Chương 57: Bạn cùng phòng

Đảo mắt đã tới cuối tháng Tám, kỳ nghỉ hè kết thúc, Lâm Cẩm Vân lại về huyện Nhất Trung.

Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, chờ đợi nàng ở trường học lại là một tin tức cực kỳ không hay: Trường học an bài một bạn cùng phòng cho Lâm Cẩm Vân, trước khai giảng sẽ dọn vào 309.

Lâm Cẩm Vân không cách nào phản đối an bài của trường, bởi vì 309 vốn chính là gian hai người, lúc trước Tưởng Lan có thể vào ở là vì giường còn trống. Chưa kể tòa nhà này dù sao cũng là ký túc xá dành cho công nhân viên chức trường chứ không phải ký túc xá của tất cả nhân viên trường học, bản thân quản lý viên cũng thường dẫn người thân tới ở, vì thế mới mắt nhắm mắt mở ngầm đồng ý cho Tưởng Lan vào ở.

Nhưng tình hình năm nay lại khác.

Có ba thực tập sinh vừa được phân tới huyện Nhất Trung thực tập, trong đó có một vị tên Đinh Tuyết chính là cháu vợ của Bộ trưởng Bộ giáo dục thành phố, được coi như nhân sĩ quan trọng nạm vàng mạ bạc. Do đó, quy định thực tập sinh phải tự giải quyết vấn đề chỗ ở đối với Đinh Tuyết mà nói chẳng phải là vấn đề, phòng ký túc 309 còn trống chỗ của Cẩm Vân đương nhiên được suy xét đến mà không chút giải thích phân trần.

Sau khi hay tin, Lâm Cẩm Vân buồn rầu thật lâu, nếu có thể cô hy vọng vĩnh viễn không có ai khác vào ở.

Một gian phòng nho nhỏ nhưng chứa đựng tất cả hồi ức của cô và Tưởng Lan, tuy rằng Tưởng Lan đã đi rồi, nhưng mỗi một món đồ trong phòng cô đều không nỡ bỏ đi, dù có hỏng hóc, cũ kĩ, cô cũng cất giữ như của trân quý, lâu lâu lại lấy ra nhìn. Cô không muốn có người xông vào quấy rầy mình ở trong căn phòng nhỏ lặng lẽ tưởng niệm người yêu.

Nhưng cuộc sống sẽ không xuôi theo ý nguyện của Lâm Cẩm Vân, điều gì đến cũng phải đến.

Bạn cùng phòng vẫn phải đến.

Lâm Cẩm Vân tranh thủ lúc bạn cùng phòng chưa tới sửa soạn lại một lượt.

Cô cất bếp điện nhỏ đi, trả cái bàn ngoài ban công về chỗ cũ. Bởi vì trong phòng có thêm cái tủ sách nên muốn dời hai cái giường về bố cục cũ là không thể nào. Lâm Cẩm Vân đành phải tách hai cái giường vốn kề sát bên nhau ra một chút, ước chừng nửa mét, ở giữa bày một cái ghế gỗ thấp để đặt đồ vật. Tủ quần áo là đồ dùng chung, cô tự giác chừa ra một nửa không gian cho bạn cùng phòng.

Tưởng Lan còn để lại vài món quần áo trong ngăn tủ, Lâm Cẩm Vân không nỡ bỏ đi, xếp lại cẩn thận để ngay dưới chồng quần áo của mình.

Nhưng điều khiến Lâm Cẩm Vân đau đầu nhất chính là tủ sách. Cô vốn không phải người keo kiệt, nhưng không biết vì sao, chỉ cần nghĩ đến việc phải chia sẻ tủ sách với người khác, cô liền hơi khó chịu, hơi để ý, hơi không tình nguyện.

Cuối cùng, nghĩ tới nghĩ lui cô vẫn quyết định ích kỷ keo kiệt một lần, đi mua khóa về khóa hai nắm cửa tủ kính. Tầng dưới tủ kính là cửa gỗ khắc hoa, lúc đầu đã không có nắm cửa, không thể khóa lại, cũng đành để mở.

Lâm Cẩm Vân chuẩn bị tốt mọi thứ, trước khai giảng một ngày cố ý ở trong phòng chờ bạn cùng phòng đến.

Nhưng cô không chờ được Đinh Tuyết, mà lại gặp ba người phụ nữ trung niên.

Ba người tự báo gia môn, lần lượt là dì Đinh Tuyết, mẹ nàng và cô của nàng.

