Buổi thi kết thúc, Thẩm Miên trở về khách sạn đúng lúc gặp Thẩm Tu ở thang máy, hắn không để ý mọi người xung quanh, giơ tay xoa xoa đỉnh đầu nàng, cảm nhận em gái xù lông, nhẹ giọng nói: “Thi thế nào? Muốn anh khen thưởng gì đây?”
“Còn có phần thưởng?” Hai mắt Thẩm Miên phóng lớn nhìn về phía Thẩm Tu: “Lần sau anh đi đóng phim có thể dẫn em theo không?”
“Có thể.” Thẩm Tu gật đầu: “Lần tới đi nam cực.”
Thẩm Miên: “…” Nàng sợ lãnh không phải anh nàng không biết!
Khóe miệng Thẩm Tu giương lên: “Em dọn hành lý đi, chút nữa chúng ta về nhà.”
Thẩm Miên gật đầu.
“Đúng rồi, Tạ lão sư đâu?” Lúc này Thẩm Tu mới phát hiện Tạ Kiều Ngữ luôn đi bên cạnh Thẩm Miên, giờ lại không thấy bóng dáng.
Thẩm Miên liếʍ môi dưới: “Chị Kiều Ngữ có việc nên trở về trước.”
“Đi rồi?”
“Ân, lúc rạng sáng.”
Biểu tình Thẩm Tu bắt đầu có phần nghi hoặc: “Rạng sáng? Đột ngột như vậy? Không nói trước với em sao?”
“Làm sao vậy?” Thẩm Miên hỏi.
Thẩm Tu cười khẽ: “Không có gì, anh cảm giác chị Kiều Ngữ của em đi vội vàng, có phải bị em chọc tức hay không?”
Bị nàng chọc tức? Nghe lời này biểu tình Thẩm Miên cứng đờ.
Thẩm Tu vừa thấy biểu tình Thẩm Miên, liền biết nàng đang nghiêm túc tự hỏi, vội vàng giải thích: “Thật sự? Anh chỉ nói giỡn với em mà thôi! Em đáng yêu như vậy, sao lại làm người khác tức giận cho được.”
Thẩm Miên cười cười với Thẩm Tu, lắc đầu không nói gì thêm. Nhưng khi trở về phòng, thu thập hành lý xong, nàng cầm mắt kính của Tạ Kiều Ngữ trên bàn, cân nhắc lời anh mình nói, phát hiện có lẽ hắn nói đúng.
Rốt cuộc Thẩm Miên cũng ý thức được, Tạ Kiều Ngữ rời đi là vì mình. Nhưng tại sao? Nàng vuốt ve mắt kính, ánh sáng trên đỉnh đầu phản quang vào tròng kính, thoáng chốc Thẩm Miên nhớ đến từ lúc nào Tạ Kiều Ngữ không thích hợp, chính là thời điểm giữa trưa hôm qua.
Sau khi dùng cơm xong, Tạ Kiều Ngữ lạnh lùng hơn bình thường. Mà cụ thể… Hình như là… Lúc nàng nói muốn có phương thức liên hệ của nam sinh. Tiếp theo tuy nàng nói gì Tạ Kiều Ngữ cũng đáp lại nhưng không giống dĩ vàng, đôi mắt không còn tràn ngập ý cười.
Quá trình về, Thẩm Miên vẫn luôn tự hỏi tại sao?
Ngay khi bước vào nhà, nhìn cái ghế Tạ Kiều Ngữ từng ngồi, Thẩm Miên suy tư cân nhắc hành vi của Tạ Kiều Ngữ hai ngày qua, nhớ lại thời điểm khi hai người ở cạnh nhau, một ý tưởng lớn mật không thể tin xuất hiện trong đầu nàng.
Bởi vì ý tưởng quá lớn gan, hơn nữa Thẩm Miên chỉ là ngờ vực cho nên nàng chậm chạp không dám mở click khung chat với Tạ Kiều Ngữ.
