Khi Chu Quý Xán còn nhỏ, trong nhà thường xuyên ăn nho. Chu Quý Xán mới chưa đầy một tuổi đã vươn đôi bàn tay nhỏ nhắn muốn ăn. Trẻ con ở độ tuổi đó đã có thể ăn rất nhiều đồ, nên mẹ của Chu Quý Xán đã cho Chu Quý Xán quả nho nhỏ.
Chu Quý Xán hình như cũng thích ăn loại trái cây này, đuổi theo mẹ ăn hết quả này đến quả khác.
Trước kia Chu Quý Xán luôn ở trong phòng nghịch ngợm, nhưng sau khi ăn nho lại ngoan ngoãn ngủ.
Ngủ một giấc là mấy tiếng đồng hồ.
Ban đầu, bố mẹ Chu đều không nghĩ có chuyện gì, cả hai đều cho rằng là do cậu bé chơi mệt.
Lúc Chu Quý Xán tỉnh dậy cũng rất có tinh thần nên không để tâm.
Sau này họ mới nhận ra có gì đó không đúng. Mỗi lần ăn nho xong, Chu Quý Xán đều ngoan ngoãn ngủ, ngủ rất sâu.
Có thể nói là vô tình một hai lần, nhưng đến lần thứ ba, bố mẹ Chu vội vàng bế Chu Quý Xán đến bệnh viện khám thì mới biết Chu Quý Xán bị dị ứng với nho, sau khi ăn xong liền hôn mê.
Bố mẹ Chu rất đau lòng, tự trách. Mẹ Chu dựa vào trong lòng bố chu khóc rất lâu. Khi Chu Quý Can tỉnh dậy, bố mẹ Chu liên tục xin lỗi với Chu Quý Xán, là lỗi của bọn họ.
Kể từ đó, nho không bao giờ xuất hiện trong nhà họ nữa.
Nhưng Chu Quý Xán luôn đòi ăn “đào đào".
Khi Chu Quý Xán lớn hơn, bố mẹ Chu luôn dặn cậu không được ăn nho vì cậu bị dị ứng với nho.
Đáng tiếc lúc đó Chu Quý Xán còn quá nhỏ, không để tâm đến chuyện này.
Sau đó, không cho cậu ăn, cậu liền lén ăn, kết quả là sau khi ăn xong trên người cậu liền xuất hiện những vết mẩn đỏ nhỏ. Bố Chu và mẹ Chu lúc này mới nghiêm túc nói cho Chu Quy Xán, cậu tuyệt đối không thể ăn nho.
Hôm nay cậu mới phát hiện ra rằng dị ứng rất khó chịu. Tuy nhiên, vì dị ứng nên anh Kỳ Nhẫn đã đồng ý giúp cậu làm bài tập hè nên dị ứng dường như không phải là một điều xấu.
Nhưng cậu không dám nói ra điều này bởi vì anh Kỳ Nhẫn có vẻ lo lắng về chứng dị ứng của cậu.
Bố Chu và mẹ Chu nói chuyện này với Kỳ Nhẫn, chỉ muốn nói với hắn rằng chuyện này không phải lỗi của hắn và bảo hắn đừng để tâm cũng không cần quá tự trách.
Bản thân Kỳ Nhẫn vẫn còn là một đứa trẻ.
Nhưng đôi lúc hắn lại cư xử như người lớn, quá hiểu chuyện.
Chu Quý Xán vẫn chưa biết chuyện này, rất tò mò: "Bố ơi, chuyện này có thật không? Hồi nhỏ con ăn nho liền ngủ sao?"
Bố Chu nói: "Đó không phải là ngủ, đó là ngất xỉu. Con dị ứng với nho, không được ăn nho. Con nhìn xem, con không để tâm đến chuyện ấy, làm hại anh Kỳ Nhẫn lo lắng."
Chu Quý Xán nắm lấy tay Kỳ Nhẫn nói: "Anh Kỳ Nhẫn, em xin lỗi, em đã làm anh lo lắng."
Bố Chu vỗ nhẹ vào đầu hai đứa trẻ: “Nếu đã biết sai. Lần sau không thể làm như vậy nữa, con đưa anh Kỳ Nhẫn đi chơi một lát, đồ ăn lập tức làm xong."