Tục ngữ nói ba người đàn bà thành ra gánh hát, ba vị này vừa vào phòng ký túc 309 thì quả thực còn náo nhiệt hơn gánh hát.

Ba người mới tới đã khoa tay múa chân xoi mói ký túc xá. Chốc thì chê phòng chật chội, chốc lại ngại ban công nhỏ, nhìn không giống như tới chuyển nhà mà như kiến trúc sư tới đánh giá nhà cửa.

Ba người nhìn thấy Lâm Cẩm Vân cũng chẳng mảy may để ý, báo gia môn xong chỉ lo nói chuyện với nhau.

Lâm Cẩm Vân nghe bọn họ nói chuyện cũng biết được tình hình đại khái là, giờ này Đinh Tuyết còn lọ mọ ở nhà, ba người này tới trước giúp vị tiểu thư chân yếu tay mềm kia dọn hành lý, cất đồ đạc.

Cũng may hành lý Đinh Tuyết không nhiều lắm, đại đa số đều là quần áo và đệm chăn, bởi vì nàng chỉ ngủ lại ở đây từ thứ Hai đến thứ Năm, nguyên nhân theo lời cô Đinh Tuyết đó là, "Nơi này dùng để nghỉ chân một chút thì được."

Điều này đối với Lâm Cẩm Vân mà nói lại không thể tốt hơn.

Vì thế, cứ hễ một trong ba người hỏi cô về ký túc xá thì cô lại cố ý kể ra tình hình tệ nhất có thể.

Ba người hỏi tới hỏi lui, đối với kẻ đầu gỗ như Lâm Cẩm Vân hay với căn phòng xập xệ 309 đều hoàn toàn không có cảm tình, cũng không muốn ở lại lâu, giúp Đinh Tuyết sửa soạn quần áo và giường đệm xong liền vội vàng rời đi.

Bọn họ vừa đi, Lâm Cẩm Vân thở phào một hơi, cầm cây lau nhà lên lau lại sàn nhà bị ba người giẫm dơ, sau đó lấy sổ tay ra viết kế hoạch dạy học cho học kỳ mới.

Cô viết một mạch đến gần giữa trưa, Đinh Tuyết mới khoan thai tới muộn.

Quản lý ký túc xá đưa chìa khóa phòng cho Đinh Tuyết, tuy nàng không gõ cửa, nhưng động tĩnh đóng mở cửa không hề nhỏ hơn gõ cửa chút nào.

Đinh Tuyết nhìn thấy Lâm Cẩm Vân thì lại rất nhiệt tình chào hỏi: "Chào chị nhé, em là Đinh Tuyết."

Lâm Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn nàng một cái, bình đạm đáp lại: "Chào cô, tôi là Lâm Cẩm Vân."

"Về sau chúng ta là bạn cùng phòng rồi, mong chị chiếu cố nhiều hơn. Đúng rồi, cái này tặng chị."

Đinh Tuyết nói đoạn chìa một chiếc hộp đẹp đẽ tinh xảo ra, Lâm Cẩm Vân lại không tính nhận, chỉ tiếp tục viết giáo án, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Không cần đâu, vô công bất thụ lộc."

Đinh Tuyết bị từ chối thẳng có hơi mất mặt, tiếp tục chìa tay, nói: "Dù sao gặp mặt cũng phải có chút quà gặp mặt, nhận đi ạ, đây chính là đồ Hongkong đó."

Lâm Cẩm Vân lại ngẩng đầu nhìn nàng.

Đinh Tuyết thấy nàng có phản ứng trong lòng đang đắc ý, lại đột nhiên nghe nàng nghiêm túc nói: "Cảm ơn, tôi không cần."

Lâm Cẩm Vân nói xong liền quay đầu đậy nắp bút máy lại, thu dọn sổ tay và sách giáo khoa trên bàn, khóa kỹ ngăn kéo, duỗi tay sờ sờ lá cây hoa lan trong chậu cây trên bàn, cuối cùng lấy phiếu cơm đi ra khỏi phòng ký túc.

"Hứ, cái đồ không biết nhìn hàng."

Đinh Tuyết nhìn bóng Lâm Cẩm Vân rời đi nói thầm một tiếng, ném đồ trong tay lên giường của mình, giày còn chưa cởi đã nhảy lên giường.

Lâm Cẩm Vân ăn cơm trưa xong trở lại ký túc xá, vừa vào cửa còn chưa liếc Đinh Tuyết một cái đã lập tức đi vào WC thay quần áo, thay quần áo xong lại lấy chìa khóa mở khóa tủ sách, chọn một quyển sách.

