Sau khi nhìn hắn, cậu liền bắt đầu khom người, đang định nằm xuống bàn thì Kỳ Nhẫn ngồi đọc sách bên cạnh nói: “Ngồi thẳng lên.”
Chu Quy Xán lập tức ngồi thẳng, lưng eo thẳng tắp. Ở nhà, lúc bố mẹ nhắc cậu cũng không phản ứng như thế này.
Lúc xem phim hoạt hình Chu Quý Xán cười khúc khích.
Khi Mạnh Lộ nhìn thấy đôi giày nhỏ ở cửa, cô biết nhất định là Chu Quý Xán đến chơi với Kỳ Nhẫn.
Cô bé này hình như rất dính Kỳ Nhẫn, ngày nào cũng đến chơi.
Cô không biết có phải vì Kỳ Nhẫn là con của người đó hay không, nhưng cô cảm thấy Kỳ Nhẫn trưởng thành hơn những đứa trẻ ở độ tuổi này, đôi khi cô cũng có chút sợ Kỳ Nhẫn.
Nếu không có khoản thù lao hậu hĩnh cho việc chăm sóc Kỳ Nhẫn, Mạnh Lộ sẽ không muốn tiếp xúc với Kỳ Nhẫn.
May mà, mặc dù Kỳ Nhẫn còn nhỏ, nhưng cô không cần phải lo lắng nhiều chuyện, chỉ cần chăm sóc Kỳ Nhẫn một ngày ba bữa, vì vậy công việc này đối với cô rất nhẹ nhàng.
Hôm nay Mạnh Lộ nhìn thấy có người bán nho tươi ở ngoài, mùi rất thơm liền mua một ít, Kỳ Nhẫn thích ăn nho.
Sau khi rửa sạch nho và mang cho Kỳ Nhẫn, cô nhìn thấy Chu Quý Xán đang ngồi trên ghế của Kỳ Nhẫn, thậm chí còn lấy đồ ăn vặt cho cậu. Chu Quy Xán xem phim đến mê mẩn, trực tiếp há mồm, Kỳ Nhẫn liền đút đến miệng cậu.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Lộ thấy Kỳ Nhẫn kiên nhẫn như vậy, Kỳ Nhẫn nhìn thấy cô liền ra hiệu cho cô đặt đĩa trái cây ở bên cạnh.
Kỳ Nhẫn cầm một quả đưa cho đứa trẻ đang mê mẩn xem phim hoạt hình: “Ăn nho đi.”
Mắt Chu Quý Xán vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính, thế là Kỳ Nhẫn lại gọi cậu: “Chu Quý Xán, ăn nho đi.”
Chu Quý Xán miễn cưỡng rời mắt khỏi màn hình, mắt cậu lại sáng lên khi nhìn thấy nho: "Anh Kỳ Nhẫn, đây có phải là nho không?"
Kỳ Nhẫn cau mày, chẳng lẽ Chu Quý Xán chưa từng ăn nho sao?
Chu Quý Xán nói: “Ở nhà chúng em không mua nho, bố mẹ cũng không cho em ăn nho.”
Kỳ Nhẫn: “Tại sao?” Đánh giá từ đoạn thời gian ở chung, mặc dù gia đình Chu Quý Xán không đặc biệt giàu có nhưng cũng là gia cảnh khá tốt, bố mẹ Chu Quý Xán rất yêu thương cậu, sẽ không không cho cậu ăn những loại trái cây cậu thích.
Chu Quý Xán nhét hai quả nho vào miệng, một bên má phồng lên, mơ hồ nói: “Em cũng không biết, mẹ nói cái gì, không rõ lắm.”
Vì bố mẹ không cho ăn nên Chu Quý Xán không biết nho có mùi vị như thế nào?
Nho rất ngon, rất ngọt.
Chu Quý Xán lại nhặt một quả nho khác lên ăn.
Vài phút sau, Chu Quý Xán cảm thấy tầm nhìn của mình bắt đầu mơ hồ: "Anh Kỳ Nhẫn, em choáng mặt quá."
Kỳ Nhẫn đột nhiên nhìn thấy trên mặt và cổ Chu Quý Xán nổi lên nhưng vết hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng dưng sưng lên.
Hắn lập tức hiểu được lời Chu Quý Xán vừa nói, bố mẹ cậu không cho cậu ăn nho vì cậu bị dị ứng với nho.
Chu Quý Xán bị dị ứng!
Lúc đó đã là buổi chiều, bố mẹ Chu Quý Xán không ở nhà. Kỳ Nhẫn lập tức cõng Chu Quý Xán đến bệnh viện, đồng thời gọi Mạnh Lộ có chút hốt hoảng.
