Chương 20
20
Như Giang Tự mong muốn.
Tôi đứng trong tang lễ anh, đọc điếu văn cho anh.
Tôi cảm thấy con người thật nhỏ bé, chỉ cần một tấm khăn trải giường trắng như tuyết là có thể cuốn lại.
Một cái hộp nho nhỏ lại có thể chứa toàn bộ cuộc đời anh trong đó.
Mưa không ngớt.
Tiếng gõ lên bia đá lộc cộc cũng không dừng.
Giang Tự của tôi.
Ngủ trong bùn.
Nhẹ nhàng nói với tôi.
"Tô Dĩ, em đừng khóc."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương