sữa yến mạch.
Bên dưới Mạc Ân Sở không mặc gì, cho nên có chút xấu hổ, nhưng thấy vẻ mặt Lục Uy Hải bình tĩnh như vậy, thế là cũng xốc lại tinh thần bắt đầu chuyên tâm ăn mì. Ngược lại Lục Uy Hải ngồi phía sau thấy Mạc Ân Sở mặc áo kích cỡ quá lớn của mình, lộ ra một bên bả vai, cả người lộ ra dáng vẻ gợi cảm không chịu được, nhìn về trước còn có thể nhìn thấy hai núʍ ѵú trắng mịn trong áo giống như đang cố tình cám dỗ hắn, trên chân lại là bờ mông trần tròn trịa dán vào nửa thân dưới của mình, hắn cố nén ham muốn của mình, quay đầu uống thêm vài ngụm thức uống nữa.
Sau khi hai người ăn uống no đủ, cũng đánh răng sạch sẽ, Mạc Ân Sở lại trực tiếp bị bế lên giường của người đàn ông, cậu hưởng thụ thân mật người đàn ông cho cậu, thế là cũng chủ động đến gần ôm hắn, cùng hắn ôm nhau ngủ.
-----
Sáng hôm sau, hai người cũng quen dậy sớm, Mạc Ân Sở khá mong đi xem phim cùng nhau, vì thế mau chóng thoát khỏi nụ hôn và cái ôm của người đàn ông, mặc lại quần áo đã giặt sấy xong, trở về nhà của mình.
Hai người hẹn nhau mười giờ ở trước rạp chiếu phim lớn ở khu Kim Đồng, chín giờ rưỡi Lục Uy Hải đã đến đây, còn mua hai ly cà phê trước, hắn mặc áo sơ mi đơn giản màu xanh dương đậm có cổ, bên ngoài khoác một chiếc blazer sọc caro đơn giản màu xám đậm, cùng với quần dài sọc caro cùng kiểu dáng, tóc không chải ra sau giống lúc đi làm, mà chỉ dùng một ít keo vuốt tóc để mái rủ xuống hai bên tự nhiên, vì vậy càng lộ ra vẻ trẻ tuổi, đẹp trai, người trên đường vốn muốn bắt chuyện nhưng nhìn thấy trên tay hắn cầm hai ly đồ uống, thế là đều nhận định hắn đang đợi người yêu mà tự động rút lui có trật tự.
Lục Uy Hải đợi không bao lâu, Mạc Ân Sở cũng xuất hiện trước mắt hắn, cậu mặc áo sơ mi đơn giản có sọc xanh nhạt trên nền trắng, sau đó phối một chiếc áo khoác jean màu xanh dương nhạt, nửa thân dưới là quần ống hẹp màu đen, ăn mặc khá có phong cách tuổi trẻ, Lục Uy Hải hiếm khi nhìn thấy cách ăn mặc bình thường của cậu, trong lòng cảm thấy cực kỳ đáng yêu, xinh đẹp.
Mạc Ân Sở nhìn thấy Lục Uy Hải rõ ràng dày công ăn diện, là tạo hình hẹn hò hoàn hảo, đẹp trai đến mức khiến tim cậu đập nhanh lên, mặt đỏ không thôi, tầm mắt căn bản không cách nào dời đi. Hai người vô cùng ăn ý như đã nói trước, màu sắc tạo hình quần áo bất ngờ giống nhau, nói là trang phục tình nhân cũng không quá đáng. Bọn họ cứ như vậy bị dáng vẻ của đối phương thu hút mạnh mà nhìn chăm chú một hồi, sau đó Lục Uy Hải mới đưa cà phê đen trong tay cho Mạc Ân Sở.
“Vào rạp chiếu phim thôi.” Lục Uy Hải vòng cánh tay bị trống ra lên bả vai Mạc Ân Sở một cách tự nhiên, hai người cùng nhau đi về phía quầy.
Ngoài mua vé, Mạc Ân Sở cũng đã mua những thứ cần thiết lúc xem phim, bỏng ngô vị caramel mà cậu luôn rất thích, Lục Uy Hải thấy cậu tràn đầy hào hứng với bộ phim, còn ăn bỏng ngô với vẻ mặt vui vẻ, cảm thấy trong lòng mình từ trước đến nay chưa từng dạt dào cảm xúc đến vậy, bản thân lại biết thêm một sở thích của Mạc Ân Sở, vui sướиɠ đến mức tươi cười đầy mặt.
