Chương 26

Tạ Kiều Ngữ nhẹ giọng cười nói: “Suy nghĩ cái gì?”

Suy nghĩ… Có gì đó thoát khỏi sự khống chế của mình là loại cảm giác gì?

“Chúng ta…” Thẩm Miên liếʍ môi dưới: “Đã trở thành bạn bè phải không?”

Tạ Kiều Ngữ trầm ngâm: “Tại sao hỏi như vậy?”

Thẩm Miên trầm mặc.

Khi hỏi vấn đề này, Thẩm Miên liền biết cảm giác đột ngột kia là gì: Vốn dĩ nàng và Tạ Kiều Ngữ không nên thân mật thế này, dựa theo giả thiết của tác giả, hai người là kẻ thù, mỗi khi gặp mặt sẽ xảy ra mâu thuẫn. Nhưng hiện tại, bởi vì nàng trọng sinh cộng thêm biết trước diễn biến câu chuyện, để phòng ngừa vấn đề xấu xảy ra, nàng cùng Tạ Kiều Ngữ trở thành bạn bè.

Hơn nữa sự xuất hiện của nàng khiến Tạ Kiều Ngữ không hề có hứng thú với Lục Cảnh Thần, hai người cũng không theo đúng nguyên tác trở thành người yêu. Điều này chứng tỏ Thẩm Miên không biết tiếp theo xảy ra chuyện gì, cũng không biết tương lai giữa Tạ Kiều Ngữ và Lục Cảnh Thần sẽ biến chuyển thế nào cùng những người liên quan. Thẩm Miên ý thức nàng không xác định được mọi thứ.

Thấy Thẩm Miên không nói lời nào, khóe môi Tạ Kiều Ngữ khẽ cong, nheo mắt ôn nhu nói: “Có thể quan hệ giữa chúng ta không chỉ dừng ở hai chữ bạn bè.”

Thẩm Miên trố mắt một giây, chuyển tầm nhìn, thấy dung trang Tạ Kiều Ngữ nhàn nhã thong dong nhìn mình.

Không dừng ở bạn bè? Đó là cái gì? Học sinh lão sư? Hay quan hệ hợp tác? Thẩm Miên không hiểu. Nàng không cách nào nhìn thấu cảm xúc trong mắt Tạ Kiều Ngữ.

Tình ý nồng đậm sắp tràn ra làm Thẩm Miên theo bản năng nhìn sang hướng khác. Vì tư thế nằm của Tạ Kiều Ngữ, cổ áo ngủ trễ xuống, xương quai xanh dấu bên dưới lộ ra phân nữa. Da thịt trắng mịn, hình dáng đúng chuẩn, tạo thành phong cảnh vô hạn, thành công hấp dẫn ánh mắt Thẩm Miên.

Tạ Kiều Ngữ cũng theo tầm mắt Thẩm Miên nhìn xuống, thấy da thịt lộ ra nhưng cô không kéo lại cổ áo lên mà còn thả lỏng vai để cổ áo mở rộng thêm.

Tạ Kiều Ngữ: “Đẹp không?”

Thẩm Miên gật đầu: “Đẹp!”

“Thích không?” Hỏi xong, Tạ Kiều Ngữ chờ đợi dáng vẻ tức giận hết sức đáng yêu của Thẩm Miên nhưng không ngờ nàng điên cuồng gật đầu, nói: “Thích!”

Ngoài dự đoán, Tạ Kiều Ngữ ngẩn ra, bật cười hỏi: “Vậy có muốn sờ thử…. Hay không?… Thử một…”

Tạ Kiều Ngữ chưa dứt lời, Thẩm Miên đã nâng tay sờ lên xương quai xanh cô, thậm chí còn dùng lực chà xát, dường như muốn đích thân thử xem có phải đồ thật hay không?

