Buổi quay phim bị tạm dừng hoàn toàn.
Từ Thanh Thanh che mặt khóc nức nở, người quản lý của cô bên cạnh la hét đòi gọi xe cứu thương, nhân viên xung quanh thì vừa lau mồ hôi vừa an ủi, cảnh tượng náo nhiệt vô cùng.
Nhưng Giang Chiêu cảm thấy, không có gì phi thực tế hơn việc đối thủ của cậu đang công khai nắm tay cậu để băng bó.
"Tôi nói này," Giang Chiêu hạ giọng, "anh không cần làm vậy đâu."
Máy quay đã bị dời đi, Tiêu Tư Dã vẫn giữ vẻ mặt kiên nhẫn và chu đáo, diễn cho ai xem vậy chứ, đúng là tận tâm quá mức.
Tiêu Tư Dã không nói gì, lấy cồn và bông ra, trực tiếp sát trùng vết thương cho cậu.
Giang Chiêu hít một hơi lạnh, chửi thầm, đúng là công khai báo thù.
“Nếu cậu thật sự để lại sẹo,” Tiêu Tư Dã vừa quấn băng cho tay cậu vừa nói nửa đùa nửa thật, “tôi sẽ bị sư phụ mắng cho một trận vì không chăm sóc tốt cho sư đệ.”
Giang Chiêu nhìn ngón tay được băng kỹ lưỡng của mình, nghĩ rằng anh ta quả nhiên có mục đích riêng.
“Được rồi,” cậu nhìn về phía đám đông không xa, giọng điệu dịu lại chút, “lần sau trước mặt sư phụ, tôi sẽ ít vạch trần lỗi của anh hơn.”
Tiêu Tư Dã không nói gì, chỉ nhìn cậu, khóe môi nhếch nhẹ.
Đạo diễn không biết từ lúc nào đã len lén ra khỏi đám đông, chạy tới bên Giang Chiêu, hạ giọng: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Đương nhiên ông đứng về phía Giang Chiêu, nhưng bên Từ Thanh Thanh có nhà tài trợ, ông kẹt ở giữa, khó xử vô cùng.
Giang Chiêu khoanh tay, thản nhiên nói: “Bị vu khống thôi.”
Đạo diễn mặt mày ủ rũ, thở dài: “Nhà sản xuất Lý đúng là kéo được tài trợ tốt quá...”
“Hôm nay không quay được nữa nhỉ,” Giang Chiêu nhìn Từ Thanh Thanh đang được người quản lý dìu xuống núi, “thôi giải tán đi, à đúng rồi, miến trộn còn không?”
Đạo diễn: “Vẫn còn.”
Giang Chiêu gật đầu, vẻ hài lòng.
Người quản lý của Từ Thanh Thanh chắc chắn biết tính cách của cô ta, không thể trực tiếp đến đối chất với cậu, có lẽ cũng không dám cãi nhau với Tả Tiểu Thu.
Giang Chiêu không lo Tả Tiểu Thu bị người khác ức hϊếp, dù thường ngày nhìn Tiểu Thu có vẻ hiền hòa.
Nhưng ở quê, Tiểu Thu từng một mình đấu lại cả nửa làng, bao gồm bảy tám bà dì. Hơn nữa, trợ lý Tiểu Hổ cao gần một mét chín, đứng đó thôi cũng khiến người ta phát sợ.
Sau khi quay phim tạm dừng, các nghệ sĩ khác cũng nhận được điện thoại từ quản lý, rời núi, có lẽ tối nay đều định ra khách sạn ở.
Giang Chiêu gọi điện cho Tả Tiểu Thu giải thích tình hình, Tả Tiểu Thu nói sẽ xử lý, hỏi Giang Chiêu có muốn xuống núi đi khách sạn không.
“Không đi,” Giang Chiêu từ chối ngay, “tôi đợi ăn cơm.”
Tả Tiểu Thu: “Đừng ăn linh tinh!”
Giang Chiêu vội đáp vâng vâng, lập tức cúp máy.
Cậu thong thả trở lại sân nhỏ, tìm một cái ghế thấp dưới gốc cây ngọc lan, ngồi chơi với chú chó nhỏ.
Nhưng trên chiếc ghế cách đó hai mét, vẫn có một Tiêu đại ảnh đế đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Trong sân chỉ có hai người, Giang Chiêu chơi với chó một lúc, bỗng cảm thấy không thoải mái: “Sao anh không xuống núi?”
Chẳng lẽ cũng thèm miến trộn như cậu.
Tiêu Tư Dã không ngẩng lên, mắt dán vào màn hình: “Ở đây khá yên tĩnh.”
