Chương 5

Tại sao lại có cái gọi là bài tập hè chứ? Kỳ nghỉ hè không phải là để vui chơi sao.

Cậu nhìn Kỳ Nhẫn bên cạnh, cậu không hiểu đối phương đang viết cái gì. Anh Kỳ Nhẫn nói anh đã tự học được bài tập lớp sáu, anh ấy thật lợi hại.

Chu Quý Xán gian nan làm bài tập, viết được một lúc thì dừng lại, vẽ một hình người lên giấy.

Kỳ Nhẫn nhắc nhở: “Làm bài tập đi.”

Lúc này Chu Quý Xán mới lại chú ý tới bài tập, viết một lúc lâu mới trông mong nhìn Kỳ Nhẫn: “Anh Kỳ Nhẫn, câu này em không làm được.”

Kỳ Nhẫn cầm sách bài tập lên, câu này đơn giản như vậy, vậy mà Chu Quý Xán không biết làm.

Nhìn đôi mắt trong veo của Chu Quý Xán, Kỳ Nhẫn kiên nhẫn giảng lại cho cậu.

Ở cùng độ tuổi, Kỳ Nhẫn đã tự học bài lớp sáu, nhưng Chu Quý Xán thậm chí còn chưa thể làm được câu hỏi lớp một.

Cả một buổi chiều, Chu Quý Xán nói làm bài tập, nhưng cuối cùng lại dong dài làm được có mấy câu, mà tỷ lệ chính xác còn chưa đến 30%.

Khi đang viết, còn trực tiếp nằm xuống bàn ngủ thϊếp đi.

Lúc đầu, Kỳ Nhẫn tưởng cậu ngồi không đúng tư thế nên nhắc cậu ngồi thẳng, kết quả thấy người bên cạnh không phản ứng, Chu Quý Xán liền ngủ rồi.

“Chu Quý Xán, em không phải muốn làm bài tập à?”

Kỳ Nhẫn đẩy đẩy người bên cạnh. Sao trên đời này lại có người đang làm bài tập còn ngủ quên?

Chu Quý Xán nắm lấy ngón tay của hắn, lẩm bẩm: “Anh Kỳ Nhẫn để em ngủ một lát, chốc nữa em làm sau.”

Bàn tay bé nhỏ của Chu Quý Xán nắm lấy tay Kỳ Nhẫn, Kỳ Nhẫn chậm rãi cử động ngón tay rút ra, Chu Quý Xán hừ hừ hai tiếng lại tiếp tục ngủ.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Kỳ Nhẫn thậm chí có thể nhìn thấy từng sợi lông tơ trên mặt Chu Quý Xán.

Nói là ngủ một lát, Chu Quý Xán ngủ hơn một giờ sau mới tỉnh lại, nhìn tờ bài tập trắng xóa, lo lắng nói: “Làm sao bây giờ? Em căn bản chưa làm bài tập.”

“ A, a, a, mẹ nói nếu không làm bài, ngày mai em không được phép đến chơi với anh Kỳ Nhẫn, em muốn chơi với anh Kỳ Nhẫn."

Nhìn Chu Quý Xán khóc, Kỳ Nhẫn thờ ơ, Chu Quý Xán lại tiến đến trước mặt hắn, cậu dùng sức khóc, vô cùng dùng sức nhưng không một giọt nước mắt nào chảy ra.

Chu Quý Xán giả vờ khóc: "Anh Kỳ Nhẫn, em phải làm sao đây? Em muốn chơi với anh Kỳ Nhẫn."

Biết rõ cậu đang giả vờ khóc, Kỳ Nhẫn vẫn đầu hàng: “Có nhiều không?”

Cậu khóc lóc thảm thiết, người không biết còn tưởng hắn ức hϊếp cậu.

Chu Quý Xán cười đến rơi nước mắt, nhanh chóng đẩy bài tập đến trước mặt hắn, cười khúc khích nói: "Chỉ vậy thôi, không nhiều lắm."

Kỳ nhẫn nhìn nhanh qua, đối với hắn, mấy bài này có thể viết xong rất nhanh, nhưng đối với Chu Quy Xán, có lẽ phải mất nửa ngày mới xong.

Nhìn Kỳ Nhẫn giúp mình làm bài tập, Chu Quý Xán ngồi khoanh chân trên giường vừa ăn đồ ăn vặt vừa vui vẻ nói: "Anh Kỳ Nhẫn, cảm ơn anh."