Ngay lúc này hai người gần như hình thành sự ăn ý, không ai chủ động liên lạc, tựa hồ quên sự tồn tại của đối phương. Mấy ngày trước còn thân thiết ngủ chung giường, nhưng giờ khắc này lại trở nên xa lạ, cứ như vậy một tháng chậm rì rì trôi qua.
Tất cả mọi người trong Thẩm gia đều phát hiện Thẩm Miên khác thường.
Thời khắc Thẩm Miên làm bể cái ly thứ tám vì thất thần, Thẩm Tri Hành nhịn không được gọi nàng vào thư phòng.
Thấy Thẩm Tri Hành ngồi trên ghế chắp tay trước ngực trầm mặc không nói nhìn mình chằm chằm, Thẩm Miêm bĩu bĩu môi: “Anh, em bất cẩn làm bể ly mà thôi, anh không cần cố ý gọi em vào thư phòng phê bình chứ?”
Thẩm Tri Hành thả lỏng tay ừ một tiếng: “Gần đây làm sao vậy?”
Trở về từ G thị đã một tháng, hắn luôn cảm thấy em gái có gì đó không ổn, đôi khi kêu nàng, nàng cũng không nghe thấy giống hệt người mất hồn. Thẩm Thiên Vinh và Lương Mẫn Trân cũng nhận ra con gái không thích hợp lại không dám hỏi, ra lệnh hắn phải tìm hiểu lý do.
Thẩm Miên sửng sốt: “A? Cái gì làm sao?”
Thẩm Tri Hành hướng người về trước, lạnh lùng hỏi lại: “Xảy ra chuyện gì ở G thị?”
Nghe G thị, Thẩm Miên mới biết nguyên nhân Thẩm Tri Hành gọi nàng vào đây. Một tháng qua nàng không liên lạc với Tạ Kiều Ngữ, đồng dạng Tạ Kiều Ngữ cũng vậy.
Ban đầu, Thẩm Miên cho rằng Tạ Kiều Ngữ thích nàng. Bị ý nghĩ này làm sợ ngây người nhưng trong lòng còn có một nghi vấn: Như thế nào nữ chính nói cong liền cong?
Trước sau chờ nửa tháng Tạ Kiều Ngữ vẫn không có chút tin tức, trong lòng Thẩm Miên lại tự hỏi: Rốt cuộc chị ấy cong hay không cong? Không phải nàng suy nghĩ quá nhiều chứ? Có nên hẹn ra ngoài gặp mặt nói rõ hay không? Không, không được! Nàng không dám.
Nhưng mấy ngày gần đây, Thẩm Miên lại có một cảm nghĩ khác: Nàng muốn đi tìm Tạ Kiều Ngữ vì rất nhớ. Nhưng là chị ấy! Chị ấy không nói tiếng nào bỏ đi, tại sao người chủ động phải là mình. Vì cái gì… Tạ Kiều Ngữ còn chưa tìm mình?
Tóm lại một tháng qua trong đầu Thẩm Miên đều là Tạ Kiều Ngữ. Nàng luôn ở trong trạng thái rối rắm nên không làm việc gì ra hồn.
Nửa ngày sau Thẩm Miên cắn môi: “… Không xảy ra chuyện gì.”
Ánh mắt Thẩm Tri Hành sắc bén nhìn Thẩm Miên, cuối cùng môi mỏng khẽ mở: “Nghe Tiểu Bảo nói những ngày em đi thi, Tạ Kiều Ngữ cũng có mặt.” Bình thường người trong nhà luôn gọi Thẩm Tu là Tiểu Bảo.
Nghe cái tên quen thuộc, Thẩm Miên có chút vô thố. Giả vờ không có việc gì bước qua sô pha ngồi xuống, tay đùa nghịch bộ trà cụ trên bàn, lòng hỗn loạn bất kham nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Ân.”
Thẩm Tri Hành dễ dàng nhận ra tâm tình Thẩm Miên xuống thấp, trầm giọng nói: “Xem ra có quan hệ tới Tạ tiểu thư.”
Thẩm Miên nghe tên Tạ Kiều Ngữ, tâm tình căng cứng, vội vàng hỏi: “Anh đang nói gì vậy?” Cái gì là có quan hệ với chị Kiều Ngữ?
