- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Không Biết Vị
- Chương 24
Không Biết Vị
Chương 24
Chờ lái xe đuổi kịp, hai người cũng không ở lại lâu trong bệnh viện, một đường kế tiếp bình an vô sự, cuối cùng về đến biệt thự Mậu Thành trong đêm.
Chu Dục Cảnh xuống xe, định đưa Đoàn Hạc Thừa đến tòa C trước, rồi về chỗ mình ở, hình như Đoàn Hạc Thừa nhìn ra ý đồ của cậu, đến cửa nói với cậu: “Vào đây.” Chu Dục Cảnh đáp một tiếng rồi vào theo.
Hiện tại tòa C chỉ có một mình Đoàn Hạc Thừa ở, Đoàn phu nhân đã chuyển đến viện điều dưỡng tư nhân từ năm ngoái, Vương Trân cũng dẫn theo hai đứa con rời khỏi biệt thự Mậu Thành, cô không có địa vị trong nhà tranh không nổi đoạt không được cũng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, Đoàn Mậu Sinh thì quanh năm qua lại giữa hai tòa AB, rất lâu rồi chưa bước vào cửa nhà đúng nghĩa này.
Phòng ngủ tầng hai lúc này.
Chu Dục Cảnh yên lặng đứng trong phòng đợi chỉ thị của Đoàn Hạc Thừa, cậu đã nhớ kỹ lời Đoàn Hạc Thừa, muốn đợi vết thương trên tay khá hơn một chút, nắm chặt đề cao bản thân, quả nhiên bây giờ vẫn quá yếu, lần đầu tiên đi theo ra ngoài làm việc, còn để cho mình bị thương, nhớ đến lời thề son sắt nói muốn bảo vệ A Cửu ca ca, không khỏi hơi đỏ mặt.
Trong phòng tắm vàng lên tiếng nước “ào ào”, chắc là Đoàn Hạc Thừa muốn tắm trước, cậu lại ngoan ngoãn đứng ở bên ngoài đợi, nhưng ai biết chưa được năm phút, Đoàn Hạc Thừa đứng trước cửa phòng tắm, hất cằm về phía cậu: “Cởϊ qυầи áo vào đây.”
Chu Dục Cảnh chớp mắt hai cái, nghe lời cởi sạch quần áo trên người, vào theo.
Trong bồn tắm sứ trắng đã xả đầy nước, Đoàn Hạc Thừa mở nút áo sơ mi, nói với Chu Dục Cảnh trần trùng trục: “Bước vào ngồi xuống, đừng để bả vai đυ.ng nước.”
Bồn tắm rất lớn, hai người nằm thẳng xuống còn rộng chán, Chu Dục Cảnh ngồi trong nước ấm, cúi đầu nhìn mặt nước chằm chằm hơi xấu hổ, cậu trộm liếc qua cơ thể thon dài tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Đoàn Hạc Thừa, lại cuống quít quay
đầu sang bên, hình như nghĩ đến gì đó, đột nhiên từ cổ đến mang tai đỏ bừng.
Sóng nước lắc lư, Đoàn Hạc Thừa cất bước đi vào ngồi đối diện, thấy Chu Dục Cảnh cúi đầu, hỏi cậu: “Nghĩ gì thế.”
Chu Dục Cảnh bỗng nhiên ngẩng đầu, đối mắt với đôi mắt xinh đẹp của Đoàn Hạc Thừa lại nhanh chóng quay sang bên, lắp bắp nói: “Em, em sợ lát nữa băng vải dính nước, vì, vì anh, anh Cửu quá mạnh, em sợ chốc, chốc nữa không nhịn được, không cẩn thận…” Nói còn chưa dứt lời, cái trán đã bị ngón tay đâm ngửa ra sau, vẻ mặt Đoàn Hạc Thừa phức tạp nhìn cậu: “Tôi là cầm thú sao?”
“Dạ…” Chu Dục Cảnh mờ mịt.
Đoàn Hạc Thừa hơi híp mắt lại, nâng cằm cậu lên hỏi: “Em cho rằng tôi muốn làm gì?”
Chu Dục Cảnh lẩm bẩm như muỗi kêu: “Không phải, không phải muốn làm, làm… sao…” Chưa dứt lời, đã bị Đoàn Hạc Thừa kéo mạnh, phút chốc quỳ gối giữa đôi chân dài của hắn.
“Làm gì?” Đoàn Hạc Thừa hỏi, ngón tay khớp xương rõ ràng trượt theo eo Chu Dục Cảnh, không nhẹ không nặng như có như không gãi ngứa, vùng nhạy cảm của Chu Dục Cảnh tập trung ở đó, lúc này eo chân cậu như nhũn ra, càng cúi đầu sâu hơn.
Thấy Chu Dục Cảnh không trả lời, Đoàn Hạc Thừa cũng không ép hỏi nữa, ngón tay trượt xuống, nắm hai cánh mông dưới lưng cậu nắn bóp qua lại, sau đó lại kéo cổ cậu xuống răng môi dây dưa, hôn mấy giây trượt xuống một đường, quấn lấy hạt tròn nhạt màu trước ngực, trong lúc gặm cắи ʍút̼ liếʍ còn mang theo tiếng nước sắc tình.
Toàn thân Chu Dục Cảnh mềm nhũn, rên thành tiếng, Đoàn Hạc Thừa cong môi, để cậu ngồi quỳ trong nước, chậm rãi thở hổn hển.
Chu Dục Cảnh bị khơi lên tìиɧ ɖu͙©, trong lòng cậu còn nghĩ đợi lát nữa làm sao mới có thể không cho vết thương dính nước, chỉ thấy Đoàn Hạc Thừa bóp một ít sữa tắm, xoa lên trước ngực cậu, lại bảo cậu xoay người.
Chu Dục Cảnh nghe theo, vừa định chống cánh tay không bị thương tiếp tục quỳ, lại phát hiện Đoàn Hạc Thừa nhẹ nhàng vẩy nước lên lưng cậu, sững sờ mấy giây, Chu Dục Cảnh mới kịp phản ứng, vội vàng ngồi thẳng tắp, còn kẹp chặt đầu gối.
Đoàn Hạc Thừa lập tức kéo người vào lòng, chống cằm lên vai cậu, không nói lời nào cạy mở hai chân định che giấu hết thảy.
Trong làn nước trong vắt nổi lên ít bọt, lúc này vật nhỏ giữa hai chân Du Dục Cảnh đã đứng thẳng lên từ lâu, đang lắc lư qua lại cực đáng yêu, Đoàn Hạc Thừa cười khẽ một tiếng, nắm vật kia trong tay nắn bóp chơi đùa, lại thổi lên vành tai đỏ thấu của Chu Dục Cảnh, khàn khàn gợi cảm hỏi: “Tiểu lưu manh ở đâu ra?”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Không Biết Vị
- Chương 24