Trong bóng tối, bàn tay to của Lục Uy Hải đưa qua mu bàn tay trơn mịn của Mạc Ân Sở, tiếp đó lật ngược bàn tay mình lại nắm lấy bàn tay nhỏ, năm ngón tay đan nhau với cậu, hắn lén nhìn phản ứng của Mạc Ân Sở một cái, trông thấy cậu thoáng thẹn thùng nhưng không ngăn mình lại, thế là bàn tay nắm chặt hơn. Mãi đến khi phim kết thúc, tay hai người cũng chưa từng buông ra.
“Hay thật đấy!” Mạc Ân Sở vừa ra khỏi rạp phim thì đã thảo luận sôi nổi nội dung phim ban nãy với Lục Uy Hải, hai người đều là người mê phim, dĩ nhiên có rất nhiều chủ đề chung và chỗ đồng tình, vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ.
Thời tiết hôm nay nắng ráo, ánh nắng ấm áp, trên phố mua sắm náo nhiệt vào ngày nghỉ tràn đầy bầu không khí vui vẻ rộn rã, con đường Kim Đồng này có thể nói là thánh địa yêu đương, trên đường có không ít tình nhân, tràn ngập mùi vị ngọt ngào. Lục Uy Hải và Mạc Ân Sở vừa thoải mái vui vẻ trò chuyện, vừa thưởng thức phong cảnh cửa hàng dọc đường, ngoài giảm bớt áp lực lúc làm việc ra, cũng hưởng thụ thế giới trong mắt chỉ có nhau.
“Tiệm cà phê này xem ra không tệ, có muốn vào ngồi không?” Lục Uy Hải nhìn thấy một tiệm cà phê thiết kế đơn giản nhưng rộng rãi sáng sủa, trên bảng hiệu ngoài món nấu sẵn ra, hình như cũng có không ít điểm tâm bánh ngọt bán rất chạy, cứ cảm thấy Mạc Ân Sở sẽ thích, thế là đưa ra lời mời với cậu.
“Được đó! Bụng cũng hơi đói rồi!” Mạc Ân Sở nhìn thấy trên tủ kính có rất nhiều ảnh chụp món ngon níu chân người ta, cơ thể rất chủ động đi về phía cửa của tiệm, Lục Uy Hải cũng vui vẻ đi theo.
Sau khi hai người vào tiệm mới phát hiện gần như đều là các cặp đôi đến dùng cơm, chỗ ngồi của tiệm cũng thiết kế vị trí của mỗi bàn tương đối riêng tư, dường như để càng tiện hơn cho các cặp đôi chìm đắm vào trong thế giới của mình hơn. Bỗng chốc Mạc Ân Sở hơi xấu hổ, nhưng thấy Lục Uy Hải đã theo vào tiệm nói rõ bọn họ là hai đến dùng bữa rồi.
Hai người đàn ông trưởng thành ngồi đối diện nhau, nhưng chỗ ngồi như trong phòng bao nhỏ, trước sau đều có tường che cỡ nhỏ và trang trí vật che chắn, chỉ có bên cạnh còn lại một lối nhỏ để nhân viên phục vụ có thể vào gọi món và đưa món, thiết kế này làm cho Lục Uy Hải rất hài lòng.
“Chào hai vị, nếu hôm nay gọi hai phần ăn thì có thể được khuyến mãi thêm bánh ga-tô chanh, vị tươi mát cực kỳ thích hợp với mùa hè nóng nực bây giờ!” Nhân viên phục vụ nhiệt tình và niềm nở giải thích rõ thực đơn, Mạc Ân Sở bị cậu ta giới thiệu đến cái nào cũng muốn ăn, Lục Uy Hải thấy cậu đáng yêu như vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Cuối cùng hai người mỗi người gọi một phần ăn kiểu tây, đồng thời còn được tặng một bánh ga-tô chanh làm điểm tâm sau bữa ăn. Bọn họ vừa ăn, vừa nói chuyện quên mình, hai anh chàng đẹp trai khác nhau không biết đã thu hút ánh mắt mến mộ và ghen tị của bao nhiêu người bên cạnh ném qua.
“Uy Hải, bánh ga-tô chanh này không chua lắm, thật sự rất tươi mát và ngon đấy!” Sau khi Mạc Ân Sở thử một miếng thì liền khen không ngớt miệng, một tay cầm thìa nhỏ còn giơ cao, Lục Uy Hải thấy thế đưa đầu về trước, miệng khẽ mở ra tỏ ý muốn Mạc Ân Sở đút cho hắn. Mạc Ân Sở ngây ra một chút, gò má bắt đầu ửng đỏ, cậu lo lắng người khác sẽ phát hiện hành động thế này của bọn họ, nhưng lại không thể để Lục Uy Hải cứ giữ tư thế như vậy, thế là vội vàng múc một miếng bánh ga-tô, run rẩy đưa vào trong miệng hắn.
“Ừm, ngon đấy.” Sau khi Lục Uy Hải thử xong gật đầu thừa nhận, đồng thời còn liếʍ dư vị trên môi, cả mặt Mạc Ân Sở đều đỏ bừng, vì vậy giả vờ bình tĩnh lại múc một miếng bánh ga-tô, tay run rẩy ngậm lấy chiếc thìa vừa bị Lục Uy Hải liếʍ qua.
Lần đầu hẹn hò có vị ngọt thơm mát của bánh ga-tô chanh, còn có mùi mùa hè ấm áp.
Cuối cùng trước khi hai người rời khỏi, nhân viên phục vụ còn tặng vài cái bánh bích quy chanh cho bọn họ, Lục Uy Hải cất toàn bộ vào trong túi áo khoác trước.
Cuối tuần dòng người không ít, nhưng hai người say mê trong bầu không khí hẹn hò không hề bị ảnh hưởng chút nào, còn chọn quần áo và phụ kiện cho nhau ở trong mấy tiệm quần áo cùng trang sức, cùng đi dạo khá thoải mái.
“Uy Hải, cà vạt này rất hợp với anh.” Mạc Ân Sở nhìn trúng một chiếc cà vạt, tiếp đó đặt lên người Lục Uy Hải so sánh, vẻ mặt khá nghiêm túc xem xét, Lục Uy Hải xém chút ôm chặt cậu trước đám đông.
“Vậy thì anh mua cái này.” Lục Uy Hải dùng giọng điệu bình tĩnh trả lời, bây giờ chỉ có thể hai mắt nhìn thẳng người đàn ông đáng yêu trước mắt, thu tất cả cái giơ tay nhấc chân của cậu vào tầm mắt, để chuyển hóa sự kí©h thí©ɧ bản thân không thể ôm chầm lấy cậu ngay tại chỗ.
Con mắt mua sắm của hai người cũng không tệ, cũng thuộc loại chọn kỹ lựa khéo, sau khi đi dạo hết phố ai nấy đều xách một cái túi, đi đến tiệm mì sợi vừa mới gặp đã muốn đến. Cho dù trước cửa tiệm xếp hàng dài, trong hàng hai người vẫn trò chuyện vô cùng hăng say cũng chỉ cảm thấy thời gian qua rất nhanh, chỉ mong thời gian tươi đẹp bên nhau có thể luôn tiếp tục thế này.
Ngay cả nắng chiều cũng sắp biến mất trong áng mây, sau bữa tối, hai người còn quyến luyến không nở đi dạo vai kề vai ở công viên gần đó. Mạc Ân Sở phát hiện hôm nay bản thân nói rất nhiều, hứng thú cùng ý nghĩ của Lục Uy Hải và cậu có rất nhiều chỗ hợp nhau, ánh mắt người đàn ông dịu dàng hòa cùng nóng bỏng cũng khiến cả ngày hôm nay của cậu đều say mê mãi, đồng thời cũng khiến cậu không cách nào kiềm chế càng ngày càng thích hắn, đây là lần đầu tiên cậu hẹn hò với người khác, là một ngày đặc biệt cậu mãi mãi sẽ không quen.
Lục Uy Hải chưa từng quên thời gian trong lúc hẹn hò, hắn không ngờ khi hắn nhận ra, bóng đêm đã trở nên tối hơn, nhưng Mạc Ân Sở trước mắt vẫn còn đoạt lấy ánh mắt của hắn, hắn không ngờ điểm chung của mình và cậu lại nhiều như vậy, nói trời nói đất với cậu, không chỉ có thể biểu đạt mình, cùng nhau trò chuyện rất vui, mỗi lần thấy cậu ngây thơ, hay phản ứng thẳng thắn đáng yêu, thì cũng đều không ngừng bị kí©h thí©ɧ rung động, trong lòng rạo rực không thôi, muốn mãi mãi giữ cả người lại bên cạnh.
Công viên buổi tối gần như không có người, Lục Uy Hải nhẹ nhàng dùng tay mình chạm vào tay của người bên cạnh, sau đó dùng ngón tay ngoéo ngoéo, tiếp đó trực tiếp nắm lấy tay, năm ngón tay đan vào nhau.
Mạc Ân Sở hồi hộp nhìn xung quanh, nhưng phát hiện không có ai chú ý đến bọn họ, thế là cũng nắm lại tay người đàn ông, hưởng thụ giờ phút ngọt ngào này.