Chương 38: Hôn môi

Chính thức bước vào kỳ nghỉ đông, vườn trường không còn bóng dáng hàng trăm sư sinh bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, nhìn về nơi xa không thấy người đi người lại, làm rơi vật cũng có thể nghe tiếng vang.

Gió Bắc gào thét cuốn mạnh qua lá vàng khô, càng thêm vài phần tiêu điều trống vắng.

Mà nơi vườn trường Đông Nam, ở một góc ký túc xá dành cho công nhân viên chức, giờ phút này lại ấm áp dạt dào như xuân sang.

Cách đêm giao thừa vẫn còn bảy tám ngày, Lâm Cẩm Vân không muốn sớm như vậy đã trở về, cô vừa mới chuyển từ yêu thầm khổ sở sang yêu chính thức cuồng nhiệt, dự tính đến trước giao thừa một ngày mới chịu về nhà.

Buổi sáng Lâm Cẩm Vân đã xuống lầu gọi điện thoại cho Chu Mai, nhờ Chu Mai qua nhà giúp mình làm "sứ giả", nội dung là: Bị trường học phái đi bộ giáo dục tu nghiệp một tuần, có việc gấp cứ gọi vào số phòng thường trực.

Tưởng Lan không ủng hộ chuyện này, cho rằng cô không nên trốn ở trường học không về nhà, rốt cuộc người một nhà từ lâu đã ngóng trông cô trở về. Nàng lại nghĩ đến mình chính là nguyên nhân Lâm Cẩm Vân ăn vạ không chịu đi, phần áy náy với Lâm gia giờ đây càng thêm mãnh liệt, liền yêu cầu Lâm Cẩm Vân muộn nhất là hai mươi sáu, hai mươi bảy tháng Chạp phải trở về Lâm gia.

Lâm Cẩm Vân mới đầu không đáp ứng, còn muốn cò kè mặc cả với Tưởng Lan.

Tưởng Lan phát hiện Lâm Cẩm Vân trong một đêm giống như thay đổi thành người khác, tư duy nhanh nhẹn lại còn sáng suốt, mình mới nói một câu mà em ấy có thể cãi lại hai ba câu, còn cãi đến mình phải á khẩu không trả lời được.

Cuối cùng, Tưởng Lan không thể không nghĩ ra một biện pháp: Làm gương tốt.

Nàng nói nếu Lâm Cẩm Vân hai mươi bảy tháng Chạp còn chưa về nhà mà tiếp tục ở lại trong ký túc xá thì nhất định ngày đó mình sẽ quay về thôn Viễn Tây.

Lâm Cẩm Vân lúc này mới đành lặng lẽ tiếp nhận sự thật này, thời gian hai người còn được ở chung từ 8 ngày rút ngắn lại còn 5 ngày.

Dĩ nhiên cô cũng không còn rảnh để mà oán giận hay ủy khuất, chỉ muốn hảo hảo tận dụng khoảng thời gian này hảo hảo ở bên cạnh Tưởng Lan.

Cho nên, mấy ngày sau đó Lâm Cẩm Vân bỗng biến thành đứa "ăn hại", cả ngày không làm gì cả, chỉ tìm mọi cách ăn vạ Tưởng Lan.

Tình cảm nồng nhiệt của cô như vò rượu ngon lâu năm phủ đầy bụi đột nhiên bị mở ra, hương thơm bay xa mười dặm, kéo dài thật lâu.

Khi hai người đều ở trong nhà, Tưởng Lan đọc sách, Lâm Cẩm Vân sẽ viết thư pháp, Tưởng Lan không đọc sách, Lâm Cẩm Vân sẽ lôi kéo Tưởng Lan muốn dạy nàng viết thư pháp.

Tưởng Lan kỳ thật là một đệ tử hết sức chuyên tâm, nhưng Lâm Cẩm Vân lại là một lão sư hết sức phân tâm, mỗi khi dạy sẽ nhìn chằm chằm đệ tử đến nghệch ra, mặt đầy vẻ si mê.

Tưởng Lan rất bất đắc dĩ, đành phải buông bút lông đi lấy nồi xoong, lúc này Lâm Cẩm Vân mới lắc mình biến thành đệ tử, quấn lấy đầu bếp Tưởng muốn học mấy món ngon của nàng.

Đương nhiên, thỉnh thoảng các nàng cũng sẽ ra cửa một chuyến, đi mua sắm hoặc là đi dạo công viên.

Đi đến chỗ đông người, các nàng chỉ nắm tay bước chậm, không hề gây sự chú ý.

Đi đến chỗ không người, Lâm Cẩm Vân thường thường sẽ lớn mật mà từ sau lưng ôm chầm lấy Tưởng Lan, nói vào tai nàng những lời yêu thương quyến luyến.