"Dì Mạnh, dì đứng yên làm gì vậy? Cùng chúng cháu đến bệnh viện." Nhiều việc cần người lớn giúp đỡ.
Lúc này Mạnh Lục mới kịp phản ứng, nhanh chóng thay giày, đi theo Kỳ Nhẫn ra ngoài, bắt taxi đi thẳng đến bệnh viện gần đó.
Trong xe, Chu Quý Xán nắm lấy tay Kỳ Nhẫn nói: “Anh Kỳ Nhẫn, em thấy khó chịu quá.”
Mặt cậu ngứa ngáy, thậm chí còn ngứa hơn cả bị muỗi đốt, nhưng Kỳ Nhẫn lại không cho cậu gãi nhưng cậu rất khó chịu, muốn gãi, vì thế Kỳ Nhẫn liền nắm lấy tay cậu không cho cậu lộn xộn.
Kỳ Nhẫn ấn tay cậu: "Chu Quý Xán em đợi thêm một chút nữa, rất nhanh sẽ đến bệnh viện."
Nhưng chính là không gãi thì càng ngày càng ngứa. Thừa dịp lúc Kỳ Nhẫn không chú ý,Chu Quý Xán liền dùng sức cào mặt.
Cậu gãi, gãi thật thoải mái, nhưng càng gãi càng đau, càng gãi càng ngứa. Khi Kỳ Nhẫn phát hiện thì đã muộn, Chu Quý Xán đã gãi để lại dấu vết trên mặt.
May mà móng tay của Chu Quý Xán không dài lắm.
Nhìn vết xước trên mặt cậu, Kỳ Nhẫn ấn tay, cau mày nói: “Chu Quý Xán, đừng gãi nữa.”
Hắn tựa hồ rất thích cau mày.
Chu Quý Xán vừa khóc vừa rêи ɾỉ: “Nhưng ngứa quá.”
Kỳ Nhẫn dịu giọng nói: “Em chịu đựng thêm một chút nữa, nhanh thôi sẽ tới bệnh viện.”
Chu Quý Xán nghẹn miệng không nói lời nào, bộ dáng vô cùng tủi thân.
Kỳ Nhẫn nói: “Chu Quý Xán, nếu em có thể nhịn không gãi trước khi đến bệnh viện, từ nay về sau em có thể tùy ý ăn ngủ trên giường của anh.”
Chu Quý Xán có chút dao động, mặc dù mỗi lần anh Kỳ Nhẫn đều nói không được phép ngủ, để đồ lên giường nhưng lần nào cậu làm vậy anh Kỳ Nhẫn cũng không mắng cậu.
Cái này không đủ hấp dẫn.
Chu Quý Xán trợn mắt: "Anh Kỳ Nhẫn, vẫn ngứa quá, em còn muốn gãi."
Cậu vừa nói vừa muốn thoát khỏi trói buộc của Kỳ Nhẫn để gãi mặt.
Sức lực của đứa trẻ của không nhỏ, Kỳ Nhẫn không thể giữ được nữa.
Kỳ Nhẫn đành phải nói: “Chỉ cần em chịu đựng được, anh sẽ giúp em làm bài tập hè.”
Đây chính là điều mà Chu Quý Xán đang chờ đợi, cậu lập tức ngừng động tác: “Anh Kỳ Nhẫn, anh nhất định phải giữ lời nhé. Đừng có hối hận."
Cậu trông không có vẻ gì là đang bị dị ứng cả. Rốt cuộc là cậu không muốn làm bài tập hè.
Kỳ Nhẫn bất đắc dĩ nói: “Giữ lời, không hối hận.”
Chu Quý Xán ép mình đứng dậy: “Anh Kỳ Nhẫn, chúng ta cùng móc ngoéo đi.” .
Ngay khi hắn vừa định duỗi ngón tay út ra thì chiếc taxi đã dừng lại ở lối vào bệnh viện.
Kỳ Nhẫn cõng Chu Quý Xán chạy vào bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng truyền dịch cho cậu.
Ngay khi truyền dịch lần đầu, Chu Quý Xán liền rớt nước mắt, cậu sợ tiêm. Kỳ Nhẫn dỗ dành rất lâu cậu mới ngoan ngoãn đưa tay ra để y tá tiêm thuốc cho mình.
Nhưng cậu vẫn nắm chặt tay Kỳ Nhẫn, xem ra cậu thực sự sợ tiêm, ngón tay Kỳ nhẫn bị cậu nắm trắng bệch, Kỳ Nhẫn phải bịt mắt cậu lại để cậu đỡ sợ.