Thư phòng của Phong gia, vốn là cấm địa riêng thuộc về Phong Kiếm Trì, bây giờ có một người dám xông vào, mà kẻ xông vào đang nghênh ngang ngồi trên bàn làm việc của hắn, quơ quơ một cặp chân dài.
“Này!” Trang Tỉnh Tư nhàm chán gọi Phong Kiếm Trì đang chìm trong công việc. Mấy ngày nay cô đã có thói que bám dính lấy hắn, bởi cô muốn hỏi hắn về việc chuẩn bị đi Ai Cập, nhận ra dùng hắn rất hay, so với tự mình tìm hiểu thì tốt hơn rất nhiều.
“Tiểu Tư, chúng ta đã kết hôn rồi, em có thể đừng gọi tôi như vậy không?” Phong Kiếm Trì chân thành đề nghị, rõ ràng là chồng của cô, cả ngày cô cứ gọi này này này như vậy thật khó nghe qua, nhưng cũng đã hơn mười ngày, cô vẫn chưa sửa được.
Cô nhíu mày, “Nhưng tôi còn chưa nghĩ ra nên gọi anh là gì! Bởi tên anh thật sự quá khó nghe.” Cô đang suy nghĩ rất nghiêm túc vấn đề này, nhưng cho tới bây giờ, cô vẫn chưa nghĩ ra, gọi “này” có lẽ thích hợp hơn.
“Tên của tôi rất khó nghe?” Cuối cùng hắn cũng đem tầm nhìn dứt ra khỏi màn hình máy tính, hắn sống ba mươi ba năm, lần đầu tiên có người ngại tên của hắn khó nghe.
“Chính là!” Nàng nói rất hùng hồn. “Tôi đã nghĩ mấy cái tên, nhưng nghĩ tới nghĩ lui không phải “đồ điên” thì là “hạ tiện”, thật sự rất khó nghe a! Sau tôi lại muốn dùng một chữ cuối trong tên của anh, có thể gọi là tiểu Trì, a Trì, nhưng lại nghe rất ngốc, vừa nghe đã thấy không phải người thông minh, cho nên tôi bỏ cuộc.” Cô rất nghiêm túc giải thích, chứng minh mình đã suy nghĩ rất cẩn thận.
Nghe vậy, hắn chỉ cảm thấy buồn cười, cầm lấy bình cà phê muốn tiếp tục lấy một ly cà phê Lam Sơn đặc, dốc ngược cũng chỉ còn mấy giọt tàn nước, không cần nghĩ cũng biết nhất định lại bị cô biến trở thành cà phê sữa uống sạch rồi.
Hắn nhấm loa điện thoại, gọi người mang vào, một bên giúp cô nghĩ kế, “Gọi là chồng thì như thế nào?” Có chút chọc ghẹo đắc ý, hắn biết cô nhất định sẽ không chịu.
“Tôi cũng muốn, tôi còn muốn thêm kem vani!” Không để ý tới đề nghị của hắn, cô gào lên khi hắn đang ngắt điên thoại.
Phong Kiếm Trì không đồng ý lắm nhìn cô nói: “Tiểu Tư, em gần đây uống quá nhiều cà phê, như vậy không tốt cho cơ thể.”
“Tôi nào có, anh cũng uống rất nhiều a! Mỗi lần tôi đều uống như anh.” Trang Tỉnh Tư trái lại lên án hắn.
Phong Kiếm Trì bất đắc dĩ trong lòng thở dài, mỗi lần hắn chỉ uống một tách, còn lại tất cả những thứ khác cô đều bao hết.
“Thế nào? Gọi chồng được không?” Hắn đem câu chuyện kéo về. Nếu bị cô gạt đi, chắc mãi không kết thúc.
“Chồng?” Cô nghiêng đầu trầm tư suy nghĩ, sau đó vẻ mặt chán ghét lắc đầu.”Không cần, lừa gạt!”
“Vậy em muốn gọi tôi là gì?” Hắn tốt bụng hỏi.
“Tôi còn muốn nghĩ.” Cô thật sự gặp nhiều rắc rối!
