Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Biết Vị

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đoàn Hạc Thừa không nói nữa, đến bên giường bắt đầu cởϊ qυầи áo, Chu Dục Cảnh mới thả vali trong tay xuống, giương mắt đã thấy cơ thể trắng nõn của Đoàn Hạc Thừa hoàn toàn lộ ra ngoài, đôi chân trong quần tây dài thẳng tắp, cơ thể gầy mà rắn chắc, đường cong cơ bụng hoàn mỹ, đường nhân ngư chữ v hai bên càng hoàn mỹ hơn, Chu Dục Cảnh đỏ mặt ánh mắt chuyển xuống dưới, cự vật ngủ say ẩn núp trong rừng cây màu đen bí ẩn, cậu nhìn ngây người một lát, đến khi Đoàn Hạc Thừa quét mắt qua, mới nhanh chóng quay người.

“Tránh cái gì.” Đoàn Hạc Thừa nhíu mày.

Chu Dục Cảnh vội vàng ngồi xổm xuống, lắp bắp mở vali của mình ra: “Em, em tìm quần áo để, để thay giúp anh Cửu.”

Đoàn Hạc Thừa hỏi: “Quần áo tôi trong vali của em?”

Chu Dục Cảnh lại hoảng vội vàng đứng dậy, tìm vali của Đoàn Hạc Thừa trong tủ treo quần áo, tai cũng dựng thẳng lên, nghe thấy tiếng đóng cửa phòng tắm, mới thở phào nhẹ nhõm, trong đầu cậu toàn là dáng vẻ trần trụi vừa rồi của Đoàn Hạc Thừa, càng nghĩ càng đỏ mặt.

Lấy được quần áo, ngoan ngoãn đứng đợi trước cửa phòng tắm.

Đoàn Hạc Thừa tắm xong mở cửa, Chu Dục Cảnh không dám ngẩng đầu đưa áo choàng tắm cho hắn, Đoàn Hạc Thừa mặc áo vào nói với cậu: “Em tắm đi.”

Chu Dục Cảnh nghe lời, cầm quần áo để thay chạy vào phòng tắm.

Chờ cậu đi vào, Đoàn Hạc Thừa ngồi lên ghế sofa đơn trước cửa sổ, chân dài tùy ý gác lên đầu gối, áo choàng tắm màu tím tự nhiên rũ xuống theo đường cong của đùi, bắp chân thẳng tắp, bàn chân xỏ dép lê.

Chu Dục Cảnh ra khỏi phòng tắm, đúng lúc thấy cảnh này, bên ngoài cửa sổ cao là bầu trời đêm trong vắt, rèm cửa khẽ lay động, gió nhẹ cuốn qua mang theo tiếng sóng biển đánh váo đá ngầm, Đoàn Hạc Thừa ngồi ở đó, tựa như vương tử cao quý dưới biển sâu bí ẩn, hắn nghe thấy tiếng động, giương mắt nói với Chu Dục Cảnh: “Lại đây.”

Chu Dục Cảnh mặc áo ngắn tay quần đùi đi qua, họng hơi khô: “Anh Cửu…”

Trong lúc ánh mắt Đoàn Hạc Thừa đung đưa, quyến rũ khó tả, hắn duỗi tai ôm lấy eo Chu Dục Cảnh, kéo người vào lòng, ngón tay chui vào áo, lòng dàn tay dán lên da thịt căng cứng chậm rãi dạo chơi, ngứa ngáy đến nỗi lưng Chu Dục Cảnh như nhũn ra.

Thấy cậu đứng không vững, Đoàn Hạc Thừa thoáng dùng sức, kéo người lên đùi ôm ngang, để hai chân gác thoải mái trên tay vịn của sofa, sau đó lại tiếp tục động tác lúc nãy, vén áo lên, vân vê đầu v* nhạy cảm đứng thẳng lên, dùng móng tay cắt gọn gàng gãi ở xung quanh, cảm giác ngực tê dại còn có hơi thở nóng ẩm gần trong gang tấc, đều khiến Chu Dục Cảnh ngóng nhìn Đoàn Hạc Thừa có thể hôn xuống, hơi thở lướt qua môi, cậu vội nhắm mắt lại, đôi môi run run chờ đợi, chợt nghe Đoàn Hạc Thừa nén cười hỏi: “Em muốn làm gì?”

Chu Dục Cảnh lại vội vàng mở mắt ra.

Đoàn Hạc Thừa nói: “Em không nói, tôi không biết em nghĩ gì.” Tay rời khỏi trước ngực Chu Dục Cảnh, đầu v* đứng thẳng xuyên thấu qua áo thun mỏng dính, giống như ám chỉ cơ thể này đang khao khát.

Vành tai Chu Dục Cảnh đỏ thấu, không tự chủ khép hai chân lại, cậu còn biết vì mình di chuyển ánh mắt, đối mắt với Đoàn Hạc Thừa: “Em… em muốn hôn anh Cửu, có thể không?”

Đoàn Hạc Thừa nâng cằm cậu lên, cong khóe miệng: “Đương nhiên có thể.”

Nhận được đồng ý, Chu Dục Cảnh liền ngẩng đầu hôn lên đôi môi khát vọng đã lâu, đầu lưỡi cẩn thận từng li từng tí liếʍ láp mỗi một góc trong miệng Đoàn Hạc Thừa, cậu vốn cho rằng hôn có thể che giấu đi thay đổi của cơ thể mình, nhưng mà ai biết, hai chân kẹp chặt vẫn bị hai tay khớp xương của Đoàn Hạc Thừa mở ra, Chu Dục Cảnh cuống quýt muốn rời đi, lại bị Đoàn Hạc Thừa đè sau gáy, môi lưỡi dây dưa sâu hơn.

Trong lòng Chu Dục Cảnh cảm thấy xấu hổ, nhưng cơ thể lại cảm thấy hưng phấn, cậu thích Đoàn Hạc Thừa, cậu muốn Đoàn Hạc Thừa đυ.ng vào như thế này, thân dưới đột nhiên mát lạnh, quần đùi rồi đến qυầи ɭóŧ bị kéo xuống dưới mông, hai chân kẹp chặt lúc này hơi mở, dương v*t trần trụi trong lớp lông nhạt màu đứng thẳng tắp.

Chu Dục Cảnh căng thẳng nắm chặt áo choàng tắm của Đoàn Hạc Thừa, đột nhiên rên một tiếng, cậu lờ mờ nghe thấy tiếng nước dinh dính, dương v*t ngẩng đầu bị Đoàn Hạc Thừa nắm trong tay, vẻn vẹn lộ ra qυყ đầυ căng tròn, lúc này lỗ nhỏ trên qυყ đầυ đang thoải mái phun ra chất lỏng trong suốt, Đoàn Hạc Thừa tách môi lưỡi ra với cậu, nheo mắt nhìn người nằm trong khuỷu tay mình, hít thở dồn dập.

Chu Dục Cảnh chưa từng tự an ủi, kɧoáı ©ảʍ xa lạ lúc này như vọt lêи đỉиɦ, cậu nhịn rêи ɾỉ muốn bật ra, gương mặt ửng hồng, quần đùi trên bắp chân đã rớt xuống đất từ hồi nào, ngón chân theo động tác trên tay Đoàn Hạc Thừa cuộn chặt không dám buông lỏng.

Đoàn Hạc Thừa vươn đầu lưỡi liếʍ khóe miệng, nhìn dáng vẻ Chu Dục Cảnh đắm chìm trong du͙© vọиɠ, cậu chịu đựng không kêu ra tiếng, Đoàn Hạc Thừa liền ôm lấy cậu nói chuyện: “Thích không?”

Chu Dục Cảnh sẽ không nói dối hắn, cảm giác thế nào, thành thật nói cho hắn biết.

“Thích, thích….”

Ngón tay trên đỉnh căng tròn, dính chất lỏng đảo quanh: “Rất thoải mái?”

“Thoải mái, a…. Anh Cửu, em rất thoải mái…”

Lòng bàn tay nắm chặt, tốc độ vuốt rất nhanh trong một lúc lâu, Đoàn Hạc Thừa hỏi: “Chỗ nào thoải mái?”

Chu Dục Cảnh vội nói: “Chỗ nào, chỗ nào cũng thoải mái, anh Cửu, anh Cửu, em, em muốn…”

“Muốn gì?”

Chu Dục Cảnh từ từ mở mắt, ngoài miệng có nước bọt không kịp nuốt, cậu hít thở nóng bừng, giống như do dự.

Đoàn Hạc Thừa lại hỏi cậu: “Muốn gì?”

Chu Dục Cảnh bị suy nghĩ trong lòng mình làm cho xấu hổ đến nỗi muốn chui xuống đất, cậu vội nhắm mắt lại bịt tai trộm chuông: “Em muốn, muốn xin anh Cửu làm em, làm em bắn ra…”

Vừa dứt lời, tiếng rêи ɾỉ dồn dập trong miệng Chu Dục Cảnh tràn ra theo một ít nước bọt, mấy dòng dịch trắng đυ.c cũng rung động không tự chủ theo cơ thể, phóng ra, bình tĩnh mất một lúc lâu, Chu Dục Cảnh tỉnh táo lại trong dư vị, mở mắt ra nhìn thấy trên tay Đoàn Hạc Thừa dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu, đáy mắt ngậm cười: “Cảm ơn tôi thế nào đây?”

Chu Dục Cảnh mím môi, không nghĩ ngợi, thành thật đứng dậy khỏi đùi hắn, vành tai đỏ lên trèo lên giường, đợi Đoàn Hạc Thừa theo tới, cậu quỳ sấp trên giường, nâng mông lên, vùi mặt vào chăn, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh Cửu…”

Đoàn Hạc Thừa thật sự không ngờ cậu thật thà thế này, duỗi tay “bốp” một tiếng vả lên mông cậu hỏi: “Học ở đâu.”

Cái mông vểnh cáo của Chu Dục Cảnh run lên, sau đó cảm giác được Đoàn Hạc Thừa nằm xuống, len lén nghiêng gương mặt đỏ bừng qua, ánh mắt né tránh nói: “Học, học trong sách.”

Đoàn Hạc Thừa kéo cậu vào ngực, ngón tay ướŧ áŧ thăm dò xuống phí dưới, thăm dò mà ấn phía sau cậu, xung quanh huyệt sau mặc dù ẩm ướt, thế nhưng cửa huyệt rất chặt chưa mở rộng, hôm nay ngồi xe một ngày, có lẽ Chu Dục Cảnh cũng không thoải mái, Đoàn Hạc Thừa không vội vàng vào lúc này, hắn bảo Chu Dục Cảnh rút hai tấm khăn ướt ở đầu giường, lau tay giúp mình, còn nói: “Lau cho mình đi.”

Tay Chu Dục Cảnh không bẩn, cầm lấy khăn ướt mới biết được Đoàn Hạc Thừa nói lau chỗ nào, cậu đỏ mặt lau sạch sẽ vật nhỏ mềm oặt giữa hai chân, lại ngoan ngoãn chui vào ngực Đoàn Hạc Thừa.

Đoàn Hạc Thừa hỏi cậu: “Học được gì trong sách?”

Chu Dục Cảnh nói: “Rất nhiều… Phải, phải đi vào từ phía sau, phải bôi, bôi trơn trước…”

Đoàn Hạc Thừa còn tưởng rằng cậu không biết gì cả, không khỏi cảm thấy mình xem nhẹ cậu, lại hỏi: “Tự thử rồi?”

Chu Dục Cảnh lắc đầu: “Không có.”

Đoàn Hạc Thừa hỏi: “Không muốn?”

Chu Dục Cảnh như cún con cọ cọ l*иg ngực hắn, nghiêm túc nói: “Em là người… của anh Cửu, muốn đợi anh Cửu đến thử…”
« Chương TrướcChương Tiếp »