Chương 27: Quả báo cho bọn du côn

Thật sự bây giờ tôi rất đau, tôi gục vào vòng tay hắn ta. Không biết sau đó như thế nào, chỉ biết khi tỉnh dậy thì thấy hắn ta nằm ngủ gục 1 bên, không lẽ hắn đã trông tôi cả đêm.

Nhìn hắn, tôi mới thấy hắn đẹp trai hơn khi ngủ, tôi lấy tay chọt chọt vào má hắn. Rất mềm a~, tôi nhìn xung quanh, toàn mùi bệnh viện, tôi không thích mùi này.

Định để hắn ngủ tiếp thì " cạch ", Mỹ Kiều, Tuấn Dương và Hào Tử chạy vào:

- An yong han se yo bạn yêu, các bạn đã dậy chưa - Hào Tử

Vừa dứt lời, hắn dụi dụi mắt tỉnh dậy, mơ màng nói:

- Đến rồi à, vào ngồi đi..

Rồi vừa nhìn thấy tôi tỉnh dậy, hắn liền quay qua mắng:

- Em có biết là nguy hiểm lắm không?, chỉ cần chậm 1 chút nữa là tay em bị phế rồi đấy. Mà em học ở đâu cái thói đánh nhau vậy hả?, bây giờ còn đòi đi học đánh du côn à? Tay bị thương mà không nói còn giấu đi, nhỡ em có mệnh hệ gì thì sao!?, bla...bla...

Tôi đứng hình cmnr, 3 người kia cũng há hốc mồm ra. Không tin những gì tai mình nghe thấy. Đây là Dạ Thần của ngày xưa sao, Dạ Thần mà dù có thế nào cũng không quan tâm hay để ý, Dạ Thần nhìn thấy gái là khinh bỉ, lạnh lùng.

Mà giờ đây, lại vì chuyện này mà mắng tôi, một chuyện cũng không quá to tác, ai cũng tưởng đây chỉ là ảo giác mà thôi.

Sau khi hắn mắng sau, quay sang nhìn bọn họ đang đơ, thắc mắc hỏi:

- Mặt tôi có gì à mà các cậu nhìn tôi ghê thế ?

- Cậu có phát sốt không vậy? - Hào Tử bước tới, sờ trán

- Hay đây không phải Dạ Thần - Tuấn Dương nhìn Dạ Thần nghi ngờ

Ai cũng khó hiểu thì có một cặp mắt nhìn tôi, cười nham hiểm rồi lên tiếng:

- Các cậu chẳng biết gì cả, nguyên nhân không phải do đó mà nguyên nhân ở kia kìa - Mỹ Kiều đưa mắt nhìn

Rồi cả bọn cũng nhìn theo, ánh mắt dồn dập vào tôi, tôi cười kiểu trêu đùa:

- Hơ hơ, không phải đâu không phải đâu

Bọn họ nở nụ cười bí hiểm:

- Chúng tớ hiểu mà

Tôi đưa tay lên trán, lắc đầu. Kệ bọn họ đi, bỗng bụng tôi kêu lên " Ục..ục..ục.."

- A. - Tôi lỡ miệng kêu lên

- Đói rồi à? - Hắn ân cần hỏi

Tôi gật đầu ngượng ngại:

- Ừm

Mỹ Kiều thấy thế mới lên tiếng:

- Đúng lúc tớ mua cơm sườn cậu thích này!!

- Mỹ Kiều a~, thương cậu nhất á!! - Tôi làm nũng

- Hự..hừm - Hắn ta ho nhẹ

Không nhẽ đến con gái hắn cũng ghen, bó tay. Tôi nhìn hộp cơm mà thèm, đưa tay định lấy thì bị hắn ngăn lại:

- Em không được ăn cái này?