Đinh Tuyết chú ý tới một loạt hành động này, lập tức cũng xuống giường đi qua, nàng cũng đang nhàm chán, cũng muốn chọn một quyển sách để đọc.

Ai ngờ, nàng vừa mới tới gần tủ sách, liền nghe thấy "cạch" một tiếng, Lâm Cẩm Vân đã đóng cửa tủ lại.

"Này, chị khoan hãy đóng."

Đinh Tuyết đi qua mở cửa tủ ra.

Lâm Cẩm Vân biết sớm muộn gì nàng cũng sẽ thò tay vào tủ sách, nên chỉ hỏi nàng: "Cô muốn xem gì? Tôi lấy cho cô."

"Để tôi tự chọn."

Nói đoạn một phen đẩy Lâm Cẩm Vân ra, lấy một quyển tạp chí từ kệ sách ra, thản nhiên đóng cửa tủ lại.

Tiếng cửa kính rung lên làm Lâm Cẩm Vân nghe thấy mà đau lòng.

Cô đã nhìn ra, cô nàng Đinh Tuyết này chắc chắn là một tiểu thư ăn xài phung phí không biết giữ gìn đồ đạc, nếu không nói rõ ràng với nàng thì cái tủ này sợ là sớm muộn gì cũng hỏng vào tay nàng.

Vì thế liền mở miệng nói: "Đinh Tuyết, cái tủ sách này thật ra là đồ cá nhân của tôi. Cửa gỗ phía dưới còn trống hai ngăn, ngăn thứ nhất có thể cho cô để đồ. Còn ngăn kính bên trên này, nếu cô muốn đọc sách gì, có thể nói với tôi để tôi lấy giúp cô. Ngăn tủ này, bình thường tôi đều khóa lại theo thói quen."

Đinh Tuyết vừa nghe, lập tức chán ghét nói: "Của chị hết, tôi không cần nữa được chưa? Xem quyển sách thôi mà cũng phải chờ chị phê chuẩn, chị là nhất."

Sự khó chịu của đối phương nằm trong dự kiến của Lâm Cẩm Vân, cô không muốn tranh cãi với Đinh Tuyết, chỉ khóa ngăn tủ lại, cầm sách dựa vào đầu giường ngồi đọc.

Đinh Tuyết cảm thấy vừa tức vừa ức, dạo qua một vòng nhìn thấy trên bàn Lâm Cẩm Vân có cái máy radio nghe đài, chỉ vào nó hỏi Lâm Cẩm Vân: "Cái này cũng là của chị à?"

Lâm Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn nhìn, "Là của tôi, cái này cũng có thể cho cô mượn dùng, nhưng đừng mở vào giờ nghỉ trưa."

Đinh Tuyết nổi cáu, cãi lại: "Bây giờ tôi muốn nghe đấy thì sao."

"Bây giờ là giờ nghỉ trưa."

"Không phải chị còn chưa ngủ sao?"

"Tôi không ngủ không có nghĩa là người khác không ngủ, gian này cách âm không tốt lắm, bây giờ cô mở sẽ làm ồn người phòng bên."

"Hừ, không cho dùng thì cứ việc nói thẳng, ra vẻ đạo đức cao thượng làm gì."

"Không phải là tôi không cho cô dùng, nhưng trước hết đừng làm phiền người khác."

Lâm Cẩm Vân nói nốt những lời này rồi không quan tâm tới nàng nữa, tiếp tục nâng sách đọc.

Đinh Tuyết tức anh ách, oán hận trừng mắt nhìn Lâm Cẩm Vân liếc một cái, xách túi xách nhỏ trên giường mình lên, dẫm từng bước chân phẫn nộ, "rầm rầm rầm" ba bước đi đến cạnh cửa, giữ cửa vung mạnh một cái, ra khỏi phòng 309.

Tiếng đóng cửa kia lại là một trận đất rung núi chuyển.

Lâm Cẩm Vân thở dài, tiếp tục bình thản đọc sách.

Gần đến giờ làm buổi chiều, Đinh Tuyết cuối cùng cũng trở lại, trong ngực ôm một thùng giấy lớn.

Nàng đặt cái thùng lên bàn rồi bắt đầu mở ra.

Tiếng xé mở rất lớn, cảnh này khiến Lâm Cẩm Vân không thể không dừng lại xem thử là chuyện gì xảy ra.

Chỉ thấy Đinh Tuyết lấy từ trong thùng ra một cái máy nghe đài mới tinh.

