Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Biết Vị

Chương 27

« Chương TrướcChương Tiếp »
Can đảm của Chu Dục Cảnh trong một khắc đó đã bị đánh trở về, cho tới bây giờ, cũng chưa từng dâng lên.

Quản gia gõ cửa bước vào, cắt ngang đối thoại của hai người, trên tay ông cầm thiệp mời, đưa cho Đoàn Hạc Thừa: “Con gái Lưu gia cuối tháng kết hôn, thiếu gia tự đi sao?”

“Đi, chú chuẩn bị sẵn quà cáp.” Đoàn Hạc Thừa không đọc nội dung trực tiếp sắp xếp.

Lúc đầu hôn lễ không muộn đến vậy, nhưng trợ thủ của Lưu Nghị theo y rất nhiều năm, đi đột ngột thế này, đúng lúc khiến Lưu Nghị tổn thương tinh thần, con gái hiếu thảo, đợi tâm trạng y tốt lên mới làm lễ cưới.

Đoàn Hạc Thừa lại đánh hai ván cờ, dẫn Chu Dục Cảnh lên lầu ăn cơm, hai người, thanh thanh đạm đạm, bốn món một canh.

Đến mùa mưa dầm, chân trước mặt trời còn đang chiếu nắng mặt đất, chân sau đã bị mây đen che khuất, rào rào bắt đầu mưa.

Chu Dục Cảnh múc canh, đặt trong tay Đoàn Hạc Thừa: “Anh Cửu.”

Đoàn Hạc Thừa uống một ngụm, giương mắt nói: “Lễ cưới cuối tháng em đi cùng tôi.”

“Vâng.” Chu Dục Cảnh đáp lại.

“Ao ước không.” Đoàn Hạc Thừa hỏi.

Chu Dục Cảnh không hiểu: “Ao, ao ước cái gì.”

Đoàn Hạc Thừa nói: “Kết hôn.”

Chu Dục Cảnh kiên định lắc đầu: “Không ao ước, em chỉ muốn đi theo anh Cửu, chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn.”

Thấy cậu nghiêm túc tỏ thái độ, Đoàn Hạc Thừa nhíu mày đứng dậy, rời đi. Chu Dục Cảnh thất thần mấy giây, không biết vì sao hắn lại đột nhiên không vui, vội vàng theo sau.

Ăn cơm tối xong về tòa C nghỉ ngơi, lúc rạng sáng, Chu Dục Cảnh nằm trong phòng mình, vẫn thức.

Trong lòng cũng không có chuyện gì, chủ yếu là thời tiết mưa dầm, bệnh cũ tái phát, lúc này chân đau đến nỗi không ngủ được, trong lúc rảnh rỗi suy nghĩ lung tung, không biết thế nào lại nghĩ đến chuyện kết hôn, nhiều năm như vậy cậu đã không hi vọng xa vời, bây giờ chỉ cần có thể tiếp tục ở cạnh Đoàn Hạc Thừa là tốt rồi.

“Kẹt” một tiếng, cửa phòng mở ra, Chu Dục Cảnh vội vàng ngồi dậy, trong tay còn cầm khăn lông, cậu muốn xuống giường, Đoàn Hạc Thừa đã nhanh hơn cậu một bước đi qua, khăn lông nóng hổi, còn bốc hơi nóng.

Đoàn Hạc Thừa đưa cho cậu, ngồi bên giường, khoảng thời gian này bận quá, trên mặt Đoàn Hạc Thừa lộ rõ mệt mỏi hỏi: “Chân đau?”

Chu Dục Cảnh lắc đầu: “Không sao đâu, anh Cửu.”

Đoàn Hạc Thừa liếc cậu, hơi bất mãn, không nói lời nào nắm cằm Chu Dục Cảnh hôn xuống, môi lưỡi quấn quýt, lúc tách ra còn cắn cậu một cái không nhẹ không nặng: “Nói dối.”

“Xin lỗi anh Cửu, em…”

Đoàn Hạc Thừa không đợi cậu nói xong, hất cằm: “Khăn lông chườm nóng.”

Chu Dục Cảnh ngoan ngoãn nghe lời, đắp khăn lông nóng bỏng tay lên cái đùi đau buốt, tay Đoàn Hạc Thừa bị hơi nóng hun đỏ lên, Chu Dục Cảnh đau lòng, nhỏ giọng nói: “Anh Cửu không cần lấy khăn lông giúp em, nếu em đau quá, tự em có thể đi…”

“Với em mà nói, thế nào mới coi là đau quá?” Đoàn Hạc Thừa lạnh giọng hỏi.