Tạ Kiều Ngữ có chút kinh ngạc, cô không nghĩ Thẩm Miên sẽ sờ sờ mình, mới vừa rồi còn bày ra vẻ mặt thẹn thùng khi cô hỏi thích không, mà giờ…

Thẩm Miên cảm nhận xúc cảm trơn mềm truyền đến, ngoài miệng lẩm bẩm: “Chị Kiều Ngữ, chị tập luyện như thế nào? Có thể truyền dạy cho em hay không? Em cũng muốn có xương quai xanh mê người giống chị!”

Thẩm Miên thực lòng rất hâm mộ!

Dáng người của Tạ Kiều Ngữ quá mức hoàn mỹ, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng đủ khiến Thẩm Miên ghen ghét, nàng rất muốn có được!

Thẩm Miên hỏi xong, cho rằng Tạ Kiều Ngữ sẽ nói ra vài động tác gì đó lừa gạt mình, nhưng giây tiếp theo nghe cô thẳng thắng: “Không có biện pháp, đây là trời sinh!”

Thẩm Miên: “.”

Triệt để bị đả kích, Thẩm Miên run rẩy thu hồi tay, cười gượng hai tiếng: “A, a, như vậy a, em nên đi ngủ thì hơn, nói không chừng trong mộng cái gì cũng có. Chị Kiều Ngữ, chị ngủ đi, yên tâm chắc chắn em không nhìn chị nữa.”

Thẩm Miên nói xong thật sự phối hợp nhắm mắt lại, thậm chí còn dùng sức nhắm chặt mắt chứng tỏ quyết tâm không tiếp tục nhìn Tạ Kiều Ngữ.



Thật ra Thẩm Miên cũng có chút buồn ngủ.

Mấy ngày nay Thẩm Miên luôn ở trường học vội vàng ôn tập, có đôi khi từ buổi sáng kéo tới trời tối. Ngủ thiếu giấc, áp lực lớn, khiến Thẩm Miên tiều tùy không ít. Nếu không phải hôm nay thấy Thẩm Miên và một bạn học cùng nàng dự thi quá mệt mỏi, giáo viên cũng không thả hai người về, bình thường giờ này còn ở phòng học cúi đầu gặm sách vở.

Thẩm Miên nhắm mắt chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, ngược lại người luôn nói bản thân buồn ngủ thì ngồi dậy tay chống đầu, ngưng mắt chăm chú nhìn nàng. Thấy lông mi Thẩm Miên dần dần không còn run rẩy, dung nhan trở nên điềm tĩnh, Tạ Kiều Ngữ nâng tay từ từ tiến lại gần muốn chạm vào gương mặt kia. Nhưng khi ngón tay cách không xa thì dừng lại, vài giây sau Tạ Kiều Ngữ thở dài rút tay về, cô nằm thẳng xuống, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Tạ Kiều Ngữ nhắm mắt lại, căn phòng lập tức an tĩnh, hương vị thoải mái tràn ngập trong không khí.

30 phút sau, Tạ Kiều Ngữ mở mắt ra, thấy Thẩm Miên vẫn còn ngủ say nên cô rón ra rón rén xuống giường đi ra phòng khách.

Tạ Kiều Ngữ ngủ không được, đơn giản một khi nhắm mắt thính giác nhạy cảm hơn, tiếng hít thở đều đều của Thẩm Miên truyền vào tai, trong đầu thì hiện lên hình ảnh ôm nàng khi nãy, cô vẫn cảm nhận rõ cảm xúc mịn màng, và sau đó…

Trong lòng Tạ Kiều Ngữ dâng lên ngọn lửa, Thẩm Miên hô hấp chính là chất dẫn cháy làm ngọn lửa càng lúc càng lớn, Tạ Kiều Ngữ gần như bị bỏng. Đương nhiên cô biết nguyên nhân ngọn lửa xuất hiện, nhưng bản thân lại không cách nào khống chế được.

