Lúc ra khỏi nhà thì oanh oanh liệt liệt nhưng chân chính tới tiểu khu nhà Tạ Kiều Ngữ thì Thẩm Miên lại do dự. Một hồi nên gõ cửa hay trực tiếp dùng mật mã đi vào? Có cần mua đồ ăn không? Hay gọi điện thoại trước? Gặp mặt phải nói đã lâu không gặp hay hỏi chị khỏe không?
Đầu óc Thẩm Miên bắt đầu hỗn loạn.
Bên này Thẩm Miên bối rối bồi hồi thì ở nơi xa có hai người đang đi tới, bọn họ không hề nhìn Thẩm Miên mà cúi đầu nhỏ giọng tám chuyện: “Ai… Tôi mới nghe bà Vương nói, Lục Đơn Nguyên, người mà mỗi ngày cùng bạn trai dẫn chó đi dạo, không biết làm gì phạm pháp bị cảnh sát bắt rồi.”
“Sáng nay tôi còn thấy bạn trai dắt chó tới.” Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Miên, vội vàng dùng khuỷu tay chọc người bên cạnh, ngăn lại: “Hư, đừng nói nữa, phía trước có người.”
Một người khác ngẩng đầu thấy Thẩm Miên vội vàng im tiếng, liếc liếc mắt rồi kéo người kia đi nhanh hơn. Tuy âm thanh hai người nói chuyện rất nhỏ nhưng vẫn bị nàng nghe được, chân gần như bị đóng đinh.
Người họ nói, chính là người kia.
Hiện tại Thẩm Miên đã quên những do dự vừa rồi, nàng đang cố gắng nhớ lại lí do cô ta bị bắt vào ngục. Lúc này một đạo âm thanh truyền vào tai.
“Tiểu…” Tạ Kiều Ngữ dừng lại, gọi: “Thẩm tiểu thư!”
Nghe giọng nói quen thuộc, Thẩm Miên đem mọi thứ vứt sau đầu: “Chị…” Trong nháy mắt ngẩng đầu đối diện với Tạ Kiều Ngữ, Thẩm Miên nuốt nước miếng rồi nhỏ giọng: “Chị Kiều Ngữ!”
Thời điểm nghe được chữ ‘Tiểu’, đầu tiên Thẩm Miên vui vẻ vì gặp được Tạ Kiều Ngữ, sau đó là hoảng loạn, dẫn tới nàng không nghe được câu ‘Thẩm tiểu thư’ của cô.
Tạ Kiều Ngữ từ trên lầu đi xuống, nhìn dáng vẻ đang muốn ra ngoài.
Hôm nay sáng sớm đã có mưa, tuy là mưa phùn nhưng không khí mát mẻ vô cùng. Bởi vì Thẩm Miên đi vội vàng, chỉ mặc áo ngắn tay nhưng hạ thân là quần jean đủ dày, có thể giữ ấm một ít. Nhưng Tạ Kiều Ngữ tương phản, cô mặc áo khoác vận động chặn khí trời mát mẻ, quần jean tân trang.
Hai người đứng chung một chỗ, nhìn từ xa giống chị em bắn thanh xuân bốn phía.
Tạ Kiều Ngữ vừa xuống lầu lập tức nhìn thấy người giống Thẩm Miên, dáng vẻ bồn chồn không yên, cô dừng chân chốc lát mới quyết định tiến lên, đối với việc Thẩm Miên đến tìm là chuyện cô mong chờ suốt nửa tháng trước nhưng thời gian trôi qua đã không dám nghĩ tới nữa.
Chờ khoảng cách ngày càng rút ngắn, rốt cuộc Tạ Kiều Ngữ cũng khẳng định người này là Thẩm Miên, cô cố gắng khắc chế suy nghĩ nhưng lại làm không được. Vui thích bị Tạ Kiều Ngữ áp xuống, giả vờ không có việc gì nói: “Ân.”
Gió thổi tóc Thẩm Miên phất phới, vì Tạ Kiều Ngữ quá mức lãnh đạm nên nàng không biết nói gì.
