(Ai có tiền án bện tym hoặc tâm hồn mỏng manh yêu cầu chuẩn bị hộp khăn giấy lau nước mắt 🤧🤧🤧)
________&&&__________
Bị bao vây bởi lý do mệt mỏi vô cớ, xung quanh sông núi Giang Nam là hơi thở thanh mát của không khí sau ánh mặt trời, cùng anh đi vào cõi mộng nặng trĩu. A Tá và Nhu Nhu đã vứt bỏ anh sáu lần trong giấc mơ, không thể chịu đựng được sự dày vò lần thứ bảy, vậy nên anh đã dậy sớm cùng quản lý Vương đi đến huyện Đồ Quỳnh.
Phong cảnh dọc theo đường đi non xanh nước biếc, mặc dù đường vẫn một đường hướng thẳng, sau đó là một vùng đồng bằng rộng lớn, rơm rạ chưa thu hoạch đung đưa thành từng đợt sóng lúa trong gió.
Ngay cả khi thời tiết ở đây chuyển lạnh, vẫn có rất nhiều thiếu niên nô đùa dưới nước.
Anh không khỏi suy nghĩ, A Tá đang ở đâu? Khi còn nhỏ có phải cũng như này cùng đàn thiếu niên nghịch nước giống nhau? Năm đó, mỗi khi nhìn thấy bóng dáng cậu ấy di chuyển trong nước, anh muốn bao trọn cả bể bơi và không bao giờ để người khác nhìn thấy bóng dáng này nữa.
Về mặt tình cảm, anh chưa bao giờ là người rộng lượng, trong mắt không chấp nhận một hạt cát bay vào.
Càng đi xa, căn nhà dột nát, người đi đường quần áo rách rưới, trên người còn loang lổ những mảng màu khác nhau.
Quản lý Vương hỏi người qua đường xem nhà của A Tá ở đâu, dân làng chỉ về một hướng nói: "Cứ đi về phía trước, ngôi nhà tồi tàn nhất là nhà cậu ta. Nhưng cậu ta đã lâu rồi không trở lại, các người là..?" "
Quản lý Vương ngẫu nhiên viện cớ, Đỗ Triết đã đi thẳng theo hướng người ta chỉ, trên đường đi, anh gặp phải một người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu xanh nhạt, cùng những người phía sau nghênh diện đi đến, hai má nổi lên một mạt cao nguyên màu hồng.
Vị thủ lĩnh khoảng năm mươi tuổi, vừa nhìn thấy Đỗ Triết đã chào đón nồng nhiệt, liền kính cẩn bắt tay với bọn họ: "Hoan nghênh, hoan nghênh."
Quản lý Vương và Đỗ Triết nhìn nhau, ngơ ngác bắt tay.
"Tôi là huyện trưởng của huyện Đồ Quỳnh. Tôi không biết các vị lãnh đạo đến từ nơi nào? Chúng tôi không nhận được bất kỳ thông báo nào để đón tiếp các vị từ xa a."
Đỗ Triết và quản lý Vương giải thích ý định của họ, huyện trưởng nhận ra rằng họ đã phạm phải một ô long lớn. Quần áo của họ khác so với nơi đây, dân làng coi họ như những người lãnh đạo các dịch vụ vi mô phỏng lớn đến thăm người nghèo nên vội vàng thông báo cho huyện trưởng liền khi nhìn thấy họ.
Công cuộc xóa đói giảm nghèo ở đây rất hiệu quả, tưởng lần này họ đến để tăng kinh phí nhưng không ngờ lại liên quan đến Đồ Tá Chá.
Huyện trưởng vừa nghe đến tên, lại hảo tâm nhìn một cái, nói: "Các người là đi tìm Tiểu Tá, cậu ta đã sớm xuất huyện rồi. Cậu ta nơi này là người có tiền đồ nhất. Đọc sách a, chính là cái này!" Huyện trưởng đưa ngón tay cái lên, trong lông mày tràn đầy tán thưởng.
Người của huyện ra vào ai cũng vội vã, hễ gặp ai là phải chào, ngượng ngùng cười với khách lạ, rồi tránh những ánh mắt dò hỏi, khoác vai ra về.
Con trâu hớt hải chơi đùa sức sống trên đồng ruộng, con nghé đang nhai cỏ khô trong miệng ngoáy đuôi quét ruồi, nam thanh niên đang cầm sợi dây sau lưng vất vả đưa con trâi trở lại đường đua.
A Tá khi còn nhỏ có giống như vậy không? Thân hình gầy còm kéo một con trâu, dùng hết sức đi về phía trước, hình ảnh như thế này cứ đóng băng trong tâm trí anh, không tài nào dứt ra được.
"Những con trâu này sẽ được nuôi trong một thời gian dài, họ không muốn gϊếŧ chúng. Đây là dùng tới ngân sách để mua cho người nghèo."
Đỗ Triết không thể hỏi A Tá đã học ở một nơi như vậy bằng cách nào mà lại được nhận vào trường đại học Quảng Ninh hàng đầu Trung Quốc.
Cái bần cùng ở đây đã thấm vào xương cốt.
Nguyên lai Đỗ Triết chưa từng thấy qua một nơi như vậy, hay nói cách khác, anh chưa từng nghĩ trên thế giới này có một nơi như vậy. Đại học Quảng Ninh ngày ấy vốn có truyền thống những bạn cùng phòng trình độ kém, nhưng anh không ngờ lại nghèo đến vậy, dù là nghèo kinh tế hay thiếu kiến thức.
Trước khi biết chuyện, anh đã đến ngôi nhà mà dân làng nói là dột nát nhất huyện. Đỗ Triết chỉ thấy phong cách xây dựng bằng ngói đất sét lâu đời trong sử sách ghi lại.
Mọi cửa sổ đều bị mạng nhện bao phủ, côn trùng tụ tập ở lối ra của lỗ hổng tạo thành tổ ấm, cột ngoài cửa sổ đều bị kéo ra, chỉ để lại một lỗ trống đơn độc, tầm mắt rơi vào mép cửa gỗ, mà không biết nó là gì.
Cánh cửa đang ở ngay trước mặt.
Cánh cửa gỗ đã mục nát, dấu vết của gió mưa còn đọng trên đó, mờ dần và trở thành một lối vào nhợt nhạt và vô lực bước vào.
Nhưng có A Tá quá khứ đã ở đây, Đỗ Triết không khỏi tiến lên một bước.
Huyện trưởng mở cửa, chào đón họ vào trong rồi giới thiệu: "Đây là nhà của Tiểu Tá. Không có ai ở đây đã lâu."
Bụi bay tới khiến vài người đồng thời ho khan, Đỗ Triết che miệng cùng mũi lại, quơ bụi trước mặt đi, nhìn rõ căn phòng xám xịt. Bên trên thiếu vài mảnh ngôi sành, dưới khe hở lại có những cái chậu nhỏ đọng đầy nước và rong rêu đã mọc đầy.
Hai chiếc giường gỗ tự tạo đặt cạnh nhau ở hai bên tường, cạnh cửa kê một chiếc bàn nhỏ không cao quá đầu gối, thiếu mất một chân bàn, bên dưới có lót một ít tấm lót. Toàn bộ chiếc bàn vẫn còn lung lay.
Ngoài cái này ra thì không có đồ đạc nào khác.
Nhà chỉ có bốn bức tường, bất quá cũng chỉ như vậy.
Huyện trưởng nhìn thấy Đỗ Triết lau bàn, không khỏi giới thiệu: "Cái bàn này, là tôi đã đưa cho cậu ấy."
Đỗ Triết nhìn ông, huyện trưởng xúc động nói: "Lúc đó, cậu ấy làm ở nhà tôi, thấy chiếc bàn này không thể sửa được, hỏi tôi có thể hay không chỉ làm nửa này, đem cái bàn này lấy về nhà. Cậu ấy đáng yêu ham học tập, là một tiểu oa nhi ngoan a."
"Làm việc?"
"Đúng vậy, cậu ấy có một người cha không tốt, ba bốn tuổi, ai da..." Huyện trưởng nói, "Liền như vậy cao a, cậu ấy được cha dẫn đi làm khắp nơi, là một tiểu oa nhi ngoan a, chăm chỉ, lại không nói khổ, cả ngày liền chỉ biết cười ngây ngô."