Dạo bước tới trước tủ lạnh, Tạ Kiều Ngữ muốn lấy lon nước giải cơn nóng. Nhưng theo ánh đèn tủ lạnh sáng lên, kèm theo đó là âm thanh chất vấn: “Chị Kiều Ngữ muốn làm gì? Không phải dạ dày đau sao?” Câu cuối còn có sự tức giận.

Tay Tạ Kiều Ngữ muốn lấy lon nước nhanh chóng đổi hướng qua dĩa trái cây bên cạnh, quay đầu nói: “Lấy trái táo ăn.”

Thẩm Miên dựa khung cửa, biểu tình rõ ràng không tin.

Tạ Kiều Ngữ ngượng ngùng sờ soạng mũi, đóng tủ lạnh lại. Giơ quả táo trong tay đi đến trước mặt Thẩm Miên: “Tại sao thức sớm vậy?”

“Nghe thấy tiếng chị đứng dậy.” Thẩm Miên mới ngủ được hơn nửa tiếng, đương nhiên giấc ngủ không sâu, chỉ cần một chút động tĩnh đã thành công đánh thức nàng.

Tạ Kiều Ngữ khẽ ừ một tiếng che dấu nội tâm xấu hổ: “Còn muốn ngủ thêm không?”

Thẩm Miên lắc đầu: “Phải về nhà.” Hiện tại là 8 giờ tối, nàng không có ở nhà, chắc chắn Thẩm Tu chuẩn bị gọi hỏi đang ở đâu.

Sau khi Thẩm Tu biết người cùng đi thi với Thẩm Miên là đồng học nam liền dặn dò dì Vương trông chừng nàng, chỉ cần 9 giờ em gái không có ở nhà, hắn sẽ gọi video hoặc trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh giám sát, sợ nàng bị đồng học nam chiếm tiện nghi.

Tạ Kiều Ngữ nhìn đồng hồ, xác thật nên đưa Thẩm Miên về: “Được, vậy thay quần áo đi, chúng ta cùng nhau ăn cơm tối sau đó chị đưa em về.”

Thẩm Miên chặn đường Tạ Kiều Ngữ muốn vào phòng ngủ, từ chối nói: “Không cần, em gọi taxi là được, hôm nay chị bệnh không cần đưa em về.”

Tạ Kiều Ngữ dừng bước chân, cúi đầu nhìn Thẩm Miên, hơi mang ý vị trêu ghẹo hỏi: “Đau lòng cho chị?”

Thẩm Miên nhìn tủ lạnh liếc xéo, dùng ngón tay chọc chọc trái táo trong tay Tạ Kiều Ngữ, thấp giọng nói: “Em đau lòng có ích lợi gì?”

Thấy thái độ Thẩm Miên nghiêm túc khác thường ngày, Tạ Kiều Ngữ lập tức sửa miệng giải thích: “Vừa rồi có chút nóng, chị chỉ muốn tìm chút đồ uống lạnh lạnh giải nhiệt mà thôi.”

Nóng? Tại sao nàng không cảm thấy?

Thẩm Miên ngước mắt nhìn Tạ Kiều Ngữ, lúc này mới phát hiện chẳng những hai má cô ửng hồng, thậm chí hai bên tai cũng đỏ bừng.

“Không phải phát sốt chứ?” Nói xong, Thẩm Miên nâng tay đặt vào trán Tạ Kiều Ngữ, tay còn lại tự kiểm tra nhiệt độ của mình. Độ ấm bình thường, không phải sốt.

Thấy lỗ tai Tạ Kiều Ngữ còn đỏ hơn, Thẩm Miên lại nhìn về phía điều hòa. Nhiệt độ vừa phải, đáng lẽ không nóng như cô nói.



Kéo tay Thẩm Miên xuống, Tạ Kiều Ngữ ho nhẹ một tiếng: “Cái chăn che.”

Thẩm Miên quay đầu nhìn chăn mỏng trên giường, rất khó tưởng tượng bộ dáng nó có thể làm Tạ Kiều Ngữ nóng đến mức này.

