Lúc Đồng Kỳ mang thai em bé thứ hai, Liêu Nhã vừa mới vào lớp một, hơn nữa vừa khai giảng đã phải họp phụ huynh, Đồng Kỳ thì đang trong giai đoạn nhạy cảm, người làm cha như Liêu Thành Xuyên đương nhiên phải tham gia họp huynh cho con mình.
Bên này, phụ huynh của lớp Liêu Nhã đã đến gần như đông đủ, chỉ có cha mẹ của Liêu Nhã là chưa đến, giáo viên liền hỏi cô bé: “Ba mẹ con đâu rồi?”
Liêu Nhã buộc tóc đuôi ngựa ngồi trên ghế, lắc lắc cái chân: “Mẹ con không đến được, trong bụng có em trai, chốc nữa ba con sẽ tới ạ.”
Vài bạn nhỏ bên cạnh híp mắt tủm tỉm cười: “Mẹ cậu sinh em trai sao?”
Liêu Nhã gật đầu: “Đúng vậy!”
Bạn nhỏ cười haha: “Em trai có ** không?”
Liêu Nhã nhìn bạn học đang cười kia: “Cậu có ** không?”
Gương mặt bạn nhỏ đơ ra: “……” – Mẹ cậu bé ngồi bên cạnh phụt cười một tiếng, bà rờ đầu Liêu Nhã: “Ba con còn chưa đến sao?”
Liêu Nhã: “Vâng ạ, chắc sắp rồi.”
Nhưng cô bé cũng nôn nóng lắm đó, ba chưa từng đến trễ bao giờ, cô bé ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, lác đác có vài phụ huynh đang ngồi trò chuyện, các bạn nhỏ thì đang tụ tập trò chuyện với nhau, chỉ có một mình cô bé đang đợi người, bàn tay nhỏ cũng đã biến thành nắm đấm, hôm nay ba mà không đến tối nay sẽ không cho ông ấy ngủ trên giường.
Hứ.
Ba mẹ bạn nhỏ bên cạnh đều đang khen ba người ta đẹp trai mẹ người ta xinh đẹp, còn có bạn nhỏ thì dễ thương vân vân mây mây.
Liêu Nhã nhảy từ trên ghế xuống, chuẩn bị đi ra cửa đợi. Cô bé nhảy xuống khá nhanh, mẹ của bạn nhỏ bên cạnh sợ Liêu Nhã ngã xuống, đưa tay ôm lấy cô bé, Liêu Nhã lăn qua lăn lại muốn từ trong vòng tay bà ấy xuống, khóe mắt lướt qua, gọi lớn: “Ba ơi!”
Tiếng gọi này của cô bé làm cho ánh mắt của tất cả mọi người đều lướt về phía cửa quan sát.
Lập tức nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn, trong tay vắt áo khoác ngoài, trán đổ mồ hôi, cổ áo sơ mi mở rộng, vẻ mặt phong trần mệt mỏi tiến vào, gương mặt của người đàn ông như được điêu khắc mà ra, không thể nghi ngờ là người đàn ông đẹp trai nhất trong lớp học lúc này, không có ngoại lệ. Tay của mẹ bạn học đang ôm Lieu Nhã hơi buông lỏng một chút, Liêu Nhã mở tay bà ấy ra, tụt xuống dưới, xông đến chỗ Liêu Thành Xuyên.
Liêu Thành Xuyên khom lưng ôm cô bé lên, vừa cười vừa chọc lên mũi cô bé một cái: “Bảo bối, ba đến trễ rồi.”
“Con phải méc mẹ!” – Liêu Nhã hứ một tiếng.
Liêu Thành Xuyên khẽ cười: “Đừng, đừng nói với mẹ chứ, ba bị kẹt xe —-”
Liêu Nhã vòng quanh cổ ba mình, lại hứ một tiếng.
Các bà mẹ xung quanh đều ngơ ngác, mấy ông bố lại càng thì thầm với nhau, trong đó có vài đứa trẻ nói lớn với Liêu Nhã: “Liêu Nhã, ba cậu đẹp trai quá!”