- Tại sao? - Tôi khó hiểu

- Đang bị thương nên ăn cháo sẽ tốt hơn - Hắn lấy hộp cơm ra chỗ khác

- Ăn cơm cũng có sao đâu, tôi không bị móm, anh cho tôi ăn đi

- Không được - Hắn kiên định

- Hứ, anh không cho tôi ăn, anh đúng là cái đồ đáng ghét - Tôi giận hờn hắn

- Em muốn nói thế nào cũng được nhưng em phải nghe lời tôi, ăn cháo - Hắn đứng dậy

- Anh...- Tôi nóng nảy

Hắn đứng dậy, đi ra cửa rồi ngừng lại, quay qua nhìn Hào Tử:

- Cậu - Hắn chỉ tay vào Hào Tử

- Đi cùng tôi - Hắn nói

- Nhưng tại sao tớ phải đi cùng cậu? - Hào Tử

- Hửm, không đi - Hắn nhíu mày xuống

- Đi đi, đi chứ, đương nhiên là phải đi rồi - Hào Tử nhanh chóng sửa lời rồi chạy theo hắn

Tôi thấy vậy cũng bật cười:

- Haha, hắn đúng là luôn làm cho người khác sợ

- Đúng đúng, haha - Mỹ Kiều

Bây giờ tôi mới nhớ, lúc tôi ngất đi thì mọi việc diễn ra thế nào, tôi nhìn Mỹ Kiều:

- Lúc tớ ngất, có chuyện gì hông?

- Cậu không nhớ gì à? - Mỹ Kiều ngạc nhiên nhìn tôi

- Ừm..., không nhớ gì cả

- Vậy để tớ kể cho mà nghe - Mỹ Kiều vừa gọt táo vừa nói

----------- hồi tưởng lại------------

( tôi ở đây là Mỹ Kiều, còn cậu là dùng chỉ Cửu Cửu)

- Em nhất định là không được xảy ra chuyện gì đâu đấy - Hắn ta đạp ga hết mức

Vừa đến bệnh viện, hắn nói lớn:

- Kêu viện trưởng ra đây nhanh lên

Bác sĩ nào cũng không hiểu chuyện gì, 1 trong số đó biết đây là ai liền chạy ra chào hỏi:

- Dạ thiếu, hôm nay sao ngài lại rảnh mà đến đây

Nghe câu Dạ thiếu là ai cũng không hiểu tại sao người lạnh lùng, cao ngạo lại đi vào bệnh viện, trên tay còn bồng theo 1 cô gái đang bị thương. Hắn bực mình:

- Nhanh gọi bác sĩ giỏi nhất ra đây, nếu không cái bệnh viện rác rưởi này sẽ bị tập đoàn Dạ thị đánh sập ngay hôm nay - Hắn ghì giọng xuống

Vừa nghe ai cũng tái mặt lại, mọi người nhanh chóng đi gọi viện trưởng, viện trưởng ngay lập tức chạy ra:

- Mời ngài đi vào đây - Ông ta dẫn đường vào 1 căn phòng trị liệu

Nhanh chóng lấy dụng cụ để khám. Trong khi khám, hắn ta vẫn bế cậu trong lòng. Xong xuôi, hắn đặt cậu xuống giường để y tá nữ thay quần áo bệnh nhân cho cậu.

Hắn và viện trưởng bước ra ngoài, ngay lập tức, hắn hỏi:

- Vết thương của cô ấy có nặng không?

- Thưa Dạ thiếu, vết thương khá sâu lại còn bị loại rượu mạnh đổ lên tay, chỉ cần chậm 1 phút nữa cánh tay đã bị phế. Tay thì bị nhiễm trùng nặng nên cũng có thể nói tính mạng cũng có chút nguy hiểm. Nhưng ngài yên tâm, tôi đã trị liệu và băng bó cho cô ấy rồi.

- Được rồi, ông đi đi - Sau khi biết cậu suýt thì gần như bỏ mạng, hắn lập tức nhấc máy gọi cho Tuấn Dương

----------- Ngừng----------

Mỹ Kiều nói:

- Tớ chỉ có biết đến đây thôi, phần còn lại thì....- Mỹ Kiều đưa mắt nhìn Tuấn Dương

- Được rồi được rồi, để tớ kể ha

-------------- Tiếp tục hồi tưởng -----------

( tôi ở đây là Tuấn Dương, cậu ở đây là Cửu Cửu)

Hắn ta nói:

- Lập tức điều tra cho tôi vị trí của bọn du côn đã đánh Cửu Cửu

- Được - Tôi nói

Sau tầm 5p, tôi gọi lại cho hắn:

- Đã điều tra được, camera ở khu vui chơi đã quay lại hết, cậu nhanh chóng đến đi