Mặc kệ bao nhiêu người qua lại, hai người bốn mắt nhìn nhau đứng yên tại chỗ. Lại thêm trận gió thổi tới, Tạ Kiều Ngữ liếc mắt thấy tay Thẩm Miên nổi da gà, lên tiếng: “Nếu không có việc gì, em trở về đi.”
“Có việc.” Thẩm Miên gật đầu, âm điệu rất nhỏ: “Có việc!”
Tạ Kiều Ngữ nâng mí mắt: “Chuyện gì?”
Âm thanh Tạ Kiều Ngữ không hề phập phồng nhưng Thẩm Miên ngửa đầu cười cười, muốn chọc Tạ Kiều Ngữ cao hứng, chia sẻ: “Có kết quả thi rồi, em được hạng nhất.”
Tạ Kiều Ngữ đem vui sướиɠ trên mặt Thẩm Miên thu vào đáy mắt, tâm cũng rung động vì nàng tươi cười, nhưng âm thanh vẫn nhàn nhạt, giống như đang nói chuyện với người xa lạ: “Chúc mừng!”
Nói xong, Tạ Kiều Ngữ hướng ra phía ngoài, tay đút vào túi áo khoác: “Chị có việc, đi trước.”
Nhìn bóng dáng Tạ Kiều Ngữ xoay người rời đi, ý cười trên mặt Thẩm Miên hoàn toàn biến mất. Nội tâm kinh hoảng: Tạ Kiều Ngữ có ý gì? Nàng chủ động tìm tới còn bày thái độ thế này cho ai xem?
Thẩm Miên nhìn túi nhỏ trong tay, chạy chậm đến bên cạnh Tạ Kiều Ngữ, cũng học theo cô, dùng ngữ khí lạnh lùng nói: “Em tới đưa mắt kính cho chị, chị để quên ở khách sạn.”
Tạ Kiều Ngữ liếc liếc mắt một cái: “Bỏ đi.”
Thẩm Miên hoàn toàn bị Tạ Kiều Ngữ kí©h thí©ɧ: “Chị cần thiết phải lấy!”
“Không cần.”
“Không cần em sẽ bỏ đi.” Thẩm Miên nói.
Chẳng qua Thẩm Miên không biết, tuy hiện giờ âm thanh nàng mang đầy tính uy hϊếp nhưng nghe vào tai lại nãi hô hô, giống làm nũng hơn.
Tạ Kiều Ngữ gật đầu: “Ân.” Ngay sau đó hướng cửa tiểu khu đi thẳng.
Thẩm Miên bị bỏ lại, đầu tiên nàng nhìn thùng rác cách đó không xa, lại cúi đầu liếc mắt nhìn cái túi lần nữa, cuối cùng nhìn chằm chằm bóng dáng Tạ Kiều Ngữ, tức giận thở hổn hển.
Hôm nay nhất định phải hỏi rõ ràng, bằng không không cam lòng!
Thẩm Miên bước rất nhanh đuổi theo Tạ Kiều Ngữ, rời khỏi tiểu khu, quẹo vào cái hẻm nhỏ ở bên cạnh.
Tiệm net trong ngõ nhỏ là mục đích của Tạ Kiều Ngữ, máy tính trong nhà hư rồi, nàng chỉ có thể ra tiệm net làm đơn từ.
Thẩm Miên đi phía sau Tạ Kiều Ngữ, thấy cô không thèm quan tâm mình, ủy khuất suốt một tháng nảy sinh trong lòng, hô to: “Tạ Kiều Ngữ! Chị đứng lại cho em!”
Tạ Kiều Ngữ dừng bước, đứng yên.
Sau khi Thẩm Miên rống lên, bước nhanh vòng qua người Tạ Kiều Ngữ, đứng trước mặt cô. Ngẩng đầu đối diện nói: “Chị có ý gì? Một tháng trước không nói tiếng nào bỏ đi, trở về cũng không liên lạc, chị biết em chờ tin của chị suốt một tháng không? Bây giờ lại làm lơ em như vậy?”
Tạ Kiều Ngữ nhìn sâu vào mắt Thẩm Miên. Cánh môi khẽ nhếch: “Không có việc gì, trở về đi, trời tối rồi!”
