*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương có nội dung bằng hình ảnh
Cũng không biết Đinh Tuyết từ ở ký túc xá bốn ngày một tuần thành năm ngày một tuần từ khi nào nữa.
Thậm chí nàng còn bắt đầu chú ý đến từng hành động của Lâm Cẩm Vân, trở nên tò mò về những cuốn sách mà cô đọc. Nàng chưa bao giờ thích đọc sách, nhưng một ngày nọ, nàng lại bất chợt nổi hứng đến thư viện mượn sách.
Lâm Cẩm Vân thấy Đinh Tuyết đến cũng không bất ngờ hay mừng vui, cũng không nhiều lời, chỉ tận trách giúp nàng tìm sách, hoàn tất thủ tục mượn sách liền không để ý đến nàng, đi sang một bên viết thông báo đóng cửa cuối kỳ.
Đột nhiên Đinh Tuyết cảm thấy có hơi buồn bực, nhưng cũng cảm thấy lập tức rời đi sẽ rất xấu hổ, vì vậy nàng đi theo cô đến bàn làm việc xem Lâm Cẩn Vân viết.
Nàng vừa tới gần đã chắn mất ánh sáng, Lâm Cẩn Vân không khỏi cau mày nói: "Đừng che sáng."
“À.” Đinh Tuyết tự giác đi vòng sang bên kia, tiếp tục quan sát: “Chị đang viết thông báo đóng cửa hả?”
"Đừng làm phiền tôi."
"Ừm."
Đinh Tuyết lập tức im lặng, nhìn Lâm Cẩn Vân cẩn thận viết thông báo lên giấy.
Nét chữ đẹp quá.
Xem ra người này nếu nhìn nhận kỹ thì cũng không đến nỗi tệ, nhưng bản mặt cứ luôn lạnh lùng, hỏi ba câu trả lời một câu, giống như khúc gỗ vậy. Chị ta có như thế này khi ở cùng Tưởng Lan không nhỉ? Chắc chắn là không rồi, nếu chị ta mà không giống khúc gỗ thì sẽ thế nào nhỉ?
Đinh Tuyết nghĩ tới nghĩ lui, quên cả thời gian.
Cuối cùng, Lâm Cẩn Vân cất bút, thấy Đinh Tuyết vẫn đang nhìn, liền hỏi nàng: “Bộ không cần lên lớp sao?”
"Ấy! Sao chị không nhắc tôi sớm!"
Đinh Tuyết mới nhớ mình ra ngoài mượn sách trong giờ giải lao nên nhanh chóng cầm sách đi ra ngoài. May mắn thay, phòng học nàng cần tới ở ngay dưới hai tầng, chuông reo khi nàng vừa đến lớp, khoảng cách không xa nhưng không hiểu sao tim nàng lại đập rất nhanh.
Sau ngày hôm đó, thư viện trở thành nơi Đinh Tuyết thường lui tới.
Lâm Cẩm Vân hoàn toàn không để tâm đến sự thay đổi của Đinh Tuyết, cùng lắm cô chỉ coi nàng như một đồng nghiệp và bạn cùng phòng bình thường mà thôi.
Cô cũng không ghét bỏ Đinh Tuyết, trong lòng đã mệt mỏi đến mức không ghét nổi ai.
Đôi khi thậm chí cô còn có chút cảm kích Đinh Tuyết, bởi vì cô cảm thấy với tình trạng như hiện giờ, nếu tiếp tục dạy học sẽ chẳng thể nào dạy nổi, chẳng bằng cô đến thư viện, coi như lợi cho học sinh lợi cho cả mình.
Cô cũng đã quen với công việc của một thủ thư, cảm thấy mỗi ngày làm bạn với sách cũng không có gì là không ổn.
Có câu Thư trung tự hữu hoàng kim ốc, nhưng điều Lâm Cẩn Vân mong muốn chỉ là một không gian yên tĩnh, một nơi thanh tịnh cách xa lòng người, cách xa thị phi. Ở đây cô có thể đọc sách bỏ quên sự đời, cơm ngày ba bữa mà qua bốn mùa, một lòng chờ người trở lại.
Xuân đi thu tới, Hạ qua đông sang, cô đã dành trọn hai năm trong thư viện cũ kỹ và buồn tẻ này.