“Đừng nghĩ, em cũng không thể cả đời đều gọi tôi là “này” chứ?”
Cô cảm thấy như thế cũng không sao cả! Chỉ là, nếu hắn không thích…
“Vậy thà rằng gọi anh là A Trì, được không? A Trì?”
Một cái nick name chẳng thông minh chút nào, nhưng nếu chỉ có cô gọi hắn như vậy, hắn có thể đồng ý.
“Được, em thích là tốt rồi.”
Trang Tỉnh Tư vừa lòng gật đầu. Cùng hắn sống hơn mười ngày, cô phát hiện chỉ có ở trước mặt mọi người hắn mới có gương mặt lạnh lùng, khó trách trong hội những người đó sợ hắn như vậy.
“A Trì.” Cô vô cùng biết nghe lời, ngay lập tức đã gọi lưu loát. “Sao anh trước mặt người khác lúc nào cũng bày ra vẻ mặt khó ngửi đến vậy?”
“Tôi không bày ra khuôn mặt khó ngửi >_<.” Phong Kiếm Trì hết sức nghiêm chỉnh biện bạch ình, hắn nghĩ đáng ra phải gọi là “vẻ mặt giận giữ”, mà không phải “mặt cứt”.
“Cái rắm!”
“Mặt của tôi vốn đã như vậy, hơn nữa, chỉ có người ngốc mới lúc nào cũng cười.”
“Anh xem, bây giờ anh đang bày ra cái mặt thối hắc!” Bị bắt gian tại chỗ, còn dám phủ nhận.
“Tiểu Tư, không thể nói lời thô tục.” Phong Kiếm Trì bất đắc dĩ nhìn nàng một cái.
Trang Tỉnh Tư phồng to hai gò má, không phục hừ một tiếng.
“Này! Cuối cùng thì chúng bao giờ mới đi Ai Cập a?” Cô đã muốn đợi không kịp, nhớ đến hôm đó bị tiêm, bây giờ cô vẫn còn cảm thấy đau đây này! Nếu không phải vì đi Ai Cập, có chết cô cũng không muốn bị tiêm, nhưng tới hôm nay đã một tuần lễ trôi qua, hắn không có chút xíu biểu hiện chuẩn bị xuất phát. “Nếu bây giờ anh mới nói với tôi là không không rảnh, tôi sẽ gϊếŧ anh!” Cô mắt lộ sát khí.
“Đừng kích động, tôi cam đoan chúng ta nhất định sẽ đi.”
“Vậy là tốt rồi.” Bằng không cô chịu đau tiêm một phát trở thành công cốc. “Khi nào thì đi a?” Thần thần bí bí, mấy ngày liền kỳ cũng không chịu lộ ra, hành lý của cô đã sớm đóng gói xong xuôi, còn hắn một điểm động tĩnh đều không có, nếu không phải hắn nói muốn dẫn cô đi Ai Cập, cô đã sớm cho hắn một cái tát “Ba”…
Phong Kiếm Trì trong lòng đánh giá một chút mới nói: “Ngày kia.”
“Có thật không?” Trang Tỉnh Tư hưng phấn thét chói tai.
“Thật.” Nếu cô ấy đến ầm ĩ làm phiền hắn, hắn nghĩ có thể xuất phát sớm hơn.
Hưng phấn đi qua, Trang Tỉnh Tư ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ riêng của cô, đôi chân dài ở bên cạnh bàn đung đưa.
Thật vất vả mới yên tĩnh được một thời gian ngắn, cô lại có vấn đề.
“A trì,anh có từng nghĩ sẽ rời khỏi hắc đạo?”
Phong Kiếm Trì ngỡ ngàng trong chốc lát, sau đó mới hiểu ra trong lời cô hắc đạo chỉ Tứ Phương.
Tứ phương từ trước đến nay đều quang minh chính đại, không biết từ khi nào lại biến thành hắc đạo? Nhưng mà… Quên đi, để cho cô hiểu lầm cũng không sao! Bởi phản ứng của cô khiến hắn thấy rất vui vẻ.