Kỳ Nhẫn đến nói chuyện này với bố mẹ Chu Quý Xán. Nói xong, hắn muốn quay về, nhưng Chu Quý Xán đã giữ hắn lại, không chịu để hắn đi. Bố mẹ Chu cũng nhiệt tình thuyết phục hắn ở lại.
Khi Kỳ Nhẫn còn đang do dự, Chu Quý Xán trực tiếp nắm tay hắn đi vào phòng ngủ.
Phòng ngủ này được bố mẹ Chu trang trí trước khi cậu chào đời. Khi đó, họ đều nghĩ mình sinh con gái nên căn phòng được trang trí với màu hồng nữ tính.
Những con búp bê mẹ Chu mua chất đầy trong tủ, nhưng Chu Quý Xán lại không có chút hứng thú nào với chúng.
Đồ chơi của Chu Quý Xán và mấy cuốn truyện tranh chất đầy trên giường. Kỳ Nhẫn cảm thấy cách bài trí trong phòng của Chu Quý Xán có chút kỳ quái, nhưng tính cách của Chu Quý Xán lại vô tư như một đứa con trai, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Không giống như căn phòng sạch sẽ ngăn nắp của Kỳ Nhẫn, phòng của Chu Quý Xán lại bừa bộn. Sau khi dẫn Kỳ Nhẫn vào, Chu Quý Xán có chút xấu hổ, bảo Kỳ Nhẫn ngồi xuống ghế, sau đó đối mặt với Kỳ Nhẫn cười ha ha.
Cậu cũng sẽ xấu hổ trước mặt Kỳ Nhẫn. Nếu biết anh Kỳ Nhẫn sẽ đến thì buổi sáng cậu không nên để phòng mình bừa bộn như vậy.
Mẹ Chu nấu ăn rất ngon.
Chu Quý Xán không thích ăn rau và cần tây.
Mẹ Chu không cho cậu jens ăn gắp một ít thức ăn vào bát cho cậu: “Nhìn xem, anh Kỳ Nhẫn không kén chọn đồ ăn. Con phải học theo anh Kỳ Nhẫn. Kỳ Nhẫn cứ ăn tự nhiên, cứ coi đây như ngà của mình."
Mẹ Chu nói, Chu Quý Xán cũng nói: "Anh Kỳ Nhẫn, anh ăn nhiều vào nhé."
Sau đó, cậu nhân cơ hội gắp rau xanh và cần tây trong bát cho Kỳ Nhẫn: "Anh Kỳ Nhẫn, em chưa cắn."
Cậu tỏ ra đáng thương, muốn Kỳ Nhẫn giúp mình ăn.
Mẹ Chu rất bất đắc dĩ: “Xán Xán, đừng đưa những thứ con không muốn ăn cho anh Kỳ Nhẫn, như vậy không lễ phép.”
Mẹ Chu nói với Kỳ Nhẫn: "Kỳ Nhẫn, nếu cháu không muốn ăn thì cứ lấy ra đi, đứa nhỏ này không hiểu chuyện."
“Dì, không sao đâu." Kỳ Nhẫn ăn hết rau củ và cần tây mà Chu Quý Xán bỏ vào, hắn không phải là người kén ăn.
"Anh Kỳ Nhẫn, anh thật tốt." Chu Quý Xán gắp cho hắn một miếng sườn heo thơm ngào ngạt, nói: "Anh Kỳ Nhẫn ăn thịt đi. Sườn om mẹ em làm rất ngon, mỗi lần em có thể ăn được rất nhiều cơm."
Kỳ Nhẫn chợt hiểu ra, loại hương vị được gọi là hương vị quê hương và hương vị hạnh phúc. Hóa ra khi ăn có thể vui vẻ như vậy.
Mặc dù Mạnh Lộ nấu ăn cũng rất ngon, nhưng nếu hai người cùng nhau ngồi ăn thì sẽ không có không khí náo nhiệt như vậy.
Sau khi ăn xong, mẹ Chu xem bài tập hè của Chu Quý Xán, vậy mà đã làm, đây là điều cô không ngờ tới.
Có vẻ như Chu Quý Xán rất thích người anh này, vì muốn chơi cùng anh nên đã bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Kỳ nghỉ hè này, Chu Quý Xán ở cùng Kỳ Nhẫn, hiếm khi đánh nhau, điều này khiến Tô Di Nhiên và Chu Học Nhi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.