"Ở đây chúng tôi nghèo, biết thương con, mùa đông không cho ra cửa, Đồ Dụng rất làm biếng, sai cậu ấy ra ngoài giúp việc, quần áo thì không có nhiều, để cậu ấy làm việc. Tiểu oa nhi này liền chạy đến nhà tôi hỏi tôi có thể cho cậu ấy mượn một bộ quần áo để mặc trước khi đi làm không, ở ngoài trời lạnh lắm. " (Huhu tui khóc ಥ_ಥ)
"Mùa hè cũng vậy thôi. Phơi đến da bong tróc từng mảng từng mảng. Chậc chậc chậc chậc, mùa hè trôi qua không biết bao nhiều lớp da bong tróc. Cha cậu ấy không cho một ít thuốc xoa, còn nói phơi nắng cho da càng thêm rắn chắc, chúng tôi không thể bỏ ngoài mắt, cho cậ ấy một ít thuốc, tôi chưa bao giờ thấy ai như cha cậu ấy vừa lười biếng vừa độc ác như vậy. "
Huyện trưởng hùng hồn lý giải A Tá thuở nhỏ, quơ quơ cánh tay trong không gian chật chội, vô tình đυ.ng phải cái bàn vỡ vụn, trên mặt đất phát ra tiếng động nhẹ, Đỗ Triết ánh mắt nhìn chăm chú ở dưới bàn một góc tờ giấy.
Vị trí của quản lý Vương gần hơn, cúi người cầm lên, Đỗ Triết nắm lấy, nhìn dòng chữ trên đó.
"Oa nhi sẽ đọc sách, biết chữ thật mau. Nó thích đọc đi đọc lại những cuốn sách trong tủ của tôi." Huyện trưởng nhìn vào đống giấy chứng nhận giải thưởng đã bạc màu, "Giấy khen khá nhiều, tôi cho rằng đã cầm đi, thì ra đều lót ở đây."
Học kỳ ghi trên giấy chứng nhận kéo dài đến năm lớp 3. Quan quận chắp tay xúc động nói: “Lúc đó, cha nó đưa nó lên thành phố, học xong sơ trung thì mất liên lạc,sau lại liền không trở về, àiiiii, liền sau đó nghe tin thi đậu đại học,...... Còn có,... Ba, bốn năm trước còn mang theo một tiểu oa nhi trở về một chuyến, hảo gầy, đều không nhìn ra hình người.
Huyện trưởng khẽ thở dài lắc đầu.
Quản lý Vương ghi nhanh, hỏi. "Ba bốn năm trước, trở về đây một chuyến?"
"Đúng vậy, không biết có chuyện gì, người gầy nhìn không ra dáng, khô khan."
"Mà tiểu oa nhi kia khá dễ thương, với đôi mắt to tròn, ai thấy cũng đều phải hét lên một tiếng. Con bé giống hệt Tiểu Tá hồi nhỏ, thông minh và lanh lợi."
Huyện trưởng nói với giọng lo lắng đầy bất lực, "Tôi vẫn lo lắng sợ rằng đứa trẻ này phải hay không đã học hư. Tôi hỏi cậu ấy đã kết hôn chưa, liền nói không. Hỏi không kết hôn thì oa nhi này từ đâu ra. Sau đó nói rằng chính mình nuôi. Nơi nào có thể như vậy a, ngươi nói đúng không? Nói vài câu liền cười nói, hỏi tôi cha cậu ấy đã về chưa? Cha cậu ta thật ngốc đi lạc, ai đều nhận không ra, bị lãnh đạo trong thành đưa về tới. Người cứ ngây ngây ngốc ngốc"
Quản lý Vương hỏi: "Đồ Dụng vẫn luôn ở đây sao?"
"Đồ Dụng đã trở lại cách đây bốn, năm năm. Lúc tôi đến cũng không rời đi. Tôi không biết Tiểu Tá ở đâu. Chúng tôi phải thay nhau chăm sóc. Sau này Tiểu Tá đã quay lại, tới cảm ơn chúng tôi đã chiếu cố, làm chúng tôi phải ngượng ngùng a, rồi đem người đi. Tôi không biết họ đi đâu. Tìm không ra họ. Nếu các người gặp cậu ấy, cậu ấy là tiểu oa nhi ngoan a. Ngàn vạn lần đừng để cậu ấy cùng người ta học hư nga!
Không biết từ lúc nào, bên ngoài có một vòng dân làng, mọi người đều biết Đồ Tá Chá, sôi nồi xông vào tiếp chuyện, mồn năm miệng mười mà thêm vào.
"Bạn của Tiểu Tá? Tiểu Tá bên ngoài thế nào rồi? Ở bên ngoài không vất vả không? Gần đây cậu ấy đang làm gì a? Lần trước nhìn thấy cậu ấy gầy gò, tiểu oa oa đâu, cậu ấy về cũng không mang theo chồng mình về a?"
"Lão già Đồ Dụng bất tử này quả là may mắn. Nhặt được một đứa con ngoan, lại vừa đẹp vừa thông minh. Ngày nào cũng bị kéo đi cày ruộng. Kiếm tiền mua rượu ông ta, hết uống rồi lại uống, Ngươi xem đi. Xứng đáng bị ngu ngốc như vậy để đi lạc!
“Tiểu Tá cũng đến nhà tôi để làm việc, cậu ấy làm rất tốt. Đến khi mùa vụ, nhà ai cậu ấy cũng đều đi. Thời gian nghĩ thực sự không. Làm nhanh và tốt nữa. Đồ Dụng không hiểu được còn chưa thấy đủ, cậu ấy muốn ở lại đọc thêm sách, ông ta một đường từ trên núi đánh về tới nhà, người muốn ngăn cản cũng không được, Tiểu Tá không khóc, trong mắt cũng chưa rời khỏi sách."
"Nếu không nói huyện này của chúng tôi thư sinh chẳng là gì. Bị đánh thế này, còn muốn đọc tiếp. Tai họa là Đồ Dụng, Tiểu Tá xui xẻo khi được ông ta nhặt về!"
"Tôi nghĩ ông ta thật sự là may mắn. Con nuôi còn thân hơn cả ruột thịt! Mới hai tuổi đã bắt cậu ấy chiên trứng cho ông ta ăn, người còn không cao bằng bếp lò! Tiểu Tá này cũng thật ngốc, lại bị lợi dụng, bị bắt nạt. "
"Cái gì?!" Đỗ Triết bắt được chữ, đột nhiên ngẩng đầu, nắm lấy cổ áo của người đàn ông trước mặt, Khí thế bùng nổ trước mắt, hỏi: “Ngươi nói cái gì? Em ấy là Đồ Dụng nhận nuôi! "
Huyện trưởng cũng bị phản ứng của anh làm cho hoảng sợ, nhanh chóng ngăn cản anh, xua tay nói: "Đồ Dụng là một tên lười biếng, nói muốn nhận một nhi tử làm con nuôi, điều kiện đều phù hợp, trình tự thủ tục theo quy định, chúng tôi không có lý do gì để từ chối. Chính là đáng tiếc Tiểu Tá là một oa nhi ngoan, lại có người cha như vậy."
Haha, nhận nuôi, Đồ Tá Chá được Đồ Dụng nhận nuôi.
Mọi người rời đi, Đỗ Triết vẫn lưu lại trong căn nhà trống trải.
Anh thấp giọng cười, cười ra mắt, mất hết khí lực chống đỡ liền ngã xuống đất, nhìn trên mặt bàn thiếu một đoạn, trong lòng đau đến xé nát.
Anh nhận ra chân tướng, nguyên lai từng câu từng chữ không có câu nào là thật.
Từng câu từng chữ không có câu nào là thật.
Cái gì tình cảm tốt đẹp, cái gì là nương tựa lẫn nhau lẫn nhau, A Tá làm sao có thể cam tâm cùng Đồ Dụng như vậy sống nương tựa lẫn nhau. Cái gì là lừa gạt tiền tài, lừa gạt tài sản người khác cần gì một hai phải dùng phương thức này.
Điều đau lòng hơn nữa là anh chợt nhận ra rằng có lẽ anh đã không tin vào A Tá.
Anh không tin. Chỉ cho A Tá một cơ hội để giải thích đó là cái cớ để chính mình buông bỏ.