Thẩm Tri Hành nheo mắt lại, vẫn nhìn Thẩm Miên: “Sau khi trở về, em luôn trong trạng thái không tốt, mẹ đã hỏi anh nhiều lần em bị làm sao? Còn hỏi anh do em thi không tốt hay do yêu đương?”
Trong lòng có quỷ nên Thẩm Miên chỉ nghe được vế sau: “Em? Yêu đương? Sao có thể!”
Thẩm Tri Hành gật đầu: “Ân, hiện tại xem ra có quan hệ với Tạ tiểu thư.”
Thẩm Miên im lặng.
Thẩm Tri Hành đưng dậy đi đến trước mặt Thẩm Miên, nhìn người ngồi trên sô pha chỉ cho mình thấy đỉnh đầu: “Nói đi.”
Áp lực từ đỉnh đầu truyền khắp người, Thẩm Miên nuốt nuốt nước miếng lẩm bẩm: “Thì… Trước khi trở về em với chị Kiều Ngữ xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ.” Nói ra rồi, rốt cuộc có thể bỏ cục đá luôn đè trong lòng xuống, lời tiếp theo dễ dàng thốt ra hơn: “Mà em không biết làm thế nào chủ động hòa giải, đã một tháng em với chị ấy không có liên lạc.” Thẩm Miên nói xong, thư phòng lâm vào an tĩnh.
Qua hồi lâu, Thẩm Tri Hành mới lên tiếng: “Không có?” Thẩm Tri Hành không hiểu, sao vì chuyện nhỏ mà lại giằng co tận một tháng.
Thẩm Miên ngẩng đầu nhìn Thẩm Tri Hành: “Anh, anh không hiểu, chị Kiều Ngữ là người bạn tốt nhất của em… Thật ra, lòng em cũng rất khó chịu.”
Thẩm Tri Hành: “Ân.” Một tháng qua cũng biết em khó chịu mức nào.
Thẩm Miên đợi hồi lâu, không chờ Thẩm Tri Hành lên tiếng, nhanh chóng hỏi: “Anh, hay anh chỉ em nên làm sao?”
“Anh cũng không có biện pháp.” Thẩm Tri Hành liễm mi nói: “Nhưng có một việc muốn nói với em.”
Thẩm Miên cho rằng Thẩm Tri Hành sẽ đưa cho mình chủ ý gì, lập tức đứng dậy, bộ dáng chăm chú lắng nghe.
Thẩm Tri Hành ho nhẹ một tiếng: “Ông ngoại Tạ tiểu thư biết cô ấy tách khỏi hộ khẩu Tạ gia, nửa trước tiếng đã gọi Tạ tiểu thư trở về Bắc Kinh, hơn nữa anh nghe nói hai ngày nay Tạ tiểu thư đang sắp xếp mọi thứ, chuẩn bị rời khỏi nơi này.”
“Nghe nói lão gia tử còn cố ý an bài người thân cận Tạ tiểu thư, đối phương là một quan quân.” Thẩm Tri Hành bổ sung.
Thẩm Miên nhấp miệng, một lát sau lẩm bẩm: “Như vậy a… Thân cận… Rất… Khá tốt.”
Thẩm Tri Hành bước qua kệ sách, hai tay cắm túi quần, thâm trầm nói: “Nếu không chủ động, có lẽ không còn cơ hội…” Tái kiến…
Thẩm Miên nắm chặt tay, đứng dậy hướng Thẩm Tri Hành nói: “Anh, đột nhiên em nhớ ra còn có việc, em về phòng trước.”
Thẩm Tri Hành xoay người nhìn chằm chằm bóng dáng Thẩm Miên rời đi, lời sau còn chưa nói cũng nuốt vào trong. Hắn không chịu được bộ dáng em gái suốt ngày mặt ủ mày ê, nếu để ý thì ai chủ động không phải vấn đề quan trọng, có thể làm bạn bè thân thiết lần nữa không phải tốt sao. Bằng không chờ Tạ Kiều Ngữ trở về Bắc Kinh, có lẽ em gái sẽ hối hận, một khi đã như vậy, hắn làm anh phải ra sức thúc đẩy một chút.
