Chương 16: Bệnh trạng (4) - Quà 8/3

Bệnh trạng ( bốn )

Lý Cẩn bị dây thừng trói buộc trên ghế, mặc cho hắn giãy giụa như thế nào cũng không thể động đậy nửa phần.

Mẫn Y rất có hứng thú mà nhìn trên mặt hắn xanh một khối tím một khối. dáng vẻ đầy chật vật, trong mắt đều là ý cười nghiền ngẫm. Nàng hai chân mở rộng ngồi ở trên giường công chúa trắng mịn mềm xốp, cặp đùi trắng nõn giấu dưới làn váy ren như ẩn như hiện mà lắc lư.

Lý Cẩn bị đôi chân không an phận kia câu mất đi hô hấp, yết hầu không tự giác phát khô, thân thể khô nóng lên một cách quỷ dị.

Mẫn Y biết hắn đang nhìn mình, hàm răng khẽ cắn cánh môi kiều nộn đỏ bừng, cười đến vô cùng thiên chân vô tà. Nàng dưới ánh mắt chăm chú của hắn không nhanh không chậm mà đẩy cao làn váy, đem tầng tầng lớp lớp vải vóc âu phục treo bên hông, lộ ra đôi chân mịn màng đeo với trắng lấp lánh kim tuyến.

Đó là một đôi chân chỉ thuộc về thiếu nữ, thẳng tắp, thon dài, còn có ngón chân nhỏ bé đáng yêu ngoan ngoãn.

Khuỷu tay Mẫn Y chống lên giường, đỡ nửa người trên hơi hơi ngửa ra sau. Bộ ngực theo động tác của nàng mà nhô cao cao lên, phác họa ra một đường cong căng phồng mê người, tất cả rơi vào trong mắt chàng trai đối diện. Nàng vươn một bàn tay thăm dò xuống, đầu ngón tay phấn hồng xẹt một vòng lại một vòng trên qυầи ɭóŧ màu trắng, rồi vẽ vòng tròn, mãi đến khi thịt non dưới lớp vải bị khinh bạc trêu đùa đến không chịu nổi mà hiện rõ, nàng mới hạ tay yếu ớt bất lực run rẩy.

Dâʍ ŧᏂủy̠ róc rách chảy ra từ mật huyệt, ướŧ áŧ mà dính trên qυầи ɭóŧ. Dần dần, ánh mắt Mẫn Y có chút tan rã, biểu tình mang theo một tia không thể lý giải biến hóa mê hoặc của thân thể mình.

Nàng như là một đứa trẻ không rành thế sự, ngây thơ mờ mịt mà bắt chước thế gian chơi trò chơi dâʍ ɭσạи hạ lưu nhất, đã phóng đãng, lại vô tội.

Lý Cẩn gian nan khép mắt, trong đầu lại không tự chủ được mà hiện ra một ngày kia, nàng cũng là quần áo không chỉnh tề mà nằm ở trên cái giường này, hai chân trắng bóng cứ như vậy trắng trợn mà mở ra, nộn bức trực tiếp đối diện tầm mắt hắn, mềm mại như vậy, da^ʍ mỹ như vậy, môi âʍ ɦộ đầy đặn dưới sự ma sát nhẹ nhàng nhịn không được mà run rẩy, nửa ngón tay bị nàng ngậm ở trong miệng, đôi mắt mê mang mang theo ánh nước, trên mặt toàn là vẻ nhút nhát sợ sệt xấu hổ.

Nghĩ đến một màn như vậy, hô hấp Lý Cẩn không thể ức chế mà trở nên rối loạn, cơ bắp toàn thân căng cứng.

“Anh trai, nhìn em đi.” Mẫn Y nũng nịu gọi hắn, thanh âm như trộn với mật ngọt.

Nhưng Lý Cẩn lại không dám, hắn sợ vừa mở mắt ra, trong mắt liền sẽ để lộ ra du͙© vọиɠ đỏ tươi dày đặc, lại trần trụi lộ liễu, làm cho một chút tự tôn của hắn cũng sụp đổ, thương tích đầy mình.

Mẫn Y thấy hắn quật cường cố chống lại, cười duyên một tiếng, từ trên giường đứng dậy, tới gần, giống như một con rắn trơn trượt quấn lấy hắn.