Chu Dục Cảnh cúi đầu: “Thật, thật sự không đau lắm.”

Đoàn Hạc Thừa chọc trán cậu ngửa ra sau, lại kéo người vào lòng, xoa nắn eo cậu: “Hai hôm nay mưa nhiều, ở trong phòng nghỉ ngơi.”

Chu Dục Cảnh đáp một tiếng, dùng khăn nóng đè lên cái chân đau âm ỉ, hơi mất mát.

Hai giờ sau, cuối cùng Chu Dục Cảnh ngủ thϊếp đi, Đoàn Hạc Thừa để cậu nằm ngay ngắn, vuốt lên ấn đường của cậu, đêm trước tang lễ Chu Dục Cảnh hơi bất thường, đối xử với hắn cung kính hơn, Đoàn Hạc Thừa hôn khóe mắt cậu một cái, mới xuống giường đến phòng sách.

Hôm sau, Liễu Kiều đến chơi, hẹn ở phòng trà tòa B.

Chuyện Đoàn Mậu Sinh để lại quá nhiều, một mình Đoàn Hạc Thừa phân thân hết cách, Liễu Kiều đơn giản đáng tin cậy, giúp hắn không ít.

Lúc này, Liễu Kiều ngồi trên ghế gỗ đàn hương tay vịn có khắc hoa, nâng chén nhấp một ngụm trà: “Chú thật sự muốn hủy cơ nghiệp của bố chú?”

“Một năm.” Đoàn Hạc Thừa dựa vào lưng ghế, chân dài gác lên đầu gối.

“Mặc dù chú đã sớm bắt tay chuẩn bị, nhưng vẫn không dễ dàng đâu, bốn vị kia cũng không phải loại lương thiện.”

“Không sao.” Đoàn Hạc Thừa nhíu mày, ngạo nghễ trong mắt: “Tôi cũng không phải, vả lại tôi không muốn lãng phí thời gian nữa.”

Liễu Kiều để chén xuống: “Được, muốn hủy thì hủy đi, anh với Ngô gia giúp chú.”

Nói chuyện chính xong, Liễu Kiều mới nhớ ra hỏi: “Cục cưng nhà chú đâu.”

“Trời âm u, vết thương cũ tái phát, bảo cậu ấy nghỉ ngơi.” Nói đến Chu Dục Cảnh, Đoàn Hạc Thừa nhíu mày.

Liễu Kiều nhớ tới tai nạn mấy năm trước, đối phương chuẩn bị đầu đủ, mục đích đúng là muốn mạng Đoàn Hạc Thừa, khi đó y đang ở Mậu Thành, lúc nhận được tin dẫn người chạy đến, lái xe của Đoàn Hạc Thừa đã chết, hai người trốn trong một nhà xưởng bỏ hoang, Đoàn Hạc Thừa không bị thương chút nào, Chu Dục Cảnh lại máu me đầy người, đùi phải gần như biến dạng.

Liễu Kiều chưa từng thấy dáng vẻ hốt hoảng không lý trí như vậy của Đoàn Hạc Thừa, khi đó y nghĩ, nếu như Chu Dục Cảnh cứ thế chết đi, Đoàn Hạc Thừa có thể sẽ phá hủy toàn bộ Mậu Thành.

May thay hai năm nghỉ ngơi điều dưỡng và phục hồi, chân không có vấn đề gì, chỉ là trời mưa hay âm u, vẫn sẽ thấy lâm râm đau.

“Anh nói…” Đoàn Hạc Thừa đột nhiên hỏi: “Tình cảm giữa tôi và Chu Dục Cảnh, có phải xuất hiện vấn đề.”

“Cái gì?” Liễu Kiều sửng sốt.

Đoàn Hạc Thừa xoa xoa ấn đường, muốn tìm một từ thích hợp để hình dung: “Sao tôi cảm thấy, giống như thập niên chi dương?”

Liễu Kiều bình tĩnh cầm lấy chén trà, cuối cùng không nhịn được “ha ha” cười ra tiếng: “Có thể á Đoàn Hạc Thừa, nhanh thế đã phát hiện ra vấn đề? Anh còn tưởng rằng dựa theo cái tính tình này của chú, kiểu gì cũng phải đến tám mươi tuổi mới nhận ra chứ?”
« Chương TrướcChương Tiếp »