Hai năm là thời gian đủ để nhiều thay đổi xảy ra xung quanh cô: Cơ thể Quách Xuân Lan đã hồi phục trở lại như trước cơn đột quỵ; Lưu Phượng cuối cùng cũng mang thai thành công và dự sinh vào cuối năm nay; Chu Mai đã tìm được đối tượng và đang chuẩn bị đăng ký kết hôn trước ngày Quốc khánh, Lâm Mộng Lôi đã thi đậu vào trường trọng điểm Nhất Trung thành phố.
Người gây ngạc nhiên nhất chính là Hứa Tiểu Phong và Đinh Tuyết.
Năm ngoái, Hứa Tiểu Phong đã thuyết phục gia đình bỏ nghề giáo viên, cuối cùng cũng đạt được tâm nguyện của mình và dấn thân vào con đường Nam tiến làm ăn.
Còn Đinh Tuyết thực ra đã xin ở lại trường thêm một năm nữa, nói rằng cô muốn tích lũy thêm kiến
thức trước khi lên thành phố dạy học.
Mọi người đều thuận buồm xuôi gió tiến về phía trước, chỉ có Lâm Cẩn Vân vẫn dừng chân tại chỗ.
Đối với cô, thời gian như đã ngừng trôi, Tưởng Lan ra đi ba năm, ba năm cô sống như một ngày, mỗi tuần hai điểm một đường, ở trường công tác, ở nhà làm việc.
Mỗi đêm Giao Thừa cô đều đến trước cửa nhà Tưởng Lan trông chờ, nhưng chưa bao giờ chờ được người đó.
Cô tránh xa thế tục, thế nên không nắm bắt được xu hướng hiện nay, 25 tuổi mà ăn mặc lỗi thời như 52.
Vào mùa hè, huyện thành đầy rẫy những cô gái trẻ mặc váy đầm xúng xính, nhưng cô lại mặc áo sơ mi ngắn tay và quần dài, bảo thủ và cứng nhắc như một bà thím về hưu.
Khi mùa đông đến, cô sẽ mặc chiếc áo len màu đỏ tươi mà Tưởng Lan đan, mặc chiếc áo cũ đến sờn rách, cô lại dùng kim khâu lại rồi mặc tiếp.
Tuổi ngày một lớn, Quách Xuân Lan bắt đầu lo lắng về hôn nhân của con gái mình, bà thử nói bóng gió để cô đi xem mắt.
Lâm Cẩm Vân vừa nghe đến hai chữ "xem mắt", lập tức cúi mặt không nói gì, ngày hôm đó sau khi làm xong công việc ở trại vịt, cô lại quay về trường, thậm chí còn không ở nhà ăn tối.
Quách Xuân Lan cũng sợ con gái không bao giờ quay lại nữa nên từ bỏ ý định, không dám nhắc đến chuyện xem mắt với cô nữa.
Vạn vật thay đổi, con người cũng đổi thay, Lâm Cẩm Vân chỉ giữ lại thú vui đọc sách, để thuận tiện cho việc đọc sách, thậm chí cô còn cắt tóc ngang tai, phần lớn thời gian đều dành cho việc đọc sách và ngẫm nghĩ.
Nhưng mọi việc đều phải có chừng mực, trăng tròn sẽ khuyết, nước đầy sẽ tràn, quanh năm suốt tháng sử dụng mắt quá độ, cuối cùng khiến Lâm Cẩm Vân mắc chứng cận thị.
Vào một hôm, sau khi đặt cuốn sách xuống, cô đột nhiên cảm thấy tầm nhìn của mình mờ đi.
Cô nhìn thấy một bóng người đi vào cửa, cô biết đó là Đinh Tuyết nhưng không nhìn rõ nét mặt nên nheo mắt nhìn chằm chằm hồi lâu, nhìn cho đến khi hai má Đinh Tuyết đỏ bừng mà đôi mắt vẫn còn mờ sương.
Chuyện đó cứ lặp lại trong vài ngày tiếp theo.
Sau khi Đinh Tuyết biết được, nàng còn lo lắng hơn cả Lâm Cẩm Vân, liền thúc giục cô đến bệnh viện kiểm tra.
Ban đầu Lâm Cẩm Vân không muốn đi, nhưng ngày nào Đinh Tuyết cũng làm phiền cô và khiến cô không đọc sách được.