“Ba Liêu thật đẹp trai!” – một cô bé nhào tới bên đùi Liêu Thành Xuyên, trực tiếp ôm lấy đùi anh, ngửa đầu nói: “Chú đẹp trai quá.”
Liêu Thành Xuyên cúi đầu, xoa đầu cô bé: “Cám ơn.”
Cô bé cọ vào chân anh muốn bò lên trên, Liêu Nhã cũng giãy dụa trong ngực Liêu Thành Xuyên, nói: “Ba, bạn đó muốn ba ôm!”
Liêu Thành Xuyên có chút bất đắc dĩ, có một người phụ nữ đi ra từ trong đám người, vội vàng ôm con gái mình cứ luôn muốn bò lên ba nhà người ta về nói: “Xin lỗi.”
Liêu Thành Xuyên gật đầu: “Không sao.”
Nsi xong lại Liêu Nhã về, còn điểm lên mũi cô bé: “Con cũng hào phóng quá nhỉ? Cái ôm của ba là ai cũng có thể tùy ý có được hay sao?”
Liêu Nhã cười hì hì ôm cổ anh ấy.
Phụ huynh đã đến đông đủ, cuộc họp phụ huynh bắt đầu, Liêu Thành Xuyên ngòi bên cạnh con gái, giáo viên và hiệu trưởng lên sân khấu.
Lsuc này, người ba bên cạnh lặng lẽ đưa một tấm danh thϊếp cho Liêu Thành Xuyên, anh nhìn một chút rồi nghiêng đầu qua nhìn, người đàn ông nhìn anh cười: “Liêu Tổng, ngưỡng mộ đã lâu.”
Liêu Thành Xuyên gật đầu, bắt tay với người đàn ông, cầm lấy danh thϊếp của đối phương cũng đưa cho đối phương danh thϊếp của mình.
Liêu Nhã nhìn ba mình, kéo cổ Liêu Thành Xuyên, anh khom lưng xuống, Liêu Nhã ghé lại bên tai anh hỏi: “Ba, ba rất nổi tiếng sao?”
Liêu Thành Xuyên thấp giọng cười: “Một chút xíu thôi.”
Liêu Nhã: “Ồ ồ, mẹ nói ba đến tham gia họp phụ huynh dặn con phải trông chừng ba.”
Mặt Liêu Thành Xuyên đông cứng: “Bảo bối à, cái gì ba cũng chưa làm, ba chỉ cầm một tấm danh thϊếp của chú mà thôi.”
Liêu Nhã: “Ừm, mới nãy ba còn liếc mắt nhìn dì một cái.”
Liêu Thành Xuyên: “……”
Oan ức thật.
Họp phụ huynh kết thúc, một tay Liêu Thành Xuyên ôm con gái, một tay cầm cặp sách đi lên chào hỏi cô giáo. Cô giáo mặt ửng hồng, xua tay nói: “Chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho Liêu Nhã.”
“Cám ơn.” – Liêu Thành Xuyên lịch sự gật đầu.
Cô giáo lại nói: “Nghe nói mẹ Liêu Nhã đang mang thai đứa thứ hai?”
Liêu Thành Xuyên cười: “Đúng vậy, nhất định muốn sinh thêm một đứa, nói Liêu Nhã một mình sẽ cô đơn.”
Cô giáo nghe được giọng điệu cưng chiều của người đàn ông, suýt chút bưng mặt, vô cùng hâm mộ. Trước đây cô ấy đã nghe nói rồi, trong lớp có ba của một tiểu bảo bối lai lịch rất trâu bò, nhưng vẫn không thể ngờ là ba của Liêu Nhã, trò chuyện thêm một lúc, Liêu Thành Xuyên bế con gái rời khỏi.
Đi thẳng ra cổng trường, xe lão Trần đã đợi ở bên ngoài. Lên xe.
Liêu Nhã ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Bác Trần!”
Lão Trần cười híp mắt trả lời: “Ôi, tiểu bảo bối!”
Liêu Nhã vừa cười vừa bò lên đùi Liêu Thành Xuyên.