“Không muốn.” Hắn một mực gạt bỏ.
“Thật sự không cần? Anh ưu tú như vậy, còn sợ gì tìm không được công việc khác sao? Tin tôi đi, dáng vẻ anh cũng không tệ lắm, không bằng anh xuất đạo làm minh tinh, tôi làm người đại diện của anh, anh đồng ý không?” Cô ca ngời hắn, một lòng muốn hắn phát triển theo hướng “Chính đạo”.
“Không cần.” Hắn muốn thấy cô sẽ có phản ứng gì.
“Ít nhất anh cũng phải suy nghĩ một chút chứ!” Sao lại có thể từ chối nhanh như vậy, hại cô một chút thời gian ảo tưởng cũng không có.
“Không phải tôi quá già để làm minh tinh rồi sao?” Phong Kiếm Trì liếc cô một cái. Thì ra vợ hắn biến hắn thành một kẻ không biết làm ăn, không có sự nghiệp, lại còn đi khuyên hắn dựa vào bề ngoài để kiếm tiền.
Trang Tỉnh Tư lầm tưởng hắn đã có chút mềm lòng, lại càng liều chết tiếp tục diễn thuyết “Anh nghĩ mà xem, sau khi làm đại minh tinh, sẽ có bao nhiêu mỹ nữ tự động đưa tới cửa, chắn cũng đỡ không nổi đâu! Đây không phải rất tuyệt vời sao?”
Phong Kiếm Trì đột nhiên có chút mất hứng, cô không chỉ muốn hắn bán đứng nhan sắc, còn không thèm quan tâm muốn đẩy hắn cho người phụ nữ khác, đây quả thực… Có thể nhịn, không thể nhịn!
Sống ba mươi mấy năm, hắn lần đầu tiên bỏ qua cảm giác như thế này.
“Tiểu Tư, dừng đề tài này lại ở đây.” Nếu không hắn sẽ nhịn không được đem cô ném ra ngoài thư phòng.
Trang Tỉnh Tư trì độn phát hiện hắn không đồng ý, nhưng cô lại không sợ chết tới gần hắn nói: “Không nói thì không nói, có gì phải sợ, người mặt cứt!”
Phong Kiếm Trì vừa nghe, vẻ mặt căng thẳng lại dãn ra. Hắn thật không biết rốt cuộc trong óc cô gái này chứa những gì, lại có thể nghĩ ra cái biệt danh kì quái đến vậy? Người mặt cứt? Chỉ có cô mới nghĩ ra.
Trang Tỉnh Tư tức tối dậm dậm chân rời đi, trước khi đóng cửa lại quay đầu, lấy thái độ cao ngạo nói: “Đúng rồi, mẹ tôi nhờ tôi hỏi anh, chúng ta khi nào thì cần viên phòng?” Một câu nói tùy tiện.
Lúc này hắn cười không nổi, chút nữa thì sặc.
“Rốt cuộc thì khi nào vậy?” Cô không kiên nhẫn dậm chân một cái.
“Em có biết viên phòng là gì không?” Hắn khẳng định cô tuyệt đối không biết, bằng không cô sẽ không chủ động nói tới.
“Đương nhiên tôi biết!” Dám xem thường cô! Hắn nghĩ cô không biết sao? Tuy rằng thật sự là cô không biết.
“Oh?” Hắn không chút che dấu sự hoài nghi của mình.
“Xuống Địa ngục đi!” Cô làm cái mặt quỷ với hắn. “Hỗn đản vương bát đồ cứt thối!”
Trang Tỉnh Tư oán hận giẫm mạnh chân rời đi.
Trước khi cửa bị đóng sầm, hắn ung dung nói: “Chúng ta đêm nay viên phòng.” Sau đó là tiếng cười to không dứt của hắn.
Cầu trời phù hộ cho hắn cười đến chết! Trong lòng cô nguyền rủa.