Sau đó, cô đành chịu thua và đến bệnh viện kiểm tra, cuối cùng cô được chẩn đoán mắc chứng cận thị nhẹ và phải đeo kính để điều chỉnh.
Lâm Cẩm Vân chấp nhận thực tế này, nhanh chóng mua cho mình một cặp kính.
Sự thật đã chứng minh rằng việc đọc sách khiến Lâm Cẩm Vân không chỉ cận thị mà còn hình thành nên nội liễm thâm trầm phong độ trí thức, giờ đây cô giơ tay nhấc chân đều thong dong bình tĩnh, khi đeo kính vào lại trông như một học giả uyên bác.
Mặc dù quần áo lỗi thời và khuôn mặt mộc mạc nhưng khí chất của cô lại tỏa sáng như một ánh sáng vô hình ở bất cứ nơi nào cô đi qua, khiến cô trở nên nổi bật.
Người đầu tiên chú ý tới tia sáng này trên người Lâm Cẩm Vân đương nhiên là Đinh Tuyết, người gần gũi với cô nhất.
Nàng trở thành một người âm thầm theo đuổi ánh sáng, ngày ngày tìm kiếm và ngắm nhìn ánh sáng kia. Khi nàng kịp nhận ra muốn bỏ chạy thì đã quá muộn.
Đinh Tuyết nhận thấy sự không bình thường ở người đồng nghiệp này, tuy mộc mạc ít nói và thường xuyên tay trắng nhưng lại có khí chất nổi bật, không kiêu ngạo không siểm nịnh, sinh hoạt theo quy luật, thích làm việc nhà, giỏi sửa sách viết chữ....
Sao chị ấy có nhiều ưu điểm như vậy mà trước đây mình lại không nhận ra?
Đinh Tuyết nghĩ tới đây, đồng thời hối hận.
Nàng không biết mình đang hối hận vì điều gì, chỉ là, mỗi khi nhận ra một điểm tốt của Lâm Cẩm Vân thì nàng lại cảm thấy có chút hối hận và khó chịu.
Nhưng thời gian dành cho Đinh Tuyết không còn nhiều, mẹ nàng đã đưa ra tối hậu thư cho nàng, sau học kỳ này, nàng nhất định phải chuyển đến dạy ở trường học trong thành phố.
Khi Đinh Tuyết quyết định ở lại thêm một năm, nàng tự nhủ rằng nàng chọn ở lại vì ghét sự thay đổi môi trường, vì nàng cảm thấy mình chưa đủ kinh nghiệm, và vì nàng không thể từ bỏ sự thoải mái khi được ở riêng...
Nàng nghĩ ra vô số lý do có vẻ hợp lý cho quyết định của mình, nhưng đến lúc này, đứng trước tủ quần áo, chậm rãi đóng gói quần áo, nàng mới sẵn sàng thú nhận với lòng mình: Chỉ có một lý do duy nhất khiến nàng ở lại.
Mà lý do ấy vẫn hồn nhiên không hay biết gì, lúc này vẫn đang ngây ngốc dựa vào đầu giường đọc sách.
Đinh Tuyết quay người lại liếc nhìn bìa sách. Trên đó viết: "Con người đến tuổi trung niên." - Kham Dung.
Nàng tức giận quăng quần áo, ngồi phịch xuống cạnh giường Lâm Cẩn Vân, tức giận nói với cô: “Cả ngày đọc sách có ích lợi gì? Mắt chị hư rồi kia kìa mà suốt ngày đọc đọc!”
Lâm Cẩm Vân vừa nghe liền biết nàng lại kiếm chuyện. Từ lâu cô đã quen với việc Đinh Tuyết thường xuyên phát cáu nên cũng không so đo với nàng, chỉ gấp sách lại, đặt lên đầu giường, tháo kính ra bắt đầu làm vật lý trị liệu cho mắt.
Đinh Tuyết lại cảm thấy hụt hẫng, thế là nói tiếp với Lâm Cẩm Vân, hỏi nàng: "Lâm Cẩm Vân, em có chuyện muốn hỏi chị."
Lâm Cẩn Vân vẫn đang lo chăm sóc mắt của mình, trầm giọng đáp: “Ừ.”
"Chị thấy em có nên lên trường Nhất Trung thành phố dạy không?"