Ngay lúc Thẩm Miên tràn ngập khó hiểu còn Tạ Kiều Ngữ thì xấu hổ không thôi, chuông báo có cuộc gọi video vang lên. Là điện thoại của Thẩm Tu.

Kết nối thành công, nhìn gương mặt quen thuộc qua màn hình, Thẩm Miên lên tiếng: “Anh ba.”

Thẩm Tu tháo kính xuống, tinh tế quan sát hoàn cảnh sau lưng Thẩm Miên, qua một phút mới hỏi: “Đồng học Thẩm Miên, đã gần 9 giờ sao còn chưa về? Hiện tại đang ở đâu? Gửi địa chỉ qua, anh tới đón em.”

Thẩm Miên nhớ lại nhật trình của Thẩm Tu, nhíu mày: “Đón em? Không phải đêm nay có hoạt động sao?”

“Đã kết thúc!” Thẩm Tu giả vờ nghiêm khắc nói: “Đừng nói sang chuyện khác, nói mau đang ở đâu?”

Thẩm Miên bất đắc dĩ, ánh mắt đánh qua chỗ Tạ Kiều Ngữ rồi xê dịch người để cô xuất hiện trong màn hình, bất quá chỉ lướt qua một chút đủ để Thẩm Tu nhìn rõ.

“Ở nhà chị Kiều Ngữ!”

“Nhà Tạ lão sư?” Thẩm Tu kinh ngạc một chút, sau đó khôi phục ngữ khí sủng nịnh thường ngày: “Vậy tốt rồi, không ở cùng tên nam nhân kia là được, ở nhà Tạ lão sư thì anh yên tâm. Gửi địa chỉ Tạ lão sư cho anh, bây giờ anh qua đón.”

Thẩm Miên: “Hảo, trên đường chú ý an toàn.”

Kết thúc cuộc gọi, Thẩm Miên quay đầu nhìn Tạ Kiều Ngữ: “Ngượng ngùng, anh ấy tương đối lo lắng cho em, sợ em dây dưa với đồng học nam.”

Tạ Kiều Ngữ nói câu không có gì rồi hỏi tiếp: “Thành niên cũng không được sao?”

Thẩm Miên hiểu Tạ Kiều Ngữ hỏi chính là đối tượng yêu đương. Nhún vai: “Anh ấy luôn xem em là con nít ba tuổi.”

Tạ Kiều Ngữ nghe Thẩm Miên nói, cảm giác nguy cơ giảm xuống. Tự hỏi vài giây rồi trầm giọng: “Nếu sau này gặp được người em yêu, nhưng anh em không đồng ý cho hai người bên nhau, em sẽ làm thế nào?”

Thẩm Miên nhớ tới mặt Thẩm Tri Hành và Thẩm Tu, cười nói: “Nếu người đó cũng đủ yêu em, hai người họ không thể không đồng ý.”

Không khí yên tĩnh hai giây.

“Bất quá…” Thẩm Miên nói.

Tạ Kiều Ngữ vuốt ve quả táo, hỏi tiếp: “Bất quá cái gì?”

Thẩm Miên nhấp nháy mắt, khoanh tay trước ngực: “Không có người sẽ yêu em nhưng họ yêu, cũng không có người sẽ làm họ cảm thấy người ta cũng đủ yêu em.” Trong giọng nói nồng đậm cảm giác thất lạc.

Thẩm Tu nhanh chóng xuất hiện. Thời điểm Thẩm Miên phất tay rời đi, tiếng đóng cửa vang lên, Tạ Kiều Ngữ chậm rãi chắc chắn thả một câu bay tới tai nàng. Nhưng khoảng cách quá xa, Thẩm Miên không nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe được Tạ Kiều Ngữ nói hai chữ gì đó.

Mà hai chữ đó chính là: “Chị sẽ!”

- ----------------------

Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Tu: Ở nhà Tạ lão sư thì anh yên tâm rồi!

Tác giả: Không, ngươi không thể yên tâm!