Giang Chiêu thầm chậc một tiếng, quả nhiên cậu và Tiêu Tư Dã không đội trời chung, đến chỗ ở cũng chọn giống nhau.
Nghĩ vậy, cậu vào nhà, lấy một cái chăn mới từ tủ, gấp gọn thành dải dài, nhét vào giữa chỗ ngủ của họ như một biên giới rõ ràng.
Cậu đã muốn làm thế từ đêm qua, nhưng sợ Hà Kỳ Nặc và người khác tỉnh dậy nên mới nhịn.
Buổi trưa, cậu như ý nguyện được ăn miến trộn nóng hổi. Giang Chiêu lần đầu tiên biết miến trộn có thể ngon đến vậy, lặng lẽ ăn hết một bát lớn, cuối cùng phải ra sân nằm dưới bóng cây để tiêu hóa.
Cậu nằm trên ghế dài dưới gốc ngọc lan, nhìn những cành cây chưa ra hoa mà chỉ là những nhánh khẳng khiu, ánh nắng dễ dàng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, làm toàn thân cậu ấm áp.
Giang Chiêu không tránh khỏi chìm vào giấc ngủ.
Nhưng chẳng bao lâu, cậu bị một cảm giác lạnh lẽo làm cho tỉnh giấc.
“Cái gì vậy?” Giang Chiêu giật mình ngồi dậy, lấy tay che mặt.
Tiêu Tư Dã bình thản mở chai nước đá vừa áp lên mặt Giang Chiêu: “Điện thoại của cậu, đã kêu ba lần rồi.”
Giang Chiêu: “...”
Cậu không thèm đấu khẩu với Tiêu Tư Dã, bắt máy điện thoại đang rung trong túi, giọng nghiêm túc của Tả Tiểu Thu lập tức vang lên: “Từ Thanh Thanh lên hot search rồi.”
Giang Chiêu hơi nhíu mày.
“Từ Thanh Thanh và người quản lý trưa nay đã rời đi, không liên lạc với chúng ta, cũng từ chối liên lạc của chúng ta,” giọng Tả Tiểu Thu nhanh chóng, “vừa rồi, cô ta bị chụp ảnh tại bệnh viện.”
Giang Chiêu mở Weibo, quả nhiên thấy vài bức ảnh trên hot search. Từ Thanh Thanh mắt đỏ hoe, được người quản lý dùng băng gạc băng mặt, vội vã bước vào bệnh viện công lớn, góc chụp như thể từ một người qua đường dùng điện thoại chụp lại, vừa đúng lúc chụp được vết máu mờ mờ trên mặt cô ta.
Phần bình luận toàn là những lời thương xót và bàn tán về lý do Từ Thanh Thanh bị thương, còn những fan biết cô ta đang quay “Buổi sáng ở thôn quê” đã bắt đầu tổ chức chửi rủa chương trình.
Giang Chiêu cười khẩy. Người qua đường? Người qua đường nào chụp được ảnh mà như sắp chọc vào mặt thế này?
Hơn nữa, một nữ minh tinh bị thương ở mặt, không lặng lẽ đến bệnh viện tư, lại rầm rộ đến bệnh viện công vào ban ngày. Chẳng phải rõ ràng muốn thông báo cho các trang tin tức, nhanh chóng lan truyền tin cô ta bị thương sao?
“Làm lớn chuyện như vậy, chỉ muốn kéo tôi xuống nước,” Giang Chiêu nói, “chuẩn bị công khai giải thích trước đi, liên hệ với bên pháp lý nữa.”
Dù nói là cây ngay không sợ chết đứng, nhưng chuẩn bị sớm vẫn hơn. Trong thời đại ai cũng thích ăn phốt này, một lời đồn vô căn cứ trên mạng cũng có thể biến thành sóng lớn.
Cậu cùng Tả Tiểu Thu bàn thêm vài biện pháp, sau khi cúp máy, Giang Chiêu dựa vào ghế, đột nhiên nhận ra Tiêu Tư Dã vẫn đứng bên cạnh.
Cậu ngẩng đầu nhìn: “Anh đứng đây làm gì?”
Tiêu Tư Dã thản nhiên đáp: “Tránh nóng.”
Giang Chiêu nhướn mày: “Tôi thấy anh muốn dò la tin tức, sau này tìm cơ hội chơi tôi chứ gì. Quả là mưu tính giỏi quá, sư huynh.”
Tiêu Tư Dã cười: “Đúng vậy, sư đệ cẩn thận đi, không thì lần sau đυ.ng phải tôi biết làm sao.”
Giang Chiêu mím môi, còn định mắng Tiêu Tư Dã vài câu, nhưng lại nhận được cuộc gọi từ Tả Tiểu Thu: "Xem Weibo của Từ Thanh Thanh ngay!"