Ngày xuất ngoại Trang Tỉnh Tư ngàn vạn trông mong cuối cùng cũng đã đến, cho dù cô vẫn còng giận Phong Kiếm Trì, nhưng mà, vì cô thật sự rất cao hứng, cho nên, cô quyết định đại nhân đại lượng tha thứ cho hắn, tuy rằng đêm hôm đó hắn thật sự làm cho cô rất đau.
Nhớ lại đêm hôm ấy, cô nhịn không được đỏ mặt. Đêm thật sự bọn họ viên phòng, mà cô đau đến thiếu chút nữa đem hắn đạp xuống giường, nếu hắn không cao lớn, khiến cô phải nằm im, nói không chừng bây giờ hắn còn đang nằm trên giường bệnh!
Đến nay cô vẫn nghi ngờ cái kia muộn có phải là cố ý chỉnh cô, khiến cô đau như vậy. Chẳng qua, hắn cũng không chiếm được chỗ tốt, ngày đó nhìn vẻ mặt hắn thống khổ, nói chung cô bớt giận một chút. Thật là đần, chỉnh cô lại cũng tự làm mình khổ.
“Đang suy nghĩ gì? Sao lại đỏ mặt như vậy?” Phong Kiếm Trì đi đến bên cạnh, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn đang thất thần.
Cô không nói gì, mặt càng đỏ hơn.
Phong Kiếm Trì thấy thế, biết rõ gật đầu.
“Oh! Nhớ lại việc đêm hôm đó sao?”
“Nhớ cái đầu quỷ nhà anh!” Cô dùng hết sức bú sữa mẹ đẩy hắn ra, hi vọng hắn sẽ vì thế mà ngã bốn chân chổng lên trời, để cô giễu cợt một phen, thế nhưng đáng tiếc hắn lại đứng im như núi.
Cô chỉ dùng được chiêu quen thuộc —— nói không ngừng, “Anh hãy chờ đấy, tôi sẽ trả thù!” Sau đó chạy lấy người.
Phong Kiếm Trì không coi lời nói của cô là thật, bởi câu này cô đã nói không dưới trăm lần, nhưng cô nói xong lại quên liền, cô thật sự không phải người có biệt tài ngày đêm nghĩ cách báo thù.
Lúc cô đã chạy xa thì Phong Kiếm Trì nhận một cuộc điện thoại.
“Này? Lawrence?” Hắn có điểm ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của Lawrence, bình thường bây giờ hắn nên điềm đạm mới đúng chứ.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến những câu tiếng Trung rời rạc.
“Lawrence, cậu có thể nói tiếng Anh hoặc tiếng Italy cũng không sao.” Hắn thật sự nghe không nổi nữa, hơn nữa nghe cũng không hiểu.
Cuối cùng bên kia cũng chuyển sang nói tiếng Italy, trong giọng nói khó giấu được sự lo lắng, nói đứt quãng, không hề giống thủ lĩnh đảng Phát Xít lãnh khốc vô tình.
“Lawrence, cậu bình tĩnh một chút, cậu nói cái gì căn bản mình nghe không rõ.” Phong Kiếm Trì bình tĩnh trấn an bạn tốt. “Cái gì? Vợ cậu bị bắt cóc?” Ai lại có gan lớn như vậy, dám bắt cóc vợ người đứng đầu đảng Phát Xít?
Càng khiến hắn ngạc nhiên hơn chính là, kẻ không yêu vợ Lawrence kia lại đi nhờ hắn giúp đỡ.
“Nhưng mà, mình đang muốn đưa vợ mới cưới của mình đi Ai Cập nghỉ trăng mật —— “
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng gào ngắt lời hắn, Phong Kiếm Trì vội để điện thoại cách xa ba mươi cen-ti-mét.
“Mình chưa nói không giúp, mình chỉ đang nghĩ, dù sao cậu cũng đâu cần vợ cậu, làm gì phải dùng một lực lượng lớn như vậy đi tìm cô ấy? Cô ấy bị bắt đi không chừng sau lại lại có được hạnh phúc, không bằng cậu để cô ấy đi đi!” Hắn nói mát xong. Lawrence chính là loại rất ngoan cố, yêu thì yêu rồi, nhưng lại có chết cũng không chịu thừa nhận vợ quan trọng với hắn.
Lawrence cáu kỉnh lại rống lên nói mấy câu, nghe xong Phong Kiếm Trì ở trong lòng liên tục thở dài.
“Lawrence, cậu có lầm không? Tứ Phương của chúng mình là tổ chức tình báo, cậu bảo mình phái người đi gϊếŧ bọn hắn, chỉ sợ không phù hợp nguyên tắc của chúng mình ——” không đợi hắn nói xong, Lawrence liền ngắt điện thoại.
Phong Kiếm Trì cúp điện thoại, thở dài. Xem ra, chuyến đi Ai Cập lần này không có cách nào thực hiện được rồi, hắn có thể đoán trước Trang Tỉnh Tư sẽ tức giận đến cỡ nào.
Mặc dù cảm thấy có lỗi với cô, nhưng tâm tình của hắn rất tốt, bởi vì hắn lại có thể nhìn thấy bô dạng như sắp nổ tung của cô.
Hắn thật sự rất khó từ bỏ hứng thú này, bởi vì nhìn cô ấy lúc tức giận thật là…
Quá buồn cười.
“Anh với đầu lợn chết hắc đạo Italy kia cùng nhau xuống địa ngục đi!”
Đó là sau khi Phong Kiếm Trì ở nói cho Trang Tỉnh Tư biết chuyến đi Ai Cập bị hoãn lại, cô cho hắn câu trả lời. Thật sự là vừa nóng nảy… Vừa đáng yêu nha!
Phong Kiếm Trì trở lại phòng, chỉ thấy cô nằm lỳ trên giường, cả người run lên. Hắn nghĩ cô đang khóc, trong phút chốc, trong lòng hắn hiện lên một tia đau đớn. Hắn nhẹ chân nhẹ tay tiêu sái đến bên giường, mới phát hiện Đại tiểu thư cô vốn không có khóc, là cô tức giận đến phát run, trong miệng còn không ngừng phẫn hận nguyền rủa hắn và Lawrence.
Hắn lặng đi một chút.
“Tiểu Tư.” Hắn vỗ nhè nhẹ lên lưng cô.
Cô phản ứng mạnh mẽ, dùng sức đẩy tay hắn, gào to với hắn, “Không được đυ.ng tôi!”
“Tiểu Tư, tôi không phải cố ý, tôi cũng muốn cùng em đi Ai Cập a!” Hắn tốt tính nói.
“Ít gạt người thôi, anh là kẻ nói dối giỏi nhất thế kỉ, đầu sỏ Italy đi chết đi! Anh nghe lời hắn vậy, anh đi cùng hắn đi! Tôi cho các người song túc song phi (như hình với bóng), chúc các người trăm năm hòa hợp!” Cô không ngừng đánh xuống đệm, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tiểu Tư, thật ra, tôi sẽ lập tức bay đi Italy.” Hắn bật cười, lần đầu tiên cảm thấy nén cười là một chuyện khó khăn.
“A! Đi chết đi!” Cô thét chói tai, âm thanh vang tận mây xanh.
“Tiểu Tư, đừng như vậy, chuyện không kết thúc như thế đâu! Chỉ là chúng ta nhất thiết cần sửa đổi lộ trình một chút mà thôi, chúng ta đổi đến Italy hưởng tuần trăng mật thì như thế nào?” Hắn hỏi ý kiến của cô.
Trang Tỉnh Tư hít sâu một hơi, oán hận nhìn hắn một cái, sau đó chậm rãi mở ra cái miệng nhỏ nhắn, dùng sức phun ra một câu, “Anh đi ăn cứt đi!”
Nàng còn nói lời thô tục, theo lý thuyết, hắn phải nghiêm mặt dạy dỗ cô một chút, nhưng hiện tại hắn lại…
Hắn hít một hơi thật sâu, mặt không chút thay đổi tiêu sái ra ngoài cửa phòng, đóng cửa phòng, sau đó… Bằng thanh âm khoa trương nhất cả đời này cười như điên.
Cho dù thiết bị cách âm trong phòng tốt thế nào, Trang Tỉnh Tư cũng rất khó có thể không nghe thấy tiếng cười kinh thiên động địa kia.
Hắn lại đang giễu cợt cô? Vì thế, cô lại càng tức hơn nữa.
Mấy phút đồng hồ sau, Phong Kiếm Trì quay trở lại hiện trường.
Trang Tỉnh Tư mặt không chút thay đổi ngồi trước bàn trang điểm, trong lòng dĩ nhiên đã có quyết định.
“Tiểu Tư, là tôi đi cứu người, không phải em cũng nghĩ vợ của hắn rất đáng thương sao? Sao tôi lại không đi cứu cô ấy đây?” Hắn biết nói như vậy nhất định cô sẽ mềm lòng, bởi vì lòng thương cảm của cô vô cùng lớn.
“Vậy anh phải đi à! Dù sao nếu chỉ có một mình tôi, tôi cũng phải đi Ai Cập.” Cô tuyệt đối không thể để ình bị tiêm một mũi vô ích.
Nói gì hắn cũng không thể để cô đi Ai Cập một mình, ở đó thật sự quá nguy hiểm. Nhưng hắn không nói trực tiếp, mà thông minh áp dụng phương thức lấy lui làm tiến.
“Nếu em muốn tự mình đi, tôi cũng không phản đối, nhưng mà, Ai Cập trị an không tốt lắm, bình quân mỗi phút đều có người bị thưởng, nghe nói còn có rất nhiều kẻ hϊếp da^ʍ phụ nữ đó! Nếu em thật sự muốn đi, ngàn vạn lần cần cẩn thận một chút.”
Trang Tỉnh Tư bị dọa đến dựng tóc gáy, nhưng lại vẫn cãi bướng nói: “Anh gạt người!”
“Sao tôi lại lừa em đây?” Hắn vẻ mặt trung thực và vô tộ. Nhìn thấy cô có chút chần chừ, hắn càng thêm chút sức dụ dỗ, “Không bằng chờ tôi từ Italy về, chúng ta lại đi Ai Cập được không?”
Cô không tin nhìn hắn.
“Thật, tôi hứa, nếu không phải có chuyện quan trọng, tôi cũng không muốn thất hứa với em đây!” Hắn đi lên trước vuốt ve khuôn mặt cô. “Em đừng nóng giận được không?”
“Hừ! Nhìn thấy tôi tức giận anh mới vui! Vừa lúc nãy còn cười lớn như vậy.” Thái độ của cô đã dịu đi rất nhiều, nhưng mà, cô vẫn còn có chút tức giận hắn vừa cười nhạo cô.
“Xin lỗi, bởi vì em thật sự rất đáng yêu.” Hắn nói thật.
Lần đầu được khen đáng yêu, cô xấu hổ đến mức muốn tìm cái hang chui vào, ánh mắt liếc dọc liếc ngang, nhưng lại không dám nhìn hắn.
“Ách… Thế chừng nào thì anh trở về?” Cô làm bộ dường như không có việc gì nói sang vấn đề khác.
“Có lẽ cần vài ngày!”
Trang Tỉnh Tư đột nhiên cảm thấy có chút không nỡ, tuy rằng hắn ta cười nhạo cô, thậm chí chọc ghẹo cô, chỉ là, có hắn ở bên người cũng đầy thú vị, cô có điểm hoài nghi mình có thể thích ứng với cuộc sống không có hắn bên cạnh không.
Trời ạ! Sao cô lại trở nên ỷ lại vào hắn như vậy? Từ trước đến nay cô tự do tự tại quen rồi, bây giờ hắn phải đi vài ngày, cô nên vui mừng mới đúng, bởi vì cô thật sự liberdade. Tự do rồi.
Nhưng mà, nghĩ đến việc Phong Kiếm Trì đi vắng một vài ngày, cô đối với liberdade mà nói… Hình như mất đi sự hấp dẫn vốn có.