“Việc ai thì người đó quyết đi.”
“Nhưng em muốn nghe ý kiến
của chị.”
"Tôi không có ý kiến."
"Chị..." Đinh Tuyết rất khó chịu hỏi: "Chị có muốn đi luôn không? Em sẽ nhờ dượng em sắp xếp."
"Tôi không đi."
"Chị thực sự định ở lại thư viện tồi tàn này đọc sách đến hết đời à?"
"Khá ổn. Cũng phải cảm ơn cô lúc trước đã sắp xếp cho tôi."
Những lời này nghe nửa thật nửa mỉa mai, Đinh Tuyết không phân biệt được, nàng cũng biết mình nói không lại Lâm Cẩm Vân, vì vậy thẳng thắn thành khẩn nói: "Em cũng biết là em nợ chị, thôi thì chị chấp nhận lên thành phố lần này đi, trường Nhất Trung thành phố cũng có thư viện vậy, còn lớn hơn trường chúng ta nhiều. Nếu chị..."
"Không cần, tôi chỉ thích ở đây."
"Ở đây thì có gì tốt?"
"Có gì là không tốt?"
Đinh Tuyết thấy Lâm Cẩm Vân bắt đầu tranh cãi, tức giận lập tức cuồng loạn nói: "Sao chị cứ không muốn rời đi vậy? Người ta đã đi mất ba năm rồi mà chị còn ở đây canh giữ cái phòng nát này làm gì?"
"Biết đâu một ngày nào đó sẽ quay về."
"Đúng là nằm mơ! Nếu về thì đã về từ lâu rồi. Chị còn muốn đợi bao lâu nữa? Không cần sự nghiệp hay tương lai nữa sao?"
"Không cần."
"Đời này nhất định phải là chị ta sao?"
"Đúng."
"Không thể là ai khác sao?"
"Không thể."
"Aisss, tức chết đi được!" Đinh Tuyết tức giận tiến lên nắm lấy cổ áo Lâm Cẩn Vân mắng: "Tỉnh táo lại đi, chị ta bỏ rơi chị rồi, chị còn chờ cái gì nữa? Cái đồ ngốc chết tiệt này!"
"Cô bình tĩnh lại đi."
"Chị im đi!"
Đinh Tuyết đột nhiên đưa tay bịt miệng Lâm Cẩm Vân, sau đó hung tợn nhìn cô chằm chằm nói: "Tôi hỏi chị lần nữa, chị có muốn cùng tôi đi thành phố không? Chỉ cần lắc đầu hoặc gật đầu thôi."
Lâm Cẩn Vân đang định lắc đầu, nhưng Đinh Tuyết đột nhiên la lớn: “Nghĩ cho kĩ nha, cơ hội này qua đi sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu. Với năng lực của chị, chưa đến 5 năm là có thể làm chủ nhiệm khoa rồi. Tôi nói cho chị biết, bao nhiêu người nhờ tôi giúp mà tôi còn chẳng thèm đoái hoài đấy.”.
Nghe xong, Lâm Cẩn Vân đang định lắc đầu lần nữa thì Đinh Tuyết lại đưa tay còn lại đè lêи đỉиɦ đầu cô, ngăn cô cử động.
"Suy nghĩ đi!"
Lâm Cẩn Vân rốt cuộc trợn mắt nhìn nàng, duỗi tay kéo nàng: "Cô làm cái gì vậy?!"
"Chị nổi nóng làm gì? Tôi mới là người nên nổi nóng ấy!"
"Tôi đi hay ở là việc của tôi. Việc gì cô phải lo?"
"Chị nghĩ tôi ở lại thêm một năm là vì ai? Tôi bắt đền chị đấy!"
Những lời này vừa nói ra, Lâm Cẩn Vân liền sửng sốt.
Đinh Tuyết oán hận nhìn cô, hai mắt trợn to, môi mím chặt như một con cọp cái đang tức giận.
Dù Lâm Cẩm Vân chậm tiêu nhưng cô không hề ngốc.
Ánh mắt này không phải là ánh mắt mà một đồng nghiệp bình thường nên có.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đinh Tuyết, nếu tôi đã bằng lòng chờ thì đó là việc của tôi. Nếu cô bằng lòng chờ thì đó cũng là việc của cô. Chuyện mình tự chọn thì không thể oán trách người khác. Đã chọn thì phải tự mình gánh vác. Ít nhất, tôi chưa từng oán trách chị ấy."
