Chương 4

Chu Quý Xán biết mình đã làm sai điều gì, im lặng nhìn Kỳ Nhẫn.

Sau khi thay ga trải giường, Kỳ Nhẫn nhìn Chu Quý Xán đang ủ rũ, không khỏi dịu giọng nói: “Nhìn xem, không sao đâu, đều đã thay xong rồi.”

Chu Quý Xán nhỏ giọng nói: “Anh Kỳ Nhẫn, anh không tức giận."

Kỳ Nhẫn nói: “ Anh không tức giận.”

Hai mắt Chu Quý Xán sáng lên: "Thật không?”

" Kỳ Nhẫn đưa kem cho Chu Quý Xán: “Em ăn cái này đi."

Chu Quý Xán không cầm lấy kem, mà trông mong nhìn Kỳ Nhẫn: “Anh Kỳ Nhẫn, em vẫn có thể ngồi trên giường anh được không?”

Kỳ Nhẫn mím môi, cuối cùng nói: “Có thể.” “Cảm ơn anh Kỳ Nhẫn.”

Chu Quý Xán vui vẻ cầm lấy cây kem, xé gói ra đưa cho Kỳ Nhẫn: “Anh Kỳ Nhẫn, anh ăn trước đi.”

Nhìn ánh mắt chân thành của Chu Quý Xán, Kỳ Nhẫn mở miệng cắn một miếng.

"Ăn ngon không?" Chu Quý Xán chờ đợi nhìn hắn. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Kỳ Nhẫn, đôi mắt Chu Quý Càn càng cười như hình trăng lưỡi liềm: “Em cũng cảm thấy kem này rất ngon, anh Kỳ Nhẫn, ngày mai em lại mang cho anh.”

Hai người cứ như vậy anh một miếng em một miếng chia nhau ăn kem.

Khi Kỳ Nhẫn làm bài tập, Chu Quý Xán đọc sách trên giường. Khi Chu Quý Xán đọc sách, cậu thích nhỏ giọng đọc ra. Lúc cậu a đọc sai lỗi chính tả, Kỳ Nhẫn sẽ sửa lại cho cậu.

Chu Quý Xán rất kinh ngạc: "Anh Kỳ Nhẫn, anh làm sao biết em đang phát âm từ nào? Anh Kỳ Nhẫn, anh thật lợi hại.”

Không phải là hắn lợi hại, mà là Chu Quý Xán ngốc."

Trong kỳ nghỉ hè này, Chu Quý Xán mỗi ngày đều đi theo Kỳ Nhẫn.

Vừa ăn xong cậu liền chạy đến nhà Kỳ Nhẫn. Hôm nay, Chu Quý Xán chuẩn bị ra ngoài, mẹ Chu đã kéo cậu lại: "Chu Quý Xán, hôm nay không làm bài tập về nhà, con không được phép ra ngoài chơi."

Kỳ nghỉ hè trôi qua được một nửa, bài tập hè của Chu Quý Xá vẫn sạch sẽ, lúc lấy về là bộ dạng thì thì bây giờ vẫn y nguyên như vậy.

Chu Quý Xán nhét bài tập vào cặp: “Con đến nhà anh Kỳ Nhẫn làm bài.”

Nghe tin cậu đến nhà anh Kỳ Nhẫn, mẹ Chu không những không phản đối mà còn gói thêm một ít trái cây, đồ ăn nhẹ, và hai bình đồ uống, nhắc nhở: "Ở nhà Kỳ Nhẫn, con phải làm bài tập thật tốt. Nếu hôm nay trở về con vẫn chưa viết gì, sẽ không được phép đến chỗ anh Kỳ Nhẫn.

"Nhất định sẽ làm." Chu Quý Xán xách chiếc cặp nhỏ ôm vào lòng. Mang theo túi đồ ăn nhẹ do mẹ chuẩn bị cho cậu và Kỳ Nhẫn, vui vẻ đi đến nhà Kỳ Nhẫn.

Tại nhà Kỳ Nhẫn, Chu Quý Xán lấy ra tất cả đồ ăn nhẹ mang theo đặt trước mặt Kỳ Nhẫn: “Anh Kỳ Nhẫn, mẹ em bảo tôi mang những thứ này đến cho anh.”

Lần này Chu Quý Xán còn mang theo cặp sách.

Chu Quý Xán ngập ngừng lấy bài tập hè ra: “Anh Kỳ Nhẫn, mẹ em nói nếu em không làm bài tập thì không được đến chơi với anh.” “Anh Kỳ Nhẫn, em có thể cùng anh làm bài tập không?"

Bình thường vào cuối tuần hoặc ngày lễ, Chu Quý Xán sẽ trì hoãn việc làm bài tập cho đến ngày cuối cùng. Tất nhiên, kết quả cuối cùng là cậu không thể hoàn thành bài tập về nhà. Vì bài tập về nhà, Chu Quý Xán thường xuyên bị giáo viên phê bình.

Kỳ Nhẫn nhìn bài tập cậu mang tới, gật đầu.

Vì vậy hai đứa trẻ ngồi chung một cái bàn.

Chu Quý Xán ban đầu chỉ chiếm một phần nhỏ trên bàn, sợ chen chúc vào anh Kỳ Nhẫn, lỡ như anh Kỳ Nhẫn tức giận không cho cậu ngồi đây thì sao bây giờ? Cậu còn muốn cùng chơi với anh Kỳ Nhẫn.

Kỳ Nhẫn phát hiện Chu Quý Xán sắp ngã khỏi bàn: “Lại đây, Chu Quý Xán.”

Chu Quý Xán vui vẻ đẩy ghế về phía Kỳ Nhẫn: “Cám ơn anh Kỳ Nhẫn”

Nói là làm bài tập, nhưng bút Chu Quý Xán không dùng vào bài tập, đầu tiên cậu vẽ lên giấy, sau đó nghịch cục tẩy. Đầu tiên cậu dùng bút chọc một lỗ nhỏ trên cục tẩy, sau đó nghĩ ra điều gì đó, cậu cúi đầu tập trung chích cao su.

Một lúc sau, cậu mới vui vẻ giơ cục tẩy lên cho Kỳ Nhẫn xem: “Anh Kỳ Nhẫn, nhìn xem.”

Kỳ Nhẫn nhìn hai chữ trên cục tẩy, cau mày, đây là cái gì?

Chu Quý Xán vui vẻ cho hắn xem thành quả của mình: "Anh Kỳ Nhẫn, đây là tên của anh."

Nhìn trên cục tẩy có hai chữ “Kì Nhân", nếu Chu Quý Xán không nói ra, dù như thế nào hắn cũng sẽ liên kết nó với tên của mình

Một chút cũng không liên quan đến tên của hắn.

Kỳ Nhẫn tức giận cười: "Chu Quý Xán, em nói cho em tên của anh là hai chữ này?"

Chu Quý Xán không biết nhiều chữ, còn luôn mắc lỗi chính tả, nhìn nói: "Anh Kỳ Nhẫn, anh tên là gì?Không phải hai chữ này sao?"

"Không."

Kỳ Nhẫn viết tên mình lên giấy rồi nói với cậu: "Tên anh là hai chữ này."

Gọi "Anh Kỳ Nhẫn, anh Kỳ Nhẫn” nhưng thực tế thậm chí còn không biết tên chính xác của hắn.

Chu Quý Xán nhìn thoáng qua, chợt nhận ra: “Anh Kỳ Nhẫn, thì ra tên anh là hai chữ này.” Cậu thầm nhớ lại.

Khi Chu Quý Xán ngây thơ không biết, lúc im lặng trông lại khá đáng yêu.

Kỳ Nhẫn nhịn không được trêu chọc cậu: “Nếu không nhớ được thì viết hai chữ này mười lần đi.”

Chu Quý Xán lập tức ném bài tập sang một bên: “Được.”

Cậu nghiêm túc viết tên Kỳ Nhẫn vào trên giấy, ước chừng viết mười lần.

Chu Quý Xán viết xong đưa cho Kỳ Nhẫn xem: “Anh Kỳ Nhẫn, em viết xong rồi. Anh xem, em đã nhớ tên anh.”

“Ừ.” Kỳ Nhẫn gật đầu: “Làm bài tập đi.” Không phải Chu Quý Xán vừa mới nói hôm nay mẹ Chu yêu cầu cậu làm bài tập sao? Một giờ sau, bài tập của Chu Quý Xán vẫn ở trang đầu, không viết một câu hỏi nào.

Vừa nghe phải làm bài tập, Chu Quý Xán liền bắt đầu ủ rũ. Cậu thực sự không muốn viết, nhưng mẹ nói nếu hôm nay cậu không hoàn thành bài tập thì ngày mai sẽ không được phép đến chơi với anh Kỳ Nhẫn.