Nhưng thường thường chỉ nói thôi, nhưng bây giờ thì bắt đầu không thỏa mãn với nói nữa rồi.

Mỗi lúc như thế, công dụng khác của môi lại được vận dụng, cứ chốc chốc lại "nói chuyện" với gò má và dái tai của Tưởng Lan.

Tưởng Lan tuy rằng da mặt mỏng, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn vui vẻ mà chiều chuộng dung túng Lâm Cẩm Vân.

Sau khi hai người xác nhận tình cảm của nhau, tiếp xúc cũng ngày một thân mật hơn.

Nhưng lúc hai người ra cửa có một chuyện Tưởng Lan tuyệt đối không cho phép -- dạo quầy thời trang nữ của cửa hàng bách hóa.

Tưởng Lan biết Lâm Cẩm Vân rất muốn mua quần áo cho mình, nhưng nàng thật sự xót tiền của Lâm Cẩm Vân, nói gì cũng không chịu bước sang quầy đó một bước.

Lâm Cẩm Vân không còn cách nào thuyết phục Tưởng Lan, đành phải lùi bước đổi kế hoạch, từ mua sắm thành dẫn nàng đi xem phim.

Xem phim vừa tiết kiệm vừa thú vị. Không thích xem chính kịch thì đổi thành hài kịch, ân oán giang hồ, tình cảm sướt mướt...

Tóm lại, có thể tùy ý lựa chọn, chỉ tầm 1 đồng là có thể mua được 1 vé, lại còn có thể đổi lấy thanh thản tự tại.

Hai người trải qua mấy ngày này giống như đôi phu thê nghèo tự tiêu khiển với nhau.

Tưởng Lan giữ lại tất cả những tấm vé phim Lâm Cẩm Vân mời nàng xem.

Có lần xem trúng một bộ phim tẻ nhạt, Lâm Cẩm Vân xem rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Tưởng Lan cũng không lay cô dậy, mà đợi sau khi xem xong về nhà viết lên mặt trái tấm vé một hàng chữ nhỏ: Cẩm Vân xem một nửa thì ngủ mất, lại còn ngáy.

Sau đó, thói quen Tưởng Lan giữ lại vé bị Lâm Cẩm Vân biết được, cô cũng bắt đầu noi theo, thậm chí cũng bắt đầu viết lên tấm vé dòng chữ nhỏ, có điều nội dung lại như mẹ già viết nhật ký, giọng điệu nhỏ nhặt:

"Lan rất thích phim này."

"Hôm nay Lan xem mà khóc, tôi lại thấy bi đát quá cũng không tốt, hao khăn giấy."

"Lan xem phim này rất thích Trương Học Hữu, tôi lại thấy Lê Minh đẹp trai hơn."

*Lê Minh, Trương Học Hữu, 2 trong Tứ Đại Thiên Vương của Hong Kong

***

Thời tiết ngày càng lạnh, Tưởng Lan biết Lâm Cẩm Vân có bệnh vặt dễ lạnh dạ dày, không được để bị nhiễm lạnh. Nàng lo lắng đệm giường khó giữ được ấm, liền đề nghị đi mua thêm tấm thảm mỏng trải lên đệm giường.

Lâm Cẩm Vân biết Tưởng Lan sẽ đề xuất như thế, liền nhất định muốn dùng tiền riêng của cô đi mua thảm. Tưởng Lan không muốn Lâm Cẩm Vân chi tiền, ngược lại, Lâm Cẩm Vân cũng không muốn tiêu tiền của Tưởng Lan.

Vì thế, đề nghị mua thảm bị Lâm Cẩm Vân kiên quyết bác bỏ, cô nghĩ ra một phương án thay thế: mặc áo len ngủ.

Cô thật đúng đã nghĩ là làm, mỗi đêm trước khi ngủ đều mặc áo len đỏ thẫm mà Tưởng Lan đan, còn đặt cho nó cái tên mỹ miều: "áo ấm tình yêu".

Tưởng Lan nghe xong tuy bất đắc dĩ nhưng cũng vui thầm trong bụng, đành phải tùy cô đi vậy, nhưng mỗi đêm nằm xuống đều không tự chủ mà vùi vào lòng ngực Lâm Cẩm Vân. Nàng thích cảm giác chạm vào áo len mềm mại mượt mà, cực kỳ giống dáng vẻ Lâm Cẩm Vân thường xuyên làm nũng mình.

Các nàng lại khôi phục hoạt động ban đêm mà hai người đều thích: Đọc thơ trong sách giáo khoa.