Lâm Cẩm Vân trăm triệu không nghĩ tới Đinh Tuyết sẽ vì giận dỗi mà cố ý đi mua đài radio. Nhãn hiệu này cô từng thấy qua, loại này cũng là mẫu mới ra bên Quảng Đông, dựa vào chức năng và kích cỡ thì chí ít cũng hơn ba trăm.

Đinh Tuyết nhìn vẻ khϊếp sợ của Lâm Cẩm Vân, quay đầu bật máy lên, tháo hộp băng cát-sét bỏ vào, tiếp theo mở âm lượng thật lớn, sau đó ngâm nga:

"Ngắm nhìn chú chuồn chuồn đỏ bay lượn giữa bầu trời xanh, vui đùa trong gió không ngừng theo đuổi giấc mộng của mình..."

Lâm Cẩm Vân biết bài hát này, là 《 Chuồn chuồn ớt 》của Tiểu Hổ Đội.

Cô cau mày, bực bội ngồi dậy khỏi giường, vội vàng mang giày vớ, thu dọn bút ký và sách giáo khoa, không đợi ca khúc vào điệp khúc đã ra khỏi phòng ký túc.

Đinh Tuyết thấy Lâm Cẩm Vân vội vàng rút lui thì coi đó như biểu hiện của xấu hổ, dù sao cái đài của Lâm Cẩm Vân cũng là đồ cổ lỗ sỉ nhiều năm về trước.

Nàng lại liếc liếc cái đài cũ rích kia, khinh thường hứ một tiếng, đắc ý rung đùi theo giai điệu ca khúc.

===

Tiến độ edit chậm nên mn có thể thêm truyện vào danh sách rồi đọc sau nha 🥰.

Tóm tắt chương:

Cuối tháng 8, mùa hè kết thúc, Lâm Cẩm Vân về lại trường.

Một tin tức xấu ập đến: trường an bài bạn cùng phòng mới cho Lâm Cẩm Vân.

309 vốn là gian hai người, Cẩm Vân không cách nào cự tuyệt

Người mới đến là Đinh Tuyết - cô nàng giáo viên thực tập con ông cháu cha.

Cẩm Vân thu dọn đồ đạc, lòng nhớ Tưởng Lan da diết, quần áo Tưởng Lan còn sót lại, cô cất giữ dưới chồng quần áo của mình.

Tủ sách Tưởng Lan mua, tuy vốn không hề ích kỷ, cô khóa lại giữ cho riêng mình.

Chiếc giường đôi cũng vì tủ sách chiếm chỗ mà không thể kéo về chỗ cũ, cô đành kéo ra xa nhau nửa mét, để ghế chặn giữa hai giường.

Cẩm Vân chờ bạn cùng phòng mới tới nhưng lại gặp 3 người phụ nữ trung niên: Mẹ, cô, dì của Đinh Tuyết đến dọn đồ giúp cô tiểu thư vẫn đang lọ mọ ở nhà.

Cô của Đinh Tuyết nói, Đinh Tuyết sẽ chỉ ở đây từ Thứ 2 tới Thứ 5 hàng tuần.

Cẩm Vân rất hài lòng.

Ba người đó dọn xong rời đi, Cẩm Vân bắt đầu viết kế hoạch năm học mới. Viết được một nửa thì Đinh Tuyết tới.

Hai bên chào hỏi, Đinh Tuyết có quà Hong Kong cho Lâm Cẩm Vân, Cẩm Vân từ chối nhận, không có công không nhận lộc, ra ngoài ăn trưa.

Đinh Tuyết thầm nghĩ Cẩm Vân không có mắt nhìn quà đắt tiền.

Khi trở lại Cẩm Vân bắt đầu hướng dẫn phòng ốc và nói rõ tủ sách là của riêng cô, có vài ngăn là Đinh Tuyết có thể để nhờ đồ.

Đinh Tuyết muốn lấy sách đọc, Cẩm Vân cảm thấy cô gái này không biết giữ gìn đồ đạc, bảo Đinh Tuyết muốn đọc gì thì hỏi cô lấy giúp.

Đinh Tuyết thấy phiền phức không thèm nữa, hỏi mượn radio nghe nhạc.

Cẩm Vân nói buổi trưa phải để hàng xóm ngủ trưa.

Đinh Tuyết tức giận bỏ đi, đóng sầm cửa. Buổi chiều trở lại với cái radio mới tinh.

Cẩm Vân chán chả thèm nói, bỏ đi ra ngoài.

Đinh Tuyết đắc ý ngồi rung đùi theo điệu nhạc Chuồn Chuồn Ớt của Tiểu Hổ Đội.