Vốn dĩ rống lớn với Tạ Kiều Ngữ xong, Thẩm Miên có chút chột dạ nhưng khi nghe ngữ khí cô đạm bạc như nước, ngọn lửa trong lòng nàng hoàn toàn bị dập tắc: “Cho em biết nguyên nhân em sẽ trở về ngay lập tức, chỉ cần chị thuyết phục được em, từ nay về sau em không tiếp tục phiền chị.”
Tạ Kiều Ngữ giơ tay muốn xoa đầu Thẩm Miên nhưng tay chỉ hơi nâng nâng liền thả xuống bên chân. Cô thấp giọng: “Bởi vì… Chị không xem em là bạn bè.”
Thái độ của Tạ Kiều Ngữ làm hốc mắt Thẩm Miên đỏ lên. Nửa ngày sau, tuy Thẩm Miên cố gắng chịu được nhưng nước mắt vẫn chảy xuống, âm thanh run rẩy: “Tại sao?”
Đột nhiên Thẩm Miên rơi lệ làm tay chân Tạ Kiều Ngữ hoảng loạn, nâng hai tay bao phủ mặt nàng, ngón tay thay nàng lau nước mắt. Sở dĩ rạng sáng cô rời đi là vì không biết phải đối mặt với Thẩm Miên như thế nào, cô thích nàng nhưng nàng lại thích nam sinh kia, còn nói chỉ cần hợp tính sẽ ở bên nhau.
Tạ Kiều Ngữ chú ý ngoại trừ Thẩm Miên thích vẻ ngoài của hắn dễ nhìn, mà còn có giới tính, hắn là nam nhân. Cho nên cô lựa chọn trốn tránh, ngay thời điểm chuẩn bị từ bỏ thì Thẩm Miên lại lần nữa xuất hiện trong thế giới của cô.
“...”
Nhìn đôi mắt Thẩm Miên đỏ bừng như thỏ con, Tạ Kiều Ngữ nhịn không được chậm rãi hướng gần hơn.
Thẩm Miên không biết Tạ Kiều Ngữ muốn làm cái gì, chẳng qua nước mắt bị nhất cử nhất động của cô làm ngừng rơi.
Tạ Kiều Ngữ thấy Thẩm Miên không còn rơi lệ, môi khẽ hôn trán nàng, một chút tiếp xúc sau đó rời khỏi.
Tạ Kiều Ngữ không buông tay ngược lại nhìn lông mi ẩm ướt của Thẩm Miên khẽ run rẩy, nghiêng đầu hướng gần môi nàng. Nhưng khi môi hai người chỉ còn một centimet là chạm nhau thì Thẩm Miên lùi về sau một bước né tránh Tạ Kiều Ngữ.
Tạ Kiều Ngữ đứng hình vài giây, thu tay cương cứng giữa không trung, gằn từng chữ nói: “Bây giờ em đã biết lý do chị rời đi?”
“Chị muốn hôn em.” Giữa mày Tạ Kiều Ngữ toát ra ưu thương: “Mà biết chắc em sẽ né tránh.”
Thẩm Miên không nói, Tạ Kiều Ngữ cũng không có động tác, chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Một chiếc xe chạy, nước mưa động trên đường bắnvào ống quần và giày, nhưng hai người vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Thẩm Miên bị lời Tạ Kiều Ngữ làm ngây ngẩn cả người, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Cô cúi đầu nhìn vết dơ trên người cả hai, thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn Thẩm Miên lạnh run vì trận gió thổi tới.
Tạ Kiều Ngữ chần chờ một chút, cởϊ áσ khoác trên người khoát cho Thẩm Miên, nhìn cửa hàng tiện lời phía sau nói với nàng: “Chị đi mua khăn ướt lau bùn trên giày, em ở đây chờ chị, chị đưa em về.”
Thẩm Miên đứng tại chỗ một mình, sau khi Tạ Kiều Ngữ bước vào cửa hàng, ngón tay nàng không tự giác sờ lên trán rồi chuyển qua môi.
Thời điểm môi Tạ Kiều Ngữ dừng trên trán, Thẩm Miên chỉ cảm thấy mềm mại, cũng không có cảm giác gì khác. Cảm thụ cảm xúc trên ngón tay, Thẩm Miên âm thầm cân nhắc: Nếu vừa rồi mình không né tránh, Tạ Kiều Ngữ sẽ hôn môi mình sao? Nếu hôn, giữa hai người sẽ có loại cảm giác ngọt ngào không?