Kỳ Nhẫn quay đầu lại nói: "Đừng ăn trên giường của anh. "

Chu Quý Xán đã biết tính tình của Kỳ Nhẫn, tuy bề ngoài hung dữ nhưng chưa bao giờ nổi giận với cậu.

Chu Quý Xán nói: “Anh Kỳ Nhẫn, em sẽ cẩn thận không đánh rơi trên giường.”

Vừa nói xong, một miếng khoai tây chiên nhỏ rơi xuống ga trải giường. Chu Quý Xán vội vàng nhặt lên cho vào miệng, nhìn Kỳ Nhẫn mỉm cười như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Chỉ cần cậu nhặt nhanh thì vật đó sẽ không rơi xuống giường.

Kỳ Nhẫn: ...rất bất lực, hắn không thể so đo với một cô bé được.

Bài tập về nhà của Chu Quý Xán rất đơn giản, Kỳ Nhẫn bắt chước chữ viết của cậu, nhanh chóng hoàn thành.

Chu Quý Xán nhìn sách bài tập rất vui vẻ: "Cảm ơn anh Kỳ Nhẫn. Anh Kỳ Nhẫn, anh thật tốt. Ngày mai em có thể tiếp tục đến chơi với anh Kỳ Nhẫn."

Kỳ Nhẫn im lặng liếc nhìn cậu: "Ngày mai, tự mình làm bài tập."

Chu Quý Xán nói: “Em biết rồi, ngày mai em sẽ làm bài tập.” Chuyện ngày mai để ngày mai nói, ngày mai cậu vẫn muốn anh Kỳ Nhẫn giúp cậu làm, nếu anh Kỳ Nhẫn không giúp, cậu lại tiếp tục khóc, anh Kỳ Nhẫn nhất định sẽ đồng ý.

Nghĩ đến đây Chu Quý Xán càng vui vẻ hơn, ôm lấy cổ Kỳ Nhẫn: “Cám ơn anh Kỳ Nhẫn, anh thật tốt.”

Chu Quý Xán lùn hơn Kỳ Nhẫn nửa cái đầu, má cọ vào tai Kỳ Nhẫn. Kỳ Nhẫn đẩy cậu ra, nghiêm túc nói: "Chu Quý Xán, sau này đừng tùy tiện ôm người khác."

Chu Quý Xán hỏi lại: "Tại sao?"

Kỳ Nhẫn: "Không được chính là không được, nhớ chưa?"

Tại sao một cô bé ở bên ngoài lại không biết bảo vệ bản thân? Tùy tiện như một cậu bé vậy.

Chu Quý Xán nói: “Ồ” một tiếng, anh Kỳ Nhẫn nói không được là không được.

Làm xong bài tập về nhà, Chu Quý Xán đang nghĩ hôm nay sẽ chơi gì với anh Kỳ Nhẫn. Hay là đến công viên gần đó chơi, chỗ đồ bán đồ ăn ngon? Cậu đã tiết kiệm được rất nhiều tiền tiêu vặt, cậu muốn đãi anh Kỳ Nhẫn một bữa ăn ngon.

Đang suy nghĩ, cậu nhìn thấy Kỳ Nhẫn lấy laptop ra.

Chu Quý Xán nhìn thấy laptop, cậu không ngờ Kỳ Nhẫn lại có thứ như vậy.

Kỳ Nhẫn mở máy tính, đang định mở phần mềm học tiếng Anh thì nhìn thấy Chu Quý Xán tựa như một chú cún con bên cạnh mình, cái đầu nhỏ đặt trên cánh tay hắn, đôi mắt trông mong nhìn vào máy tính rồi nhìn Kỳ Nhẫn.

Rất giống một chú chó bản địa ngốc nghếch.

Ai nhìn thấy mà không mềm lòng.

Kỳ Nhẫn bị cậu nhìn liền thở dài, cuối cùng hỏi: “Em muốn chơi cái này không?”

Chu Quý Xán gật đầu liên tục: “Em muốn xem phim hoạt hình.”

Kỳ Nhẫn: “Muốn xem phim hoạt hình.”

Chu Quy Xán nói mỗi ngày cậu đều xem phim hoạt hình, Kỳ Nhẫn mở video ra.

Kỳ Nhẫn nhường hết ghế cho cậu ngồi, trầm tư đẩy chiếc ghế ở giữa, tư thế ngồi của Chu Quý Xán luôn có chút không đúng.

Đúng như dự đoán, Chu Quý Xán lúc xem phim hoạt hình và lúc làm bài tập không phải một người. Lúc xem phim hoạt hình Chu Quý Xán vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn không chớp mắt.