Đinh Tuyết nghe vậy, quay mặt đi, cúi đầu.
Sau đó là một khoảng im lặng dài.
Một lúc sau, Đinh Tuyết ngẩng đầu nhìn Lâm Cẩm Vân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chị cứ tiếp tục ở đây làm Hòn Vọng Phu đi! Tôi bị trúng tà rồi nên mới quan tâm chị, chị là ai chứ, tôi mặc xác chị, có đồ ngốc mới quan tâm chị!"
Nói xong, nàng nhanh chóng nhảy xuống giường, tiếp tục thu dọn hành lý.
Lâm Cẩm Vân bất đắc dĩ thở dài, lấy sách tiếp tục đọc.
Nhưng Đinh Tuyết vừa dọn đồ vừa trút giận đùng đùng ầm ầm thì làm sao cô còn đọc tiếp cho được? Lâm Cẩm Vân cảm thấy mình không thể đắc tội nhưng luôn có thể trốn tránh, vì thế cầm sách và túi xách chuẩn bị đi ra ngoài.
Vừa đi tới cửa, Đinh Tuyết đột nhiên hét lên với cô: "Đứng lại đó!"
"Cái gì nữa?"
"Em sắp đi rồi, chị không có lời gì muốn nói với em à?"
“Hôm nay cô đi à?”
"Hôm qua em đã nói với chị rồi mà sao hôm nay còn hỏi nữa!"
Lâm Cẩm Vân thấy Đinh Tuyết lại sắp nổi nóng, vội vàng nói: "Cô nhớ bảo trọng, trên thành phố không như ở huyện thành, nên tự mình cân nhắc nhiều hơn, bớt dây vào mấy chuyện thị phi đi, yên ổn bình tâm mà dạy học."
Những lời này đối với Lâm Cẩm Vân chỉ là lời từ biệt bình thường, nhưng đối với Đinh Tuyết lại tràn đầy quan tâm. Nàng lập tức thả lỏng người, có chút lưu luyến nói: “Chúng ta đã là bạn cùng phòng hơn hai năm, chị không tặng em thứ gì làm kỷ niệm sao?”
"Cô muốn thứ gì?"
Đinh Tuyết nhìn quanh, phát hiện không có gì lọt vào mắt nàng, đồ đạc của Lâm Cẩm Vân hoặc là có liên quan đến Tưởng Lan, hoặc là đồ cũ mà nàng không muốn lấy đi.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em muốn chiếc kính của chị."
"Được."
Lâm Cẩm Vân lấy hộp kính của mình đưa cho nàng.
"Chị nhớ đi làm kính mới đó, em sẽ đưa tiền cho chị."
"Không cần đâu."
"Chị cũng ít đọc lại đi, rất hại cho mắt."
"Ừm."
"Đừng lúc nào cũng buồn chán ở trường. Có thời gian thì ra ngoài đi dạo đi. Khi nào lên thành phố em sẽ dẫn chị về nhà em chơi."
"Chuyện đó tính sau đi."
“Chừng nữa em gọi điện về nói chuyện với chị, được không?” Nàng sợ Lâm Cẩm Vân từ chối nên nhanh chóng bổ sung: “Em mới đến đó, chắc chắn rất không quen, chị cứ xem như nể tình đồng nghiệp mà nghe em cằn nhằn đi, có được không?"
Lâm Cẩm Vân chỉ nói: “Tiền điện thoại đắt lắm.”
"Vậy viết thư đi!"
"..."
"Chị phải trả lời thư em đó!"
"Rảnh mới trả lời được."
"Chị làm thủ thư thì có gì mà không rảnh?"
Lâm Cẩm Vân bất đắc dĩ thở dài nói: "Được rồi, tôi sẽ trả lời. Nhưng cô đừng có gửi thường xuyên quá."
"Ừm, không thành vấn đề."
"Bảo trọng."
Lâm Cẩm Vân vừa nói xong liền nhìn thấy Đinh Tuyết bước nhanh về phía mình.
Đinh Tuyết không nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của cô mà nghiêng người về phía trước ôm lấy Lâm Cẩm Vân.