Có lẽ lâu lắm rồi không ôn lại hoạt động này, Tưởng Lan có vẻ còn ham thích hơn cả Lâm Cẩm Vân, mỗi khi nghe xong đều biểu hiện thần sắc chưa thỏa mãn, sẽ lôi kéo Lâm Cẩm Vân đọc thêm một bài nữa.

Nhưng Lâm Cẩm Vân lại không muốn đọc nhiều quá. Tưởng Lan ham thích với nghe thơ, nàng lại ham thích với Tưởng Lan.

Thời gian ban đêm đều dùng để đọc sách ư, sao có thể phí phạm như vậy?

Cho nên mỗi lần Tưởng Lan yêu cầu cô đọc thêm một bài, Lâm Cẩm Vân sẽ lấy cớ mệt rã rời muốn đi ngủ mà cự tuyệt yêu cầu của nàng, tiếp đó liền tắt đèn chui vào ổ chăn.

Nhưng vào đến ổ chăn, cô lại sinh long hoạt hổ, giống như đại miêu dính chủ mà dính lấy người Tưởng Lan không buông, tiếp đến liền thật sự giống con mèo mà dùng đầu đỡ đỡ đầu chủ nhân, lại lấy mặt cọ cọ lên cổ và trước ngực chủ nhân.

Con đại miêu này còn cực kỳ gian tà, thường thường sẽ hôn lên mặt lên trán chủ nhân, rồi cọ cọ làm chủ nhân mặt đỏ tai hồng, tim đập gia tốc.

Dù sao Tưởng Lan cũng lớn hơn vài tuổi, tính tình lại nội liễm hàm súc, mỗi lần chạm ngưỡng mặt đỏ tim đập liền lập tức đẩy Lâm Cẩm Vân ra.

Mấy buổi tối hôm trước Lâm Cẩm Vân còn biết thấy khó mà lui, Tưởng Lan đẩy, cô liền thuận theo mà an tĩnh lại, không hề tiếp tục dây dưa.

Nhưng tới đêm hai mươi sáu tháng Chạp, Lâm Cẩm Vân lại đột nhiên thay đổi tính nết, dù Tưởng Lan có chống đẩy cỡ nào cô đều không ngừng cố gắng mà sáp vào hôn nàng. Khởi điểm chỉ là hôn khuôn mặt với cái trán, đến lúc sau lại trực tiếp hôn lên môi.

Tưởng Lan cảm nhận được một xúc cảm mềm mại đột nhiên áp lên môi, nháy mắt thẹn thùng, lại theo bản năng đẩy đẩy Lâm Cẩm Vân.

Lâm Cẩm Vân bị đẩy ra rất ủy khuất mà lẩm bẩm: "Sắp tới phải ba bốn tuần không được gặp mặt..."

Tưởng Lan vừa nghe lời này liền mềm lòng, nhưng lại nói không ra miệng những lời âu yếm, nàng luôn là người thích thể hiện tình yêu bằng những điều thầm lặng.

Vì thế, Tưởng Lan mang theo sủng ái cùng dung túng quyết tâm chủ động kề sát vào Lâm Cẩm Vân, trong bóng đêm nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng ấn xuống môi cô.

Đây không còn là nụ hôn phớt qua rồi vội vã rời đi, mà là một nụ hôn sâu đong đầy lưu luyến, cực kỳ tình cảm.

Lâm Cẩm Vân như được ủng hộ, đôi môi mấp máy tích cực hưởng ứng.

Trên môi truyền đến từng đợt cảm xúc mềm mại ướŧ áŧ làm hai người đều say mê đắm đuối.

Vị ngọt tình yêu, là thứ người ta nếm trải một lần sẽ không bao giờ dừng lại được.

Nhưng chủ nhân bỗng đánh mất định lực, lúc hôn bất giác hơi hơi hé môi.

Vì thế, đại miêu kia liền tò mò đưa lưỡi vào.

Nó lại không vội đảo khách thành chủ, chỉ ở cửa chậm rãi dò la, nhẹ chạm vào đầu lưỡi chủ nhân.

Lúc này chủ nhân phát hiện nó xông vào, có chút hoảng loạn mà né tránh. Nó cũng không truy cùng đuổi tận, chủ nhân muốn trốn nó sẽ ngoan ngoãn lui ra ngoài, chỉ bồi hồi canh giữ ở cửa. Chờ chủ nhân không còn né tránh, nó mới lớn mật đi vào tìm chủ nhân chơi đùa.

Nhưng dù có đi vào nó cũng không dám tùy ý làm bậy mà giọng khách át giọng chủ. Bởi vì nó biết rõ tính tình chủ nhân, biết chủ nhân kỳ thật rất yêu mình, nhưng đồng thời cũng hy vọng mình có thể làm một đứa nhỏ ôn nhu hiểu chuyện. Vì thế nó thu liễm xúc động, nhẹ nhẹ nhàng nhàng mà nép vào người chủ nhân, không nóng không vội mà bám lấy chủ nhân mời gọi nàng chơi cùng mình.

Quả nhiên, chủ nhân thực vừa lòng biểu hiện của nó, dần dần bắt đầu hùa theo nó, trong miệng cũng phát ra âm thanh tán thành.

"Ưʍ..."

Đại miêu cao hứng cực kỳ, biết trong từ điển của chủ nhân đây chính là tín hiệu chấp thuận.

Vì thế nó dần to gan hơn, bắt đầu đuổi theo chủ nhân chơi đùa. Chủ nhân đi đâu nó liền đuổi tới đó, đuổi tới liền quấn lấy chủ nhân không rời. Chủ nhân tuy rằng bị cuốn lấy không thể thoát thân nhưng cũng không chán ghét nó bám lấy mình, thậm chí còn ẩn ẩn có chút thích nó khi thì ôn nhu khi thì bá đạo công kích như thế.

Nàng nguyện ý khen thưởng cho nó, cũng nguyện ý để nó làm chủ cuộc chơi, càng nguyện ý theo nó chìm vào trầm luân.

Vì thế, từ ôn nhu dần chuyển thành nhiệt liệt, hai người ôm nhau hoàn thành nụ hôn đầu tiên trong đời cả hai.

Xong việc, hai người đều nằm lên gối thở hồng hộc.

Lúc này, đèn đột nhiên sáng lên.

Tưởng Lan theo bản năng nheo mắt lại, đến khi mở ra phát hiện Lâm Cẩm Vân nhìn mình chằm chằm không hề chớp mắt.

Tưởng Lan bị nhìn đến thẹn thùng, oán trách nói: "Làm gì nhìn chị chằm chằm thế?"

"Ai nhìn chị đâu, em nhìn người yêu em."

"Ai là người yêu em?"

"Để xem ai phủ nhận thì chính là người đó. Chị có phải người yêu em không?"

"Chị..."

Tưởng Lan phát hiện dù nàng thừa nhận hay phủ nhận thì đều cùng một ý, trong lòng thầm than Lâm Cẩm Vân này thật giảo hoạt, nhìn cô oán giận nói: "Chị phát hiện gần đây em càng ngày càng dẻo mồm dẻo miệng."

Lâm Cẩm Vân cười rộ lên, hôn cái trán của nàng, hỏi: "Dẻo mồm dẻo miệng chẳng lẽ không có chỗ nào tốt sao?"

Tưởng Lan chợt nhớ đến âu yếm nhiệt liệt mấy phút trước, mặt thoáng đỏ lên, cuống quít duỗi tay kéo tắt đèn, tiếp theo duỗi tay sờ lên mặt Lâm Cẩm Vân, tìm được cái mũi cô liền nhéo một cái.

Mấy ngày này Lâm Cẩm Vân chỉ cần chơi xấu hoặc là không nghe khuyên bảo, Tưởng Lan đều sẽ nắm cái mũi cô trừng phạt giống như vậy.

Lâm Cẩm Vân lại không cảm thấy đây là trừng phạt, chỉ nghĩ dù sao mình cũng ngại mũi mình thấp, nhéo thì cứ nhéo đi, chỉ cần nàng vui là được.

Hai mươi bảy tháng Chạp, hai người tuy rằng không đành lòng, nhưng Lâm Cẩm Vân vẫn không thể không cùng Tưởng Lan mỗi người mỗi ngã, hai người một trước một sau trở về trấn Cao Hồ.

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả không tả cảnh hôn thật, bởi vì tác giả hành văn cũng nhẹ hều như cái bóp tiền của tác giả vậy á... Cho nên đoạn này mới mượn mèo để ẩn dụ, mà chủ yếu là vì tác giả rất thích Mèo.

À đúng rồi, về chuyện giữ lại tấm vé xem phim, tôi xác nhận hoàn toàn là sự thật.

Vé phim tuy rẻ nhưng hồi ức lại quý giá, không chỉ là đôi dòng tuỳ bút ngắn ngủi mà còn là một phần cảm nhận chứng kiến.

Hiện tại thế giới đề xướng số hóa ảo hóa không xài giấy nữa, sau này chẳng mấy chốc mà tới vé xem phim cũng không còn, trực tiếp quét mã trên di động là xong.

Nếu không còn vé phim thì tôi biết lấy cái gì chứng minh cho bạn bè là tôi VÔ CÙNG YÊU PHIM bây giờ?!

Haizzz, thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chẳng bao lâu nữa...