Trên đường về trường, Giang Vãn vẫn luôn suy nghĩ những lời Giang Tử Kiêu nói,
Đời trước, cô làm đổ ly rượu kia, lại đối Lục Hân Nghiên châm chọc mỉa mai một phen mới rời đi, cũng bởi vì thanh danh tùy hứng kiêu ngạo không hiểu chuyện, bị nửa cưỡng bách mà đính hôn.
Lúc này đây, cô thật ra đã trở nên hiểu chuyện, nhưng lại bị ly rượu kia đưa đến trên giường Lục Thành.
Mà làm cả đời cô không chạm đất Lục Ngân Nghiên, cô sao có thể cam tâm?
Nhưng cầu nguyện Lục Thành không nhúng tay vào, còn không bằng cầu nguyện Lục Hân Nghiên tự tìm đường chết đi, vừa nhớ tới đời trước Lục Thành đối với cô trả thù, Giang Vãn nghĩ lại mà sợ.
Nam nhân kia, thật sự không hơn không kém con sói đuôi to , tàn nhẫn độc ác đến không chừa một ai.
Loại người này cô thật sự có thể tính kế "bảo hổ lột da"?
Trở lại ký túc xá, thấy Giang Trì Trì đang vẽ poster, Giang Vãn ngạc nhiên nói: “Em đang làm cái gì vậy?”
“Ngày 17 tháng sau không phải là ngày kỷ niệm thành lập trường sao? Hội học sinh nhờ em lôi kéo nhà tài trợ, em chuẩn bị trước, chờ đến ngày nghỉ liền đến một số công ty thử xem.” Động tác trên tay Giang Trì Trì không ngừng, thấp giọng trả lời.
Giang Vãn nhướng mày, nha đầu ngốc này chẳng lẽ nhìn không ra tới bọn họ cố ý muốn làm khó dễ con bé?
Giang Vãn duỗi tay muốn cản, lại bị Giang Trì Trì ngăn trở, cô ấy ngửa đầu nhìn lại, nở nụ cười ranh mãnh nói: “chị, em biết ý đồ của bọn họ, nhưng em cảm thấy nhân cơ hội này luyện tập cũng khá tốt, tệ nhất không phải là vấp phải trắc trở sao. Em không muốn làm phiền đến anh trai, đến lúc đó nếu như không được nữa thì nhờ chị giúp em nhé.”
“Em gan thật sự rất lớn, tại sao ở trước mặt Giang Tử Kiêu lại hóa thành tiểu bạch thỏ?” Giang Vãn nhịn không được trêu trọc cô, không ngăn cản nữa, “Em định đến những công ty nào?”
Giang Trì Trì ngượng ngùng mà cười cười, vùi đầu tiếp tục tay vẽ, đồng thời nói: “Trừ công ty của anh trai ra,công ty nào lớn hơn một chút em liền tính sẽ thử vào.”
Giang Vãn ngồi bên cạnh nhìn tư liệu trên máy tính, không ngoài ý muốn thấy được doanh nghiệp của vị hôn phu kiếp trước, lại nói đến sau này Di Xa còn có cả văn phòng làm việc, cô không thể không cảm thán, tiểu nha đầu này lo liệu thật sự chu toàn.
Từ từ, Di Xa từ khi nào có văn phòng làm việc ở Giang Thành ?
Giang Vãn tránh Trì Trì lặng lẽ tra cứu công ty khoa học và công nghệ Di Xa, có một thông báo mở phòng làm việc, nhưng trên tin tức trên báo lại không có.
Cô cho rằng buổi toạ đàm hôm trước chỉ là ngoài ý muốn, chẳng lẽ việc Lục Thành ở lại Giang Thành có sự thay đổi về thời gian?
Giang Vãn vội tự an ủi mình, chỉ là mở cái văn phòng làm việc mà thôi, Lục Thành là CEO đổng sự của công ty khoa học công nghệ Di Xa, sao có thể thường trú ở đây?
Vì giúp Giang Trì Trì, Giang Vãn chủ động chọn ra mấy cái công ty gửi qua, nghĩ đến tên và gương mặt của chính mình, thế nào cũng sẽ không có vấn đề.
Nhưng mà hai tuần đã trôi qua, tất cả các công ty đều từ chối!
Trong lúc Giang Vãn hoang mang không nghĩ ra được gì, tiếng chuông di động vang lên, là một dãy số xa lạ.
Cô nhìn sang Giang Trì Trì bên cạnh khó nén sự uể oải, xoay người nhấc máy.
“Bé con.”
Giọng nói mát lạnh xuyên qua di động truyền đến, trong nháy mắt kí©h thí©ɧ nổi một mảnh da gà.
Giang Vãn theo bản năng muốn ngắt máy, nhưng thanh âm Giang Tử Kiêu đột nhiên xuất hiện trong đầu, cô do dự một lát, hạ giọng nói: “Có việc gì sao?”
“Có muốn nhận tiền không?”
Giang Vãn sửng sốt, ngay sau đó suy nghĩ cẩn thận lại, do đang nói chuyện qua điện thoại nên lá gan cũng lớn hơn: “Là anh đang giở trò quỷ? Rốt cuộc tôi đắc tội anh chỗ nào?”
“Đợi tôi.”
Chờ cái đầu anh! Giang Vãn đang muốn cự tuyệt, anh không nề nà mà ngắt máy.
Bên cạnh Giang Trì Trì nghi hoặc nhìn cô: “Chị ơi, ai vậy ạ?”
“Bạn của chị, để chị đưa em về nhà trước.” Giang Vãn thu sắc mặt giận dữ.
Giang Tử Kiêu nói đúng không sai, lúc này cô không nên làm bất luận chuyện gì, căn bản là chị em bọn họ một trước một sau tính kế cô, cô vì cái gì phải sợ?!
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~