Tiêu Tư Dã là sư huynh trực hệ của họ, phụ trách cùng với giáo viên hướng dẫn chăm sóc cuộc sống hàng ngày của sinh viên mới, và tất nhiên cũng nhận được lời mời từ bà Hứa.
Khi đó, Tiêu Tư Dã chưa phải là người gây khó chịu như bây giờ, anh mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần jeans, tóc ngắn gọn gàng, nổi bật giữa những bạn học mặc đồ hiệu từ đầu đến chân, hoặc ăn mặc lộng lẫy, mùi nước hoa nồng nặc cách mười mét đã ngửi thấy.
Khi đó hai người chưa phải là đối thủ, Giang Chiêu cũng không cảm thấy ghét Tiêu Tư Dã đến thế, hơn nữa trong những ánh mắt nịnh nọt vây quanh Giang Chiêu, Tiêu Tư Dã là người duy nhất nhìn cậu mà không mang bất kỳ ý đồ nào.
Cậu còn nhớ, khi cậu khó khăn lắm mới thoát khỏi đám bạn học vây quanh, đi đến ban công tầng hai tìm chỗ yên tĩnh. Ở đó gió lớn, đúng vào mùa đông, những người mặc lễ phục hoặc vest mỏng tham dự bữa tiệc đều tránh xa, chỉ có một chàng trai cao gầy đứng đó nhìn ra ngoài.
Giang Chiêu nhìn thấy anh ta liền ngẩn người một lúc, sau đó tiến lên bắt chuyện: “Không xuống dưới chơi à?”
Tần Du Du đã dẫn dắt một nhóm bạn cùng lớp của cậu bắt đầu nhảy nhót ở dưới lầu, bà Hứa còn rất thích thú, không biết từ đâu lôi ra được một cái đèn màu, biến bữa tiệc thành sàn nhảy.
Tiêu Tư Dã quay người lại, ánh trăng phủ lên hàng mi của anh ta, khiến cho vẻ ngoài ôn hòa ban ngày dường như được phủ thêm một lớp lạnh lẽo.
Nhưng khi Tiêu Tư Dã cười với cậu, chút lạnh lẽo đó cũng tan biến dưới ánh trăng, như thể đó chỉ là ảo giác của Giang Chiêu.
“Bên dưới rất náo nhiệt, nhưng tôi không quen lắm,” Tiêu Tư Dã cười nói, “Chưa kịp nói riêng với cậu, sinh nhật vui vẻ, đàn em.”
Giang Chiêu đối diện anh ta một lúc, rồi quay đi chỗ khác.
“Cảm ơn anh.”
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc ở đó, hai người cùng im lặng đứng trên ban công một lúc lâu, cho đến khi những người dưới lầu bắt đầu gọi tên Giang Chiêu, bảo cậu xuống chia bánh kem.
Bây giờ nghĩ lại, đứng trên ban công thổi gió lạnh hơn nửa tiếng vào tháng Mười một, quả thực là hành vi có chút điên rồ.
Và thật khó hiểu là, ấn tượng ban đầu của cậu về Tiêu Tư Dã lại không tệ.
Nhưng vận mệnh trêu ngươi, người duy nhất khiến cậu có ấn tượng tốt năm ấy, sau này lại trở thành đối thủ, bây giờ còn là đối tượng mà cậu muốn "tiêu diệt".
Giang Chiêu nuốt mạnh một miếng sườn xào chua ngọt.
Chờ đấy, cậu nhất định phải giành được vai diễn trong phim của Cù Chấn.
Khi cậu lại đứng trên bục nhận giải Kim Lan, đối thủ đáng ghét kia chỉ có thể ngồi dưới sân khấu, ngoan ngoãn vỗ tay.
——
Dù đã giành được danh hiệu Ảnh đế, kỳ nghỉ của Giang Chiêu cũng chỉ kéo dài vài ngày ngắn ngủi, rồi cậu lại lao vào công việc bận rộn.
Kể từ khi cậu nhận giải Kim Lan, số lượng các thương hiệu cao cấp xếp hàng chờ cậu làm đại diện tăng lên đáng kể, có hai tạp chí chờ phỏng vấn độc quyền của cậu, còn có lời mời từ tuần lễ thời trang quốc tế, lễ hội đêm giao thừa của đài truyền hình, v.v.
Chớp mắt, đã đến ngày quay chương trình tạp kỹ mà cậu đã nhận lời hai tháng trước, “Buổi Sáng Ở Thôn Quê”.
Đây là một chương trình tạp kỹ mang tính chất đời sống, các khách mời sẽ đến sống tại một ngôi làng được chỉ định, mọi việc ăn uống sinh hoạt đều phải tự lo liệu, còn những nhu yếu phẩm bao gồm thực phẩm thì phải dùng lao động chân tay để đổi với dân làng.
