Chương 7

Cậu không biết khi nào thì xử lý xong vụ tai nạn phía trước, vì vậy cậu đã cõng Đỗ Triết xuống xe dưới sự ồn vang của hàng loạt tiếng còi. Nhu Nhu vòng tay ôm chặt cổ cậu ở phía trước, khiến cậu mệt muốn choáng váng còn Nhu Nhu dụi mặt vào người Đỗ Triết.

A Tá cõng Đỗ Triết trên lưng, với cả Nhu Nhu ôm trước mặt, và cuối cùng nhận ra rằng việc đi lại rất khó khăn. Sau khi vượt qua một vài chiếc xe, cậu gần như không thể đứng dậy để tiếp tục đi nữa. Nghiêng người thả Nhu Nhu xuống, và nói: "Giữ chặt cha."

Một dưới, một trên, vòng eo già của cậu không thể chịu nổi nữa rồi.

Hai tay ôm chặt lấy cái mông của hắn, đùa bỡn, vô thức chọc Du Triết: "Anh nằm yên, tôi sẽ chạy nhanh đó."

Nói xong, cậu nhẹ nhàng kéo ống quần của mình lên cao hơn, vận động viên trẻ theo kịp tốc độ, không thể thua khẩu hiệu, cộc cằn hét lên: "Một, hai, một, một, hai, một, một, hai, ba, bốn, năm, sáu. Bảy, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một

Nó chỉ là chạy trên một con đường khác mà thôi.

Đèn giao thông nhấp nháy, mồ hôi nhỏ giọt làm ướt đôi mắt cậu, cậu không thể nhìn thấy màu sắc gì ở phía đối trước, cậu tuyệt vọng chớp đôi mắt vẫn còn thâm quầng của mình rồi nói với Nhu Nhu: "Nhu Nhu, đèn xanh nhắc cha. "

Nhu Nhu chỉ về phía trước và hét lên: "Đèn xanh."

Khi đi được nửa đường, đầu gối của A Tá mềm nhũn, sức nặng trên lưng đè cậu xuống, đầu ngón tay run lên, trên cổ chảy ra mồ hôi lạnh, bên tai không có tiếng động, thần thức đã dần bị bóng đêm bao trùm, choáng váng, nhìn chung quanh chỉ thấy dòng nước chảy không ngừng.

Tiếng kêu "bíp-!!!"

Tiếng còi các hướng chói tai, làm cơn choáng váng của cậu dần tỉnh táo lại, tài xế đồng thanh vươn ra từ cửa kính xe chỉ vào cậu.

Những lời này giống như là sự liện lên án của đám đông đã giam giữ cậu trong vụ việc đạo văn mấy năm trước.

Trước những lời nói nặng nề không thể chịu nổi, cậu bất giác cúi đầu giống như con đà điểu bị vùi trong cát để không thể nghe thấy những lời nói đó nữa.

Hít sâu, thở ra.

Cậu để Nhu Nhu nắm chặt mình và không nói gì với con bé, đồng thời nhanh chóng chạy qua nửa đoạn đường còn lại.

Vào đến cửa của bệnh viện, cậu lấy giấy tờ trong ví của Đỗ Triết ra, rồi chạy vòng qua để Đỗ Triết ngồi trên xe lăn đến phòng của bác sĩ.

Bác sĩ nói biện pháp của cứu chữa kịp thời, chỉ cần truyền ba chai nước biển là được.

Sau khi được kê đơn thuốc, cậu chạy xuống lầu lấy thuốc, rồi lại chạy đến phòng truyền nước, A Tá cũng tiêu tốn rất nhiều tiền - giờ lại thêm 10 tệ để làm giường bệnh cho hắn để hắn có thể nằm thoải mái hơn.