Nàng tách đùi ra khóa ngồi trên hông hắn, hai cánh tay ngọc ngà câu lấy cổ hắn, cúi đầu tinh tế mυ"ŧ hôn cằm hắn.

“Ngực em rất đẹp đó, anh trai có muốn mở mắt ra không, để em cởi cho anh xem?” Nàng nằm ở trên vai hắn, nhẹ đưa hơi thở ấm áp phun vào vành tai, cực có kiên nhẫn mà dụ dỗ nói.

“Yêu tinh!” Lý Cẩn ở trong lòng thầm mắng, hắn liều mạng kiềm chế nội tâm đau đớn đến mức tận cùng vì du͙© vọиɠ, hô hấp nóng bỏng tới mức cơ hồ sắp bén lửa, lại vẫn gắt gao cắn chặt răng, không cho bản thân dao động nửa phần.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, bàn tay lại chạm vào một đoàn trơn trượt mềm mại.

Là nàng quỳ gối giữa hai chân hắn, để mặc chính mình không manh áo che thân đưa nhũ phong tới trên tay hắn.

Răng rắc một tiếng, có thứ gì đó vỡ nát.

Lý Cẩn mở hai mắt đỏ bừng, duỗi tay muốn bắt lấy ngực nàng, lại bị Mẫn Y cố ý lệch người về một bên, xấu xa tránh thoát.

Nàng khanh khách mà cười, cười đến tùy ý như vậy, đâm vào tim hắn như vậy.

“Xin em……” Hắn nghe thấy chính mình nói.

Linh hồn cùng thân thể hắn như bj tách ra, bay lơ lưng trôi nổi giữa không trung, trong mắt hắn chỉ có thể thấy thân thể thanh xuân của nàng, trong đầu chỉ có thể nghĩ đến một ý niệm:

Thao nàng, hung hăng thao khóc nàng!

Mẫn Y lại bày ra biểu tình ngây thơ vô tri, tay nhỏ cách quần xoa vật thô to của hắn, lúc nhẹ lúc nặng không có kết cấu mà xoa nắn dục căn trướng đến sưng đau: “Anh trai muốn cái gì cơ? Là nơi này sao?”

Lý Cẩn lại nói không ra lời, chỉ lo đưa eo hướng về phía lòng bàn tay nàng không ngừng đẩy đưa. ghế dựa bằng gỗ bị hắn làm cho rung động kẽo kẹt kẽo kẹt, nhưng bởi vì dây thừng trói hắn thật chặt, bất luận hắn dùng lực như thế nào, vẫn cứ không chiếm được sự giải thoát.

Lý Cẩn gấp đến độ trán thấm mồ hôi, theo làn da ngăm đen trượt xuống tiến vào vạt áo, ánh mắt hắn mang theo cầu xin nhìn về phía nàng, hy vọng nàng có thể đại phát từ bi giúp hắn, nhưng Mẫn Y lại một chút cũng chưa từng để ý tới.

Mẫn Y giống như đang thưởng thức một bộ phim điện ảnh xuất sắc, thưởng thức Lý Cẩn sa vào bên trong tìиɧ ɖu͙©, lý trí hoàn toàn biến mất, tay nàng lại không ngừng châm ngòi, kí©h thí©ɧ hắn bày ra càng nhiều tư thái xấu xí để lấy lòng thị giác nàng.

Lý Cẩn không biết bản thân cuối cùng làm sao đi ra khỏi căn phòng kia, chỉ nhớ rõ, hắn dưới sự dụ dỗ của nàng, lần lượt đạt tới điểm tới hạn, lại lần lượt ngay lúc sắp sửa bắn tinh thì bị lạnh lùng vứt bỏ ―― nàng không cho hắn cao trào.

Mặc kệ hắn hèn mọn cầu nàng như thế nào, giống vật cưng mà lấy lòng nàng, nàng vẫn không cho hắn cao trào.

Lý Cẩn không muốn nhớ lại buổi chiều này, quả thực là vô cùng nhục nhã!

===============

Tác giả:【 chương sau, các bạn có muốn người anh hắc hóa không !? 】【 kỳ thật vị anh trai này vốn dĩ cũng không phải là người tốt, tôi chôn nhiều chi tiết như vậy mà không phát hiện à? Hắn chỉ là ngại mình thân phận thấp kém ăn nhờ ở đậu nên không thể không che giấu bản thân thôi 】

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง