Editor: Mễ
Hai ngày sau là ngày Tín Lập tổ chức tiệc tối, Đồng Kỳ xuống lầu xem hiện trường. Vốn dĩ Tín Lập đã cử thư ký đến để kiểm tra việc bày trí, Đồng Kỳ để cho nhân viên sắp xếp theo ý của đối phương, dốc toàn lực để đáp ứng tất cả yêu cầu của bọn họ.
Nơi tổ chức tiệc tối là hội trường của khách sạn. Đồng Kỳ còn đang ngậm điếu thuốc trên môi, chuẩn bị đi vào đã chạm mặt một người cô hết sức quen thuộc, cùng chức vị với cô, phụ trách chi nhánh Danh Đô ở trung tâm thành phố, tên Hà Lương Nguyệt.
Đồng Kỳ khẽ cười: “ Ngọn gió nào đưa cô đến đây vậy? Đến cũng không lên trên ngồi?”
Gương mặt Hà Lương Nguyệt chứa ý cười, cô ấy mặc một chiếc váy bó sát, khéo khoe dáng vẻ eo nhỏ mông thon tràn đầy sinh động của bản thân. Giống với Đồng Kỳ là một trong năm mỹ nữ trên bảng xếp hạng của công ty. Hà Lương Nguyệt nghịch chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay: “ Không phải là tại Tín Lập tổ chức tiệc cưới ở đây sao, tôi chỉ đến xem thôi. Dù sao thì trước đây Tín Lập đều đến chi nhánh của tôi để tổ chức nên tôi cũng xem như là hiểu rõ yêu cầu của họ. ”
Đồng Kỳ nhướng mày: “ Đây là lần đầu Tín Lập tổ chức ở chỗ tôi, cô có thể đến giúp đỡ, cho thêm ý kiến thì quá tốt. ”
“ Đương nhiên rồi, tôi với thư ký của họ có chút quen biết, cũng dễ nói chuyện hơn. Buổi sáng tôi có xem qua thực đơn, đã thêm vào hai loại rượu, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ? “ – trên mắt Hà Lương Nguyệt tràn ngập ý cười.
Câu nói kia là nói với thư ký thân cận của Tín Lập với thanh âm hết sức nhẹ nhàng, thỏ thẻ.
Đồng Kỳ: “ Này thì có vấn đề gì, có tôi ở đây cô cứ yên tâm. ”
“ Vậy tốt rồi. ” – Hà Lương Nguyệt lại cười, đến cả gương mặt đều ánh lên nét rạng rỡ, “ Lần này thật sự cũng không còn cách nào. Hai tháng trước tài chính Thịnh Ý đã đặt chỗ trước, ai biết được thời gian lại là cùng một ngày chứ, Tín Lập đã chậm một bước, thời gian cũng không thể thay đổi được, tôi liền đề cử họ tổ chức ở chi nhánh của cô.”
“ Thì ra là cô cho tôi cơ hội, cám ơn cô nha bảo bối ~~ ”
“ Khách sáo làm gì, đều cùng một công ty cả mà. ”
Hà Lương Nguyệt chỉ điếu thuốc trên tay Đồng Kỳ: “ Cô dụi tắt thuốc rồi hẵng đi vào, Thành Xuyên không thích mùi thuốc lá. ”
Đồng Kỳ nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trên tay, rất nhanh cười đáp: “ Được, nghe lời cô, khách hàng quan trọng. ”
Hà Lương Nguyệt cười tủm tỉm, nói: “ Vậy tôi đi trước đây, buổi tối gặp. ”
Đồng Kỳ cười với cô ấy: “ Buổi tối gặp. ”
Tiễn người đến cửa, nhìn Hà Lương Nguyệt lái xe rời đi, Đồng Kỳ cầm điếu thuốc rít mạnh một hơi, Liêu Thành Xuyên gọi thành Thành Xuyên? Quan hệ xem ra không tồi nhỉ?
Cô cười khẽ hai tiếng, cũng phải, phụ nữ ở thành phố S ai mà không muốn gả cho người đàn ông như Liêu Thành Xuyên.
Cô dập tắt điếu thuốc ở cửa, xoay người về lại hội trường, trưởng ca đi đến trước mặt, tay cầm hai chai rượu nói với cô: “ Vừa rồi giám đốc Hà nói thêm hai loại rượu này vào, nhưng mà trong kho chúng ta không có sẵn loại này. ”
Đồng Kỳ nhìn, cô được lắm, mượn cớ lấy rượu để làm trò đây mà.
Cô nói: “ Đi đến hầm rượu của Trương Tổng mượn tạm đi, cứ nói là làm theo lời tôi. ”
“ Vâng ạ. ”
Trưởng ca lại nói: “ Giám đốc Hà rất hiểu ông chủ của Tín Lập, cô vấy vừa đến liền thay đổi vị trí đồ trang trí, hoa ở cửa cô ấy cũng bảo chúng tôi đổi chỗ. Còn nữa, cô ấy nói hai chai rượu này là loại mà Liêu Tổng thích. Vị giám đốc Hà này với Tín Lập có quan hệ rất tốt. ”
Đồng Kỳ cười cười: “ Ừ, quan hệ cũng không tồi. ”
Vẻ mặt trưởng ca có chút lo lắng: “ Vậy có phải Tín Lập sẽ tổ chức ở chỗ chúng ta lần này xong, sau đó thì quay về chi nhánh trung tâm thành phố không? ”
“ Về thì về thôi. ” – Đồng Kỳ nói.
Trưởng ca thở dài một hơi: “ Vậy tôi đi làm việc đây. ”
“ Đi đi. ”
Đồng Kỳ đi vào bếp.
Tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị xong từ bốn giờ chiều, thư ký của Tín Lập đích thân đến để kiểm tra qua một lượt, cũng đến phòng bếp kiểm tra đồ ăn, còn đặc biệt đến xem hai loại rượu kia đã được chuẩn bị hay chưa, Đồng Kỳ đi kiểm tra cùng người nọ. Đến lúc phải đi, Đồng Kỳ tiễn thư ký ra cửa.
Thư ký nghiêng đầu cười nói: “ Giám đốc Đồng, tối nay có thời gian thì xuống góp vui thêm phần nháo nhiệt nhé. ”
Đồng Kỳ cười: “ Không thành vấn đề. ”
Thư ký gật đầu, mở cửa lên xe rời đi.
Đứng nhìn xe rời đi, Đồng Kỳ mới quay người lên lầu.
Sáu giờ ba mươi tối, buổi tiệc bắt đầu, từng chiếc từng chiếc xe đậu ở trước cửa, từ cửa xoay tròn đi vào, Đồng Kỳ cũng không thể cứ ở lại trên lầu, cô đi xuống đứng ở hậu trường quan sát.
Lúc Liêu Thành Xuyên đi vào, hai người trùng hợp chạm mặt nhau, Đồng Kỳ cười với anh, cô tiến lên, nói: “ Hoan nghênh Lục Tổng. ”
Vẻ mặt anh thản nhiên, nhìn thẻ nhân viên trên ngực cô, trả lời: “ Hóa ra cô là ngừoi phụ trách nơi này. ”
Đồng Kỳ cười: “ Là tôi. ”
Hôm nay cô mặc đồng phục, áo sơ mi trắng váy đen ôm sát, làm cho vòng eo cô nhỏ nhắn mảnh mai hơn, một tay là có thể nắm được, hơn nữa còn có vẻ mặt kia, cười lên một cái là có thể câu hồn đoạt phách.
Liêu Thành Xuyên đưa tay, Đồng Kỳ cười cũng đưa tay, hai tay khẽ chạm, lịch sự lướt qua một cái.
Buông tay, hơi ấm trong lòng bàn tay cũng không còn, Đồng Kỳ đưa tay, làm ra dáng vẻ xin mời: “Lục Tổng, mời —— “
Liêu Thành Xuyên gật đầu, đi vào hội trường.
Phía sau có một đám người vây quanh anh, giống như một vị quân vương.
Cùng lúc đó, ở một khoảnh khắc, tầm mắt bọn họ cũng rơi trên gương mặt Đồng Kỳ, bởi vì cô đẹp ——
Liêu Thành Xuyên đi đến trước mặt cô.
Đằng sau có tiếng thì thầm to nhỏ.
“ Cô ấy tên gì nhỉ? “
“ Đồng Kỳ.“
“ Dáng vẻ rất đẹp. “
“ Lúc cô ấy nhìn tôi cười, trái tim tôi cũng muốn mềm ra.”
“ So với Hà Lương Nguyệt, anh cảm thấy ai xinh đẹp hơn? “
“ Cô ấy xinh hơn một bậc. “
Vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã vào đến hội trường, người vừa được nhắc tên, Hà Lương Nguyệt cũng mới đến, cô ta mặc một bộ váy ngang vai màu đỏ, tà xẻ dài, trông cực kỳ gợi cảm, Đồng Kỳ cười: “ Aiz, đêm nay cô đẹp lắm nha. ”
Hà Lương Nguyệt che miệng cười: “ Cám ơn lời khen. ”
Đồng Kỳ chìa tay với cô ta: “ Có cần tôi đỡ cô vào không?”
Hà Lương Nguyệt bị cô chọc cười một trận, cô ta nói: “ Lát nữa xong việc, cô cũng vào đi, tối nay nhiều người, khách cũng đông. ”
Đồng Kỳ đáp: “ Ừ. ”
Thông thường loại tiệc cho khách mới như vầy, thân là người phụ trách cô cũng nên đi vào kính hai ly rượu, bày tỏ thành ý chúc mừng.
Điện thoại trong túi rung lên. Đồng Kỳ lấy ra xem.
[ Tử Đồng: Tối nay có phải Liêu Thành Xuyên tổ chức tiệc tối ở chỗ cậu không? ]
[ Đồng Kỳ: Ừ, nhà cậu cũng được mời đúng không? ]
[ Tử Đồng: Ừ, ba tớ nhất định phải tham dự, còn tớ hả, vừa mới chuồn rồi. ]
[ Đồng Kỳ: ……… ]
[ Đồng Kỳ: Tớ thấy ba mẹ cậu đến rồi. Không nói nữa. Tớ phải đi chào hỏi đã. ]
Nhét điện thoại vào túi, Đồng Kỳ đi đến chào hỏi, ông bà Lưu nhìn thấy Đồng Kỳ thì cười với cô, mẹ Lưu ôm lấy bả vai Đồng Kỳ nói: “ Bác còn đang nghĩ đây có phải nơi con làm việc không, không ngờ gặp con ở đây, gặp được con bác rất vui.”
Đồng Kỳ cười, trả lời bà: “ Có thể gặp được bác con cũng rất vui ạ, mời hai ngừoi vào trong. ”
Mẹ Lưu gật đầu: “ Được được, aiz, hai bác bị Tử Đồng làm cho tức chết rồi. Đồng Kỳ này, bác nói với con một chuyện, hai bác đã tìm được cho Tử Đồng một người chồng thích hợp. Nó thì sao, nói cực kỳ không thích, đã vậy còn thừa dịp mà chạy mất. ”
“ Cậu ấy trốn mất rồi ạ? ” – Đồng Kỳ bày ra vẻ mặt ngạc nhiên, giả vờ không biết.
“ Chứ còn gì nữa, con nói xem, Liêu Thành Xuyên này có phải là một thanh niên ưu tú hay không? ”
“ Dạ, đúng ạ. ”
“ Con nói xem, cậu ta với Tử Đồng có phải rất xứng đôi không? ”
Đồng Kỳ khẽ nắm tay lại, thận trọng trả lời: “ Vâng ạ, rất xứng. ”
“ Con xem đấy, hai bác cũng đều nói như vậy, mà nó thì lại nói bản thân không thích người ta, bác thật không hiểu nổi nó — “
“ Được rồi, đi vào thôi. ” – Ba Lưu cười với Đồng Kỳ một cái, ôm eo mẹ Lưu tiến vào.
Mẹ Lưu lúc này mới không đành lòng buông Đồng Kỳ ra, mỉm cừoi với cô: “ Con có thời gian đến nhà bác chơi nhé. ”
“ Dạ. ”
Đồng Kỳ lùi về sau hai bước, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cơn nghiện thuốc lại tái phát, cô đứng ở cửa nhìn trái nhìn phải, xe đi vào cũng không còn quá tấp nập, vì thế cô quay đầu đi vào phòng nhân viên ở lầu một, kéo ngăn kéo ra, bên trong có một bao Hồng Song Hỉ, cô lấy đại một điếu thuận tay châm lửa.
Hút một hơi.
Cô dựa vào thành ghế, chơi đùa với khói thuốc, nhìn những tia lửa đang cháy, xứng đôi sao?
Nói đến cái xứng đôi này, cô cũng rất xứng với Liêu Thành Xuyên mà.
***
Haiz.
Hút xong một điếu, Đồng Kỳ đứng dậy.
Trong túi vang lên âm thanh, có tin nhắn Wechat, lần này là tin nhắn của Trương Hoài Viễn.
[ ZHY: Cậu đang ở đâu vậy? Tớ đến rồi. ]
[ Đồng Kỳ: Đến đâu? ]
[ ZHY: Đến nhà hàng của cậu đó, sảnh lầu một. Ngày quan trọng như hôm nay, không phải cậu sẽ lơ là nhiệm vụ đấy chứ? ]
[ Đồng Kỳ: Tớ là loại ngừoi đó à? Tớ đang ở nhà vệ sinh, bây giờ đi ra”. ]
[ ZHY: Đến thì tìm tớ. ]
[ Đồng Kỳ: Ừ. ]
Ra khỏi phòng nghỉ, ngừoi đến đã đông đủ, hội trường bây giờ cực kỳ huyên náo, khi nãy trong phòng nghỉ hơi nóng bức, thông gió cũng không được tốt lắm, làm cho trên người Đồng Kỳ vương lại mùi thuốc lá. Khi cô sắp đến gần hội trường thì bị Trương Hoài Viễn kéo lại. Hôm nay Trương Hoài Viễn mặc nguyên bộ comple màu đen, làm cho anh trông chững chạc hơn rất nhiều. Anh tiến đến gần cổ cô: “ Mùi thuốc lá nồng như vậy? Cậu trong nhà vệ sinh cũng tiện tay hút một điếu à? ”
Đồng Kỳ đẩy đầu anh ra: “ Mũi cậu là mũi chó hả. ”
“ Đi thôi, đi uống hai ly.” – anh ôm eo Đồng Kỳ, cô nhìn lướt qua một cái, gạt tay Trương Hoài Viễn ra, anh ấy không nhịn được, trách cứ: “ Sao thế? Hôm nay tớ không dẫn bạn gái theo, cậu tạm thời đảm đương một tiếng rưỡi cũng không được sao? ”
“ Tớ mệt, tớ chỉ đến kính ông chủ Tín Lập một ly, đợi lát sẽ quay về phòng nghỉ. ” – Đồng Kỳ gạt tay Trương Hoài Viễn ra, cũng không quan tâm đến anh ta nữa.
Hôm nay, Liêu Thành Xuyên mặc một bộ âu phục màu đen, khuôn mặt ngừoi đàn ông như được tạc từ tượng điêu khắc, cùng với sắc mặt lạnh lẽo như ngọc thạch, khóe môi thờ ơ khẽ nhếch, có thể mê hoặc hàng vạn nữ nhân. Với bộ dáng như vậy đứng giữa đám người rất dễ nhận ra. Hà Lương Nguyệt chỉ cách anh vài bước chân.
Trên đường đi đến chỗ Liêu Thành Xuyên mời rượu, Trương Hoài Viễn gặp người quen, bị người ta giữ lại.
Người quen kia nhìn thấy Đồng Kỳ đang bị ôm trong vòng tay Trương Hoài Viễn, ánh mắt trêu ghẹo: “ Bạn gái mới à? Rất xinh đẹp nha. ”
Trương Hoài Viễn thấp giọng cười, mang theo chút đắc ý: “ Tạm thời không phải. ”
Trương Hoài Viễn thừa dịp nhìn Đồng Kỳ một cái, Đồng Kỳ im lặng nhìn lại anh bằng nửa con mắt, cầm ly rượu bên cạnh chạm cốc với ngừoi quen kia, nói: “ Tôi tên Đồng Kỳ, là người phụ trách của Danh Đô. ”
“ Xin chào, tôi là Hoàng Tùng, khoa học kỹ thuật Đằng Huy. “ – Hoàng Tùng lấy danh thϊếp đưa cho Đồng Kỳ, Đồng Kỳ cười lại với anh ta, trao đổi danh thϊếp của mình. Hoàng Tùng nhìn Đồng Kỳ với ánh mắt tán thưởng, là ánh mắt của một ngừoi đàn ông yêu thích một người phụ nữ, đáp: “ Sau này công ty cần tổ chức tiệc, tôi sẽ liên lạc với cô. ”
Đồng Kỳ cười một cách khéo léo: “ Cám ơn anh, tôi kính anh một ly. ”
Hai người lại chạm cốc với nhau, Trương Hoài Viễn thấp giọng cười: “ Không phải chứ? Còn tôi thì sao đây? Cùng nâng ly nào. ”
“ Cậu á, ghen sao? ” – Hoàng Tùng chỉ chỉ anh.
Trương Hoài Viễn sảng khoải thừa nhận: “ Đúng đó. ”
Đồng Kỳ trợn mắt xem thường.
Đàn ông thừa dịp diễn trò, chung quy cũng không có gì mới mẻ.
Mà cách chỗ bọn họ không đến hai bước, Liêu Thành Xuyên cúi đầu nhấp một ngụm rượu, tầm mắt nhìn lướt qua rơi trên bàn tay đang ôm eo Đồng Kỳ của Trương Hoài Viễn.
Không phải nói là bạn trai sao? Sao bây giờ lại là tạm thời không phải ——
Sau khi xã giao lấy lệ với Hoàng Tùng, Đồng Kỳ cùng với Trương Hoài Viễn đi đến trước mặt Liêu Thành Xuyên.
Đồng Kỳ nhìn Liêu Thành Xuyên, khẽ mỉm cười, cô đặt ly rượu rỗng trên tay vào khay của nhân viên phục vụ, lại cầm lên một ly rượu khác được rót đầy phân nửa.
Cô giơ tới trước mặt Liêu Thành Xuyên: “ Liêu Tổng, làm ăn phát đạt. ”
Nói xong, cô khẽ ngước cổ, mấp mấy môi, nửa ly rượu bị cô từng ngụm từng ngụm uống hết không còn một giọt.
Mà cái cổ còn đang ngước lên của cô, dưới ánh đèn trông trắng như tuyết, khuyên tai trên lỗ tai nhỏ theo động tác khẽ lay động lóe sáng.
Xung quanh yên tĩnh, nhìn cô đến thất thần.
Trương Hoài Viễn vội vàng giữ lấy tay cô, ánh mắt đột nhiên lạnh đi vài phần, liếc một vòng qua những ánh mắt không yên phận đang dòm ngó cô.
“ Cám ơn. ”
Liêu Thành Xuyên cũng uống một ngụm, nhìn xuyên qua ly thủy tinh trong suốt đang đựng chất lỏng màu đỏ, khóe mắt hơi cong lên của cô in trên chiếc ly của anh.
Là dáng vẻ phong tình, gợi cảm.
Khó trách, xung quanh hội trường có một giây yên tĩnh như vậy.
Chỉ vì nhìn cô ấy.
- -----oOo------