Mọi chuyện đã ổn thỏa, cậu ngồi xuống hàng ghế bên ngoài phòng bệnh, nó lạnh đến mức mà muốn đóng băng cả mông, lấy trong túi ra miếng thạch cao, kéo chiếc áo phông lên, ấn mạnh vào phía sau, cái tê tê nhức bị cái lạnh bao phủ, cậu reo lên trong âm thầm: "Cuối cùng cũng thoải mái."

Trong túi của cậu có mấy cục pin điện thoại, vừa lắp vào là có liền ngay cuộc gọi: "Hôm nay tôi gửi thêm nội dung cho cậu. Cậu đã xem chưa?"

A Tá lau mồ hôi lạnh, trôi trên đầu ngón tay gầy gò, nhìn Đỗ Triết còn đang hôn mê, cười nói: "Hôm nay thật sự không được. Người nhà tôi bị bệnh."

Người biên tập không rõ nên tưởng con gái bị bệnh, liền hỏi: "Lại bệnh à?"

"Này....... đúng vậy, không có người lo, tôi có thời gian liền sẽ xem."

Biên tập viên nói: "Được rồi, cậu lo liệu sớm đi."

Trong suy nghĩ của cậu: Theo đại cương ngàn cân treo sợi tóc, mỗi chương là một nổi khổ. Nhưng miệng lại đáp khác: "Này, cám ơn, cám ơn, tôi sẽ cố gắng sắp xếp ổn thoả"

Cúp điện thoại xong, Nhu Nhu nhỏ giọng nói chuyện phiếm với hắn: "Ba ba bị dị ứng sao?"

"Ừm, sẽ không ăn được một số thứ."

"Tại sao baba lại ngủ quên?"

“Đây là đặc điểm dị ứng của baba con.” Cậu cảm thấy đau cho vòng eo già của mình.

Đôi mắt của Nhu Nhu đỏ và sưng lên, rồi nói nhỏ với cậu "Daddy, chân con đau."

"Để cha xoa cho con."

"Cha, con không phải yếu mềm, mà chính là Nhu Nhu."

A Tá xoa bóp mắt cá chân của bảo bảo, xoay tròn cổ chân, nhẹ nhàng hết sức như sợ đau xon bé: "Đây là cha xoa cho con, không phải nói Nhu Nhu yếu mềm. Không biết có làm đau con không?"

Nhu Nhu ôm con búp bê, cười tinh quái nói: "Thật thoải mái "

A Tá xoay cổ chân Nhu Nhu một cách khéo léo, rồi khi mệt mỏi mắt cậu sắp nhắm lại, thì nghe giọng nói yếu ớt của con bé "Cha ơi, con có vẻ hơi nóng rồi."

"..."

Cũng may hắn là nhà người giàu có, trong ví luôn có tiền và thẻ ngân hàng, (vì A Tá hết tiền rồi nên đành phải lấy tiền của Đõ Triết)

Cậu đến khoa nhi ở tầng ba đăng ký, con bé sốt đến 39,6°, khiến cậu sợ hãi đến thở không nổi.

Cậu lại vào phòng truyền dịch với quy trình lấy thuốc như cũ, bàn tay nhỏ bị băng cố định, quấn hai ba lần, khi y tá châm kim, con bé khẽ quay đầu lại và cười một cách kìm nén. Cậu không đó là khóc hay là cười nữa. Cái kiểu giả bộ gượng gạo này thật sự rất đáng yêu.

Đỗ Triết còn chưa dậy, chai nước biển thứ hai đã được thay đổi, vết sưng đỏ trên người cũng đã biến mất một chút, ước chừng sẽ sớm tỉnh.

Sau khi cho Nhu Nhu ăn và mình ăn hai cái bánh bao, chịu đựng cơn đau bụng rồi uống hết phần sữa còn lại của Nhu Nhu. Sau đó vội vàng uống một ống thuốc kháng vi-rút, nhân tiện cầu trời phù hộ cho mình mạnh khỏe.

Nếu không một khi cậu ngã bệnh, bản thảo không thể được giao, và tất cả các khoản phí không thể hoàn trả.