Kinh ngạc qua đi, Lâm Cẩm Vân đang định giơ tay đẩy ra thì Đinh Tuyết đột nhiên nói: “Bạn cùng phòng, chị cũng bảo trọng nhé.”
Sau đó, nàng buông ra, lại đẩy cô nói: "Thôi đi đi, đừng cản trở em dọn dẹp."
Lâm Cẩm Vân cứ thế bị nàng đẩy ra ngoài 309.
===
Tóm tắt chương:
Cũng không biết tự khi nào, Đinh Tuyết từ ở ký túc xá 4 ngày biến thành 5 ngày.
Cũng bắt đầu để ý tới Lâm Cẩm Vân, thường chạy đến thư viện mượn sách.
Lâm Cẩm Vân cũng dần quen với việc này.
Xuân đi thu tới, hạ qua đông đến, thế là cô ở thư viện cũ kỹ buồn tẻ vượt qua hai năm.
Hai năm cũng đủ cho chung quanh phát sinh rất nhiều biến hóa: Quách Xuân Lan đã hồi phục như cũ; Lưu Phượng rốt cuộc mang thai thành công, dự sinh vào cuối năm nay; Chu Mai đã có đối tượng, chuẩn bị trước Quốc Khánh năm nay sẽ đi đăng ký kết hôn; Lâm Mộng Lôi thi đậu vào trường trọng điểm Nhất Trung ở thành phố.
Nhưng khiến người ta bất ngờ nhất chính là Hứa Tiểu Phong và Đinh Tuyết.
Năm ngoái Hứa Tiểu Phong thuyết phục được gia đình từ bỏ nghề giáo, rốt cuộc được như ý nguyện đi theo con đường kinh thương.
Còn Đinh Tuyết thì xin trường lưu lại một năm, nói muốn tích lũy thêm kiến thức rồi mới đi thành phố dạy.
Ai nấy đều có diễn biến tốt đẹp, hướng xa về phía trước, chỉ có Lâm Cẩm Vân vẫn ngừng tại chỗ nghỉ chân.
Thời gian đối với cô như đã ngừng trôi, Tưởng Lan đi ba năm, ba năm đó cô như không hề tồn tại, mỗi ngày mỗi tuần hai điểm một đường, ở trường công tác, ở nhà làm việc.
Mỗi năm vào đêm Giao Thừa, cô đều đến chờ trước cửa Tưởng gia, nhưng lại chưa từng chờ được người kia.
Mùa đông cô đều mang tất, mặc áo len đỏ Tưởng Lan đan, mặc đến cũ rách vẫn vá lại mặc tiếp.
25 tuổi, đã sắp không còn trẻ nữa, người lo lắng nhất vẫn là mẹ cô, bà nhiều lần bảo cô đi xem mắt.
Thấy con gái thờ ơ, bà cũng không dám nài ép, sợ đứa con gái duy nhất bỏ nhà mà đi.
Để tiện đọc sách, Cẩm Vân cắt tóc ngắn ngang tai. Đọc sách nhiều bị cận, cô lại phải đeo kính.
Những sự biến hóa này của Lâm Cẩm Vân đều lọt vào mắt Đinh Tuyết trước tiên.
Ở chung lâu ngày, Đinh Tuyết dần nhận ra những tính tốt của Lâm Cẩm Vân: Tuy rằng dáng vẻ quê mùa, trầm mặc ít nói, nhưng khí chất xuất chúng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, sinh hoạt quy luật, siêng làm việc nhà, văn hay chữ tốt...
Dù không muốn thừa nhận, nhưng lý do Đinh Tuyết ở lại Nhất Trung một năm qua chỉ có 1 mà thôi, 1 người.
Đinh Tuyết sắp được lên thành phố dạy học, cô ta muốn nhờ dượng mình an bài cho cả Cẩm Vân.
Cẩm Vân từ chối.
Từ ánh mắt, lời nói, sự quan tâm của Đinh Tuyết, Cẩm Vân nhận ra tình cảm của Đinh Tuyết đã không còn là tình đồng nghiệp đơn thuần, nhưng cô không vạch trần, cô chọn cách tránh né.
Đinh Tuyết muốn lấy kính của Cẩm Vân làm kỉ niệm.
Cẩm Vân đồng ý.
Hai người quyết định sẽ giữ liên lạc qua thư, thân ái chào tạm biệt và dặn dò nhau bảo trọng.