- Được - Hắn ta nói rồi nhanh chóng phóng xe đến công viên

Hắn đi vào phòng giám sát camera cùng chỗ với tôi, vừa xem đến đoạn cậu bị đánh và bị nhát ở tay, hắn tức giận đám bụp phát vào tường khiến nó bị lõm vào. Tôi nói:

- Cửu Cửu đã gọi cảnh sát nhưng cảnh sát đến quá muộn làm cho bọn chúng có cơ hội tẩu thoát

Vừa dứt lời, mặt hắn tối đen xì lại, hắn nhấc máy gọi:

- Hào Tử, cậu là 1 hacker nên nhanh chóng điều tra vị trí của bọn chúng cho tôi và đem đàn em đến

Được tầm hơn 2p, Hào Tử đã gửi vị trí cho hắn, cùng lúc đó, đàn em đã đến đông đủ. Cũng tầm hơn 100 người, sau đó tôi đi cùng hắn đến chỗ bọn chúng.

Vừa đến, đã thấy bọn chúng bị Hào Tử tóm gọn trói hết lại. Hắn đi ra đứng trước mặt bọn chúng. Ngồi xuống chiếc ghế gần đó, hắn nhìn bọn chúng với ánh mắt viên đạn:

- Tay nào của mày đã đánh cô ấy - Hắn nói với tông giọng khiến ai cũng phải sợ

- Xin ngài tha mạng, tại tôi không biết đó là người của ngài - Ông ta run rẩy, sợ hãi

- Tao hỏi, tay nào của mày đánh cô ấy khiến môi cô ấy ứa máu - Hắn nói với tông giọng lạnh tanh

- X...xin ngài tha mạng chó của tôi, tôi lúc ấy không có ý định đánh Dạ thiếu phu nhân, người mà tôi muốn đánh c..chính là ả Dao Dao - Ông ta nhanh chóng phủ nhận

Hắn liếc qua mấy đàn em của ông ta, đưa tay của mình chỉ vào 1 tên trong đám:

- Mày, nói cho tao biết, tay nào của ông ta đánh cô ấy

- T..thưa n..ngài, chín..h là cánh tay phải - tên đó sợ sệt nói

- Giỏi, tao biết mày còn mẹ già con thơ ở nhà, nên tao tha chết cho mày - Hắn nói

- Thật ạ, tạ ơn ngài, tạ ơn ngài - Tên đó vui mừng

- Nhưng...mày cũng có tham gia đánh nhau với cô ấy nên tội chết tha được, tội sống khó tha

- Xin ngài, ngài đừng gϊếŧ tôi, ngài kêu tôi làm trâu làm ngựa gì tôi cũng làm - tên đó run rẩy

- Được, nêu cho tao người đã cầm dao chém cô ấy 1 nhát - Hắn nhìn tên đó với ánh mắt khá âm u

- Chuyện n..này - tên đó do dự

- Hửm, không muốn nói!? - Hắn hỏi

- D..dạ nói, dạ nói. Người cầm dao chém cô ta 1 nhát đó là hắn - Tên đó chỉ tay vào 1 tên từ nãy tới giờ là người sợ hãi nhất

- Oh, là mày sao? - Hắn nói với giọng trầm đáng sợ

- X..xin ngài, xin ngài tha cho tôi, t..tôi chỉ nghe theo chỉ huy thôi.

Hắn đứng dậy, bước chậm rãi đến chỗ tên đang nói, nhìn với cặp mắt đáng sợ:

- Là cánh tay này đánh cô ấy sao

Tên đó ôm lấy cánh tay sợ hãi:

- Xin ngài tha mạng, xin ngài tha mạng...

Hắn giơ tay lên, định làm gì đó thì có tiếng chuông điện thoại:

- Alo

- Dạ thiếu, tôi với ngài cần nói về thuốc than của cô gái mà ngài đưa vào

- Được

Hắn cúp máy, đưa mắt nhìn những người đang quỳ dưới chân ,hắn nói:

- Bọn họ, mỗi người theo quy tắc cũ, đánh bọn chúng cho đến khi bị liệt. Còn hai tên đã đánh cô ấy, mỗi tên phế một cánh tay. Vứt cho chó ăn

Rồi hắn quay đi, để cả đám vệ sĩ ở lại. Quay người đi về

------------- Quay về hiện thực----------