Cũng ngay lúc này, từ phía sau có bàn tay vươn tới bịt kín miệng Thẩm Miên, trong tay còn có khăn tay được tẩm thuốc mê.
“Ngô…” Thuốc bắt đầu có tác dụng, Thẩm Miên không kịp giãy giụa liền rơi vào hôn mê.
Tạ Kiều Ngữ đứng trước kệ hàng, nhìn khăn ướt trước mặt trong lòng lại nghĩ chốc lát ra ngoài phải đối mặt với Thẩm Miên thế nào, đến lúc đó chắc em ấy đã phục hồi tinh thần, liệu em ấy có bị mình dọa sợ hay không?
Ngoài mua khăn ướt, Tạ Kiều Ngữ còn mua thêm chai nước lọc, lúc nãy đến gần cô tinh tường phát hiện môi Thẩm Miên có chút khô.
Lúc Tạ Kiều Ngữ bước ra khỏi cửa hàng, trong nháy mắt một chiếc xe màu đen lướt qua, dư quang thấy ghế phía sau có một nam một nữ, người nữ dựa đầu vào vai người nam. Tạ Kiều Ngữ không nghĩ nhiều, cầm túi đồ đi đến chỗ Thẩm Miên nhưng người đã không còn.
Tạ Kiều Ngữ đứng tại chỗ, trái phải tìm một vòng vẫn không thấy thân ảnh Thẩm Miên, cô nắm chặt túi đồ trong tay.
Quả nhiên mình… Em ấy không thể tiếp thu.
Tạ Kiều Ngữ cười nhạo bản thân suy nghĩ quá nhiều, cô lắc đầu nhấc chân muốn rời khỏi, nhưng lại phát hiện ven đường có một túi giấy nhỏ, lập tức dừng bước.
Đó là kính của Tạ Kiều Ngữ, cô nói Thẩm Miên bỏ đi nhưng nàng luôn cầm trong tay.
Đột nhiên tâm Tạ Kiều Ngữ căng thẳng nhặt túi giấy lên, bên ngoài túi giấy có dấu chân nhưng nhìn qua hẳn là dấu giày da của nam. Nhanh tay mở ra phát hiện mắt kính bên trong đã bị ai đó đạp gãy.
Thẩm gia…
Thẩm Tri Hành và Thẩm Thiên Vinh ở thư phòng đánh cờ.
Một quân cờ rơi xuống, Thẩm Thiên Vinh mới nghĩ đến sau khi về nhà không thấy Thẩm Miên, lên tiếng hỏi: “Tiểu Miên đâu?”
Thẩm Tri Hành: “Đi tìm Tạ tiểu thư!”
Thẩm Thiên Vinh gật đầu đã hiểu: “Mấy ngày qua không cao hứng là vì Tạ tiểu thư?”
Thẩm Tri Hành gật đầu: “Ân, giữa hai người xảy ra mâu thuẫn nhỏ.”
Thẩm Thiên Vinh lại hạ thêm quân cờ, nhìn Thẩm Tri Hành nói: “Gọi điện cho Tiểu Miên đi, tiệc sinh nhật sắp bắt đầu, nói Tiểu Miên dẫn theo Tạ nha đầu về.”
“Ân. Đã biết!”
Thẩm Tri Hành ra khỏi thư phòng, mới lấy điện thoại ra thì nhận được cuộc gọi của Tạ Kiều Ngữ.
Đáy mắt Thẩm Tri Hành xẹt qua nghi hoặc, Tạ Kiều Ngữ không bao giờ chủ động gọi hắn, nhưng nghĩ đến Thẩm Miên đi tìm Tạ Kiều Ngữ nên tưởng em gái dùng điện thoại Tạ Kiều Ngữ gọi tới.
Thẩm Tri Hành nhận cuộc gọi vừa đặt vào tai, liền nghe ngữ điệu Tạ Kiều Ngữ hoảng loạn: “Thẩm tiên sinh, Tiểu Miên bị bắt cóc!”