Ngón tay thon dài của Liêu Thành Xuyên vuốt tóc con gái, tóc Liêu Nhã giống mẹ, nhuyễn mềm, rất thoải mái.
Lúc nhỏ Liêu Nhã còn có điểm giống với Liêu Thành Xuyên, hiện giờ cô bé lại giống như mô phỏng từ Đồng Kỳ mà tạc ra, nhưng mà con gái mười tám thay đổi lớn, sau này có giống Đồng Kỳ hay không cũng khó nói lắm.
Về đến nhà, Liêu Nhã được ba mình ôm trong lòng, lên lầu, vào phòng.
Đồng Kỳ ngồi ở ban công đọc sách, cô vừa mới mang thang được hai tháng, mặc một chiếc đầm cotton rộng rãi, tóc xõa tung trên vai, chân trắng nõn giẫm trên sàn nhà, Liêu Nhã vứt cặp sách, gọi lớn: “Mẹ ơi!”
Một vật thể liền chạy tới bên đùi Đồng Kỳ, nhưng cô bé nhớ ra trong bụng mẹ còn có em bé, cho nên không có nhào lên phía trước, Đồng Kỳ để sách xuống, khom lưng hôn lên trán con gái: “Hôm nay họp phụ huynh ba con có ngoan không?”
Liêu Nhã quay đầu nhìn về phía lưng ghế sofa, ba đang mỉm cười nhìn hai mẹ con, cô bé cười tủm tỉm nắm tay mẹ: “Ba nhìn dì kia một cái —”
Liêu Thành Xuyên: “…….”
Đồng Kỳ nhướng mày: “Ồ.”
Liêu Thành Xuyên tiến lên, bế con gái đưa lên, giơ lên cao nói: “Ba không có nhìn! Một cái cũng không có nhìn!”
Liêu Nhã ở trên cao bật cười haha.
Đồng Kỳ khoanh tay trước ngực, chậc một tiếng: “Liêu Thành Xuyên.”
Liêu Thành Xuyên thả Liêu Nhã xuống, tiến lên, cúi đầu ôm eo vợ mình: “Anh thật sự không có nhìn, các cô ấy cũng không xinh đẹp.”
Đồng Kỳ tủm tỉm cười nắm cằm anh: “Để em xem xem, người ta nói dáng vẻ chồng em đẹp trai, sao em lại không thấy vậy nhỉ?”
Liêu Thành Xuyên để cô tùy ý đánh giá, mỉm cười nói: “Sao không có cảm giác? Trước đây em thường xuyên khen anh đẹp trai.”
Đồng Kỳ nghiêng đầu: “Có sao?”
“Đương nhiên có.” – Anh cúi đầu, chặn môi cô lại.
Liêu Nhã ở phía sau, che mắt lại: “Đau mắt mất thôi!”
Đúng lúc La Tay đi vào phòng, vừa nhìn thấy hai người xiêu vẹo sến sẩm, lập tức nói: “Được ròi, hai người các con, đừng có động một chút liền thân mật trước mặt trẻ con chứ.”
Liêu Nhã là một tay cao thủ: “Con không sao! Đây là tình cảm của ba mẹ con tốt!”
Liêu Thành Xuyên sơ đầu con gái: “Bảo bối thật hiểu chuyện.”
“Ừ hừ.”
Liêu Nhã nhảy nhót nói: “Con đi tìm Bạch Tổng chơi đây.”
Bạch Tổng đang ở phòng bên cạnh, ngày thường đều cùng La Tây ở một chỗ, Đồng Kỳ vừa mang thai nó lại bị vứt bỏ, nó đáng thương như vậy đó.
Liêu Nhã vừa đi, Liêu Thành Xuyên đỡ Đồng Kỳ ngồi xuống sofa, vừa ngồi xuống cô liền cảm thấy khó chịu, lập tức kéo thùng rác qua, Liêu Thành Xuyên vỗ vỗ lưng cho cô, đau lòng nói: “Vợ à.”
Đồng Kỳ nôn một hồi, mới chống người dậy nói: “Lần này mang thai phản ứng thật lớn.”
La Tây đang tách bông cải, nhàn nhạt nói: “Cho nên lần này chắc chắn là con trai.”