Thẩm Miên về phòng, nằm bò xuống giường, trong đầu đều là lời Thẩm Tri Hành… Ông ngoại Tạ Kiều Ngữ muốn chị ấy trở về, còn an bài thân cận, là một quan quân…
Ông ngoại Tạ Kiều Ngữ là Lâm Lệ Vinh, hơn 70 tuổi, cũng là một quan quận đã về hưu, nhưng địa vị ở Bắc Kinh vẫn vững chắc, khó lung lay.
Mẹ Tạ Kiều Ngữ là con gái út trong nhà, được yêu thương nuông chiều từ nhỏ. Nhưng khi mẹ Tạ muốn gả cho Tạ Dương Tranh lại bị người nhà phản đối kịch liệt. Mẹ Tạ tùy hứng nhất thời nháo lớn với Lâm Lệ Vinh, đoạn tuyệt quan hệ.
Tuy ngoài miệng Lâm Lệ Vinh cứng rắn luôn quở trách mẹ Tạ nhưng sau khi bà qua đời, ông luôn nhớ mong Tạ Kiều Ngữ. Ngoại trừ khả năng y thuật, những bản lĩnh khác của Tạ Kiều Ngữ đều do Lâm Lệ Vinh cho người dạy.
Trong tiểu thuyết thời gian này Tạ Kiều Ngữ chuẩn bị quay về Bắc Kinh, nhưng lại bị Lục Cảnh Thần dùng bảng hợp đồng chưa hết hạn trói buộc. Nhưng hiện tại… Hắn còn có thể ngăn Tạ Kiều Ngữ không? Đáy lòng Thẩm Miên loạn thành một đoàn, di động vang lên.
Thẩm Miên nhận cuộc gọi: “Thẩm đồng học, là mình, Vu Cố.”
Thẩm Miên thất thần thấp giọng: “Vu đồng học, xin chào!”
Âm thanh Vu Cố mang theo vui mừng: “Mình xin số điện thoại cậu từ hướng đạo viên, hy vọng cậu không để ý. Đương nhiên, mình gọi vì có chuyện muốn chia sẻ cùng cậu.”
Thẩm Miên: “Ân, cậu nói đi.”
“Kết quả thi đã có.” Vu Cố nói: “Cậu đạt hạng nhất!”
“Thẩm đồng học, cậu quá lợi hại, tổng điểm của 3 bài thi là 360, cậu được 358…” Hai chữ ‘Hạng nhất’ giống cây kéo, cắt đứt sợi dây quấn quanh trong đầu Thẩm Miên, chỉ để lại ánh sáng đường cong lóe lên.
“Vu đồng học, mình đã biết, cám ơn cậu thông báo.”
“Vậy không biết…”
Vu Cố chưa hết lời, Thẩm Miên đã tắt điện thoại nên căn bản không biết hắn muốn nói gì tiếp theo.
Thẩm Miên đi tới cái bàn từng ngồi học cùng Tạ Kiều Ngữ, cầm mắt kính lên, do dự hai giây rồi đi ra ngoài. Rối rắm suốt một tháng, rốt cuộc Thẩm Miên cũng hạ quyết tâm, nàng muốn đi tìm Tạ Kiều Ngữ, lấy cớ muốn ăn mừng mình đạt hạng nhất và trả mắt kính.
Thi được thành tích tốt, dù sao cũng phải báo cho lão sư biết đúng không?
Thời điểm Thẩm Miên xuống lầu đυ.ng phải Thẩm Tri Hành. Hắn nhìn mắt Thẩm Miên, lại nhìn mắt kính chưa bao giờ thấy trong tay nàng, trầm giọng: “Hôm nay sinh nhật của mẹ, em nhớ phải về sớm dùng bữa.”
Hiện tại là 7 giờ tối, buổi tiệc sinh nhật bắt đầu lúc 9 giờ, còn hai tiếng. Sẽ kịp!
Thẩm Miên giơ giơ tay lên, mặt mày mang đầy ý cười: “Đã biết!”