Và trong khoảng thời gian đó, cậu phải đun một nồi đầy nước nóng và chuẩn bị đồ ăn trong vài ngày, mà phải để trong tầm tay của mình. Rồi cũng đừng mong đợi ba bốn ngày cậu sẽ rời giường để bước đi. Mặt sẽ tái xanh vì đau, sốt cao, choáng váng không làm được gì.

Đỗ Triết cũng sẽ không tới gặp cậu, bởi vì cậu sẽ không chăm sóc được Nhu Nhu.

Lúc đó cậu không nghĩ là mình sẽ dùng để chống đỡ, vừa cười vừa nghĩ rằng đi ngủ là sẽ tốt rồi, một mình ở nhà nằm trên giường.

Nó thực sự rất tuyệt.

Trong vài ngày đó, cậu thỉnh thoảng nghĩ về việc liệu mình có chết một mình ở đó hay không, và người biên tập là người đầu tiên phát hiện ra và gọi cảnh sát vì mất quá nhiều thời gian để nộp bản thảo. Cậu bật cười khi nghĩ đến điều này, và người biên tập vô đạo đức này thực sự đã làm rất tốt.

Chân của Nhu Nhu quấn quanh chân cậu, và hai tay ôm eo anh. Tư thế quen thuộc như vậy đã ở cùng cậu trong suốt hai hoặc ba năm đầu tiên đến và đi từ bệnh viện, nhưng Nhu Nhu lúc đó không cao lắm, và thậm chí nằm nhỏ gọn trong ngực của mình.

Kí ức cậu ập đến trong vô thức

Đèn xung quanh đã tắt hết, cậu đang trong một chuyến xe buýt đi khắp thành phố từ đô thị phồn hoa đến vùng ngoại ô hẻo lánh. Đầu tựa vào cửa sổ phản chíu lại vết bầm tím trên mặt, và vòng tay ôm Nhu Nhu đang ngủ yên phía trước. Cơ thể nhỏ bé của bảo bảo được quấn chặt trong một chiếc chăn nhỏ, chỉ lộ ra đôi má hơi ửng hồng và có hơi thở vô cùng nhẹ nhàng.

Giọng nói của xe buýt được phát bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh trong một vòng lặp, khi đã đến nơi, hành khách được yêu cầu xuống xe theo thứ tự.

Tài xế xe buýt chạy tới nhắc thanh niên ngủ quên không biết đông nam tây bắc, nhắc đã đến rồi về nhà nhanh.

Tháo dây buộc trước rồi xuống xe, hai chân mềm nhũn, thân thể kiệt quệ, rốt cuộc không nhận được tiền bản thảo, cậu hôm nay chỉ ăn một ít mì gói khô.

Bản năng di chuyển theo ánh đèn mờ ảo suốt đoạn đường, khi đến ngã tư, cậu đột nhiên ngẩng đầu, dừng lại nhìn xung quanh.

Không còn bóng dáng mà mình mong ngóng nữa, người đàn ông có hàng mi, đôi mắt và vóc dáng như tạc vào xương đã bay thật xa, bỏ mình và con gái một mình, ở ngã tư này, không biết đi đâu..

Cậu sờ sờ đầu, ngữ khí ảm đạm vô hồn rồi hỏi: "Nhà của mình đâu?"

Thứ âm thanh đáp lại là tiếng kêu của lũ côn trùng tụ tập dưới ánh đèn đường.

Vì vậy cậu đơn độc nhìn đôi mắt đen trong vòng tay: "Con có biết nhà của ta ở đâu không?"

Trêu đầu ngón tay bảo bảo, cười cười với nó: "Hả? Không biết sao?"

Lòng bàn tay mềm mại chạm mặt mình, trong lòng nhói lên, mỉm cười nhủ thầm.

Ổn mà.

Cha hứa sẽ cho con một ngôi nhà.