Trong suốt quá trình quay chương trình, các thiết bị điện tử như điện thoại di động đều phải nộp lại, nhằm để các ngôi sao có thể tận hưởng trọn vẹn nhịp sống chậm rãi và thoải mái của nông thôn hiện đại.
Chương trình này có tổng cộng mười hai tập, sẽ chia làm bốn lần quay, mỗi lần chỉ cần quay ba đến bốn ngày là xong, từ tháng Mười hai đến tháng Tư năm sau, trừ tháng Tết ra, mỗi tháng một lần. Trong bản thuyết minh quảng cáo, chương trình được miêu tả rất cảm động, nói rằng muốn đồng hành cùng khán giả qua mỗi buổi sáng từ mùa đông lạnh giá đến mùa xuân.
“Chương trình bắt đầu quay từ sáu giờ sáng mỗi ngày, kéo dài đến mười hai giờ đêm,” Tả Tiểu Thu trên xe bảo mẫu nhắc nhở những điều cần chú ý, “Chú ý đừng nói nhiều, đừng tùy tiện cãi lại các khách mời khác, đừng tỏ thái độ thờ ơ với họ, phải tôn trọng và hiểu cho sự sắp xếp và ý đồ của ê-kíp chương trình…”
Giang Chiêu gật đầu: “Anh đã nói ba lần rồi.”
Tả Tiểu Thu lo lắng: “Cậu mà thật sự nghe lời thì tôi cũng sống thêm được mười năm.”
Giang Chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ giả vờ không nghe thấy, nhấp ngụm trà sữa phô mai vị dâu tây vừa mới mua.
Đây là lần đầu tiên trong tháng cậu được uống trà sữa, trước đó để chụp bìa tạp chí, cậu bị bắt phải duy trì vóc dáng, kể từ sau sinh nhật, cậu thậm chí không thể ăn thêm một miếng thịt nào. Giờ phút này uống ngụm calo hiếm hoi, cậu có cảm giác như lạc vào cõi tiên.
Tần Du Du nói không sai, ăn cỏ quả nhiên không phải là việc con người có thể kiên trì.
Đáng tiếc, ngay ngày hôm sau khi chụp xong tạp chí, cậu phải vào làng, đến cả trà sữa cũng chỉ có thể uống một ly nhân dịp đi quay chương trình.
Tất nhiên, dù có cơ hội uống hàng ngày, Giang Chiêu cũng sẽ kiềm chế bản thân. Dù bình thường trông có vẻ lười biếng, nhưng thực ra cậu rất nghiêm khắc trong việc quản lý vóc dáng, mỗi tối đều chạy bộ và plank*, luôn giữ trạng thái tốt nhất để sẵn sàng quay phim.
*Tấm ván.
Đối với công việc diễn viên, cậu chưa từng lơ là.
Xe bảo mẫu đi thẳng đến sân bay, Giang Chiêu uống xong ngụm trà sữa cuối cùng, đúng giờ lên máy bay.
Ba tiếng sau máy bay hạ cánh ở thành phố Y, Giang Chiêu chợp mắt một lát, xuống máy bay liền được đón lên xe bảo mẫu của ê-kíp chương trình.
Từ khi lên xe của ê-kíp chương trình, việc quay phim đã bắt đầu. Giang Chiêu đã điều chỉnh sang trạng thái công việc, khi nhìn thấy ống kính liền nở nụ cười nhẹ.
Đạo diễn ngồi ở ghế phụ, vui vẻ quay đầu chào cậu: “Chào buổi sáng!”
“Đạo diễn Đỗ,” Giang Chiêu gật đầu, “Lâu rồi không gặp.”
Được đạo diễn đích thân đón, chỉ có mình cậu được đãi ngộ như vậy trong dàn khách mời lần này. Trừ cậu ra, những người còn lại cơ bản không ai nổi tiếng hơn cậu, điều này cũng chính là lý do khiến Tả Tiểu Thu lo lắng – chỉ có Giang Chiêu làm khó người khác, không ai dám tìm cậu gây chuyện.
Điều này dẫn đến việc chỉ cần Giang Chiêu thể hiện chút tính cách tùy tiện của mình, cậu lập tức sẽ bị chỉ trích là “hách dịch”, “tính tình tệ”.
Giới giải trí là thế, gió thổi cỏ lay, ngay cả một động tác nhỏ cũng có thể bị suy diễn thành một câu chuyện công kích, từ đó dẫn đến dư luận chưa rõ đúng sai. Vì vậy, phần lớn người trong giới đều phải mang theo lớp mặt nạ nhân vật, thận trọng từng chút một.
Nhưng Giang Chiêu không phải là người thích xây dựng hình tượng cho mình, cậu chỉ phân biệt giữa trạng thái công việc và trạng thái bình thường, tính cách vốn dĩ như thế nào thì vẫn vậy. Còn về những lời dặn dò đầy lo lắng của Tả Tiểu Thu...
Nếu cậu thật sự nghe lời, Tả Tiểu Thu đã không phải nhắc đi nhắc lại.