Liêu Thành Xuyên hôn lên thái dương cô: “Trai hay gái cũng không quan trọng.”
La Tây nói: “Tuy là mẹ cũng nghĩ như vậy, nhưng mà vầy, thêm một đứa bé trai thì tương đối viên mãn hơn, con nói đúng không? Đồng Kỳ.”
Đồng Kỳ cười nói:”Phải đó, nếu không ai sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế của anh đây?”
Cô nhéo cằm Liêu Thành Xuyên.
Liêu Thành Xuyên mỉm cười: “Liêu Nhã cũng được.”
Đồng Kỳ: “Liêu Nhã không được, để con bé vô lo vô nghĩ mới được chứ.”
Liêu Thành Xuyên ôm chặt cô: “Yên tâm, anh để mọi người vô lo vô nghĩ.”
La Tây bưng cái rổ lên: “Chua loét, nghe không vào nữa rồi.”
Bà liền đi về phía phòng bếp.
Đồng Kỳ bật cười.
Buổi tối, Đồng Kỳ bởi vì trong người không khỏe nên đã đi ngủ từ sớm.
Liêu Thành Xuyên cùng cô nằm trên giường, lại giúp cô kéo chăn ngay ngắn, hôn lên trán cô, nhìn cô chìm sâu vào giấc ngủ, trong lòng là một mảng ánh sáng ấm áp. Anh ngồi tựa một hồi mới đứng dậy, đi về phía phòng sách. Liêu Nhã còn đang làm bài tập, ở trong phòng sách cô bé cầm bút nằm bò ra bàn.
Liêu Thành Xuyên đi qua, ngồi bên cạnh con gái lại phát hiện con bé không cử động.
Liêu Thành Xuyên hoảng sợ, nâng mặt con gái lên lại nhìn thấy con gái đang đeo một cái bịt mắt, trên đó là cặp mắt đang mở to.
Anh buồn cười gỡ bịch mắt xuống.
Cô bé đã ngủ thϊếp đi rồi mà bài tập vẫn chưa làm xong.
Liêu Thành Xuyên nở nụ cười, cúi đầu hôn lên mặt cô bé, sau đó ôm con gái đứng dậy đi về căn phòng bên cạnh. La Tây đang đắp mặt nạ, mở cửa, bế Liêu Nhã trong tay Liêu Thành Xuyên, giọng nói rất nhỏ: “Đồng Kỳ ngủ chưa?”
Liêu Thành Xuyên nói: “Ngủ rồi.”
La Tây gật đầu: “Trong giai đoạn này con bé sẽ ngủ sớm, chắc là do thân thể. Con đó, bình thường về nhà với con bé nhiều hơn đi, nôn nghén nhiều dễ ảnh hưởng dến tâm trạng.”
Liêu Thành Xuyên gật đầu: “Con đã đẩy việc đi rất nhiều rồi.”
La Tây: “Ừm.”
Sau đó bà ôm Liêu Nhã vào phòng.
Liêu Thành Xuyên xoay người về phòng, vào cửa, ngáp một cái, đi vào phòng sách xử lý văn kiện.
Cho đến rạng sáng Liêu Thành Xuyên mới kéo cổ áo, đi vào phòng tắm tắm rửa, vừa mới tắm xong đi ra liền nghe thấy Đồng Kỳ nỉ non, Liêu Thành Xuyên qua loa lau tóc rồi lập tức lên giường. Thân thể mềm mại của người phụ nữ liền chui vào trong ngực anh, Liêu Thành Xuyên ôm eo cô, một luồng nhiệt từ trong người liền dâng lên.
Nhưng anh chịu đựng.
Đồng Kỳ cọ cọ trong ngực anh một chút, ngực cô không mặc nội y cọ vào l*иg ngực anh, Liêu Thành Xuyên thở ra một hơi, ngửa đầu.
Đối diện với bức tranh trên tường, người phụ nữ xinh đẹp đang mỉm cười với anh.
Anh hơi ngừng lại, ma sát bả vai trắng như tuyết của Đồng Kỳ.
Nóng quá.
- -----oOo------