Cánh cửa gỗ bạc màu đung đưa theo gió, vẫn lộ ra vẻ nhợt nhạt và yếu ớt, tất cả những gì ở đây, quá khứ ở đây, những gì đã nghe và cảm nhận ở đây, đều biến thành một con dao gỉ, từ từ khoét sâu vào trái tim, không chịu nhanh một chút kết thúc, mà cũng không chịu dừng lại, nó chỉ có từ từ gia tăng thêm lực mạnh mà thâm nhập.
Bí mật của Đồ Tá Chá chắc chắn còn hơn thế nữa. Anh bước đi như điên, không rời từng ngóc ngách trong không gian chật chội, chẳng mấy chốc, anh phát hiện trên bức tường cạnh chiếc giường gỗ nhỏ có vài dòng chữ tinh xảo không nổi bật.
- -- Hôm qua tôi bắt được một con chuột chạy lòng vòng trên người tôi, tôi lên đuôi của nó ném về phía lão gia hoả kia... Hôm nay, lão gia hoả xử lý luôn con chuột nhỏ, liền bị lão tử ném đi, oan oan tương báo bao giờ mới dứt, chuột con ngươi đêm nay lại tới, ta sẽ đối xử tử tế với ngươi, hehe
–– Chuột nhỏ, ta sẽ giấu cơm cho ngươi, mau đến tìm ta, cùng ta đổi quà làm bạn đi!
–– Chuột nhỏ, ta muốn gọi ngươi là tiểu lão, vẫn là tiểu Chuột? Tiểu Chuột như một chú nhỏ, vậy ngươi có phải cùng lão gia hoả kia là thân thích không? Vậy thì ngươi cũng là người thân của ta? Chậc chậc, không thích.
–– Chuột nhỏ, ta đi đây, ta không thể mang ngươi đi được, đừng chết đói a, chờ ta trở lại a.
Nét chữ vẫn tiếp tục dưới tường, Đỗ Triết muốn tiếp tục đọc, nhưng đã bị đống rơm che mất.
Anh nhấc đống rơm lên, bên dưới chân một tấm vải lụa đỏ, chạm tay vào, vật được bọc trong tấm vải lụa trở nên cứng ngắc.
Trực giác mách bảo anh rằng đây cũng là bí mật của A Tá.
Như thể lấy được báu vật, cởi hết lớp vải lụa đỏ sờn hết lớp này đến lớp khác, khi vật thể hiện ra trước mắt, anh không phản ứng gì, hai mắt nóng bừng, từng tia nước lớn rơi ra rồi đáp xuống trên tấm vải lụa đỏ.
Một tấm bảng gỗ đơn giản với hàng chữ do chính A Tá viết.
- --- Đồ Tá Chá chi mộ bài
Mặt trên tấm ảnh chụp là do A Tá tự tay dán lên, nhẹ nhàng vuốt ve nụ cười trên đó, chạm nhẹ, tấm ảnh rơi xuống trên đống rơm bừa bộn bẩn thỉu đối diện với anh.
Anh ngây người nhìn tấm ảnh nhỏ, hốt hoảng cầm lên lòng bàn tay, áp lên má, không kìm được nước mắt.
Không nghĩ tới lại là bí mật dạng này.
Nếu không phải anh tới, đều sẽ không ai phát hiện ra.
Anh không dám nghĩ kỹ xem A Tá có tâm trạng gì khi làm ra khối bài này, tâm trạng như thế nào khi cậu đặt nó ở góc khuất nhất của ngôi nhà đổ nát.
Phải chăng cậu nghĩ rằng khi chết đi sẽ không có người thờ cúng nên đã bí mật giấu ở đây, để không ai phát hiện hay nhìn thấy. Tự nhiên sẽ không làm cho người ta đau lòng?
Không thể tránh khỏi cảm xúc như vậy, Đỗ Triết không kiềm chế được cảm xúc của mình, chỉ có thể quỳ trên mặt đất, khóc lóc, dán ảnh vào, hết lần này đến lần khác xin lỗi. (Mé, đã rớt rồi còn dán vào, thua luôn á trời😑 trù người ta chết à)
Anh là người nên xuất hiện trong hồ sơ tội phạm nhất.
Xin lỗi.
Xin lỗi.
A Tá, anh xin lỗi.
Tác giả có điều muốn nói:
Tá Tá, ý con là gì khi làm cho mình một bài vị?
(Bà là tác giả mà mà đi hỏi người ta nghĩ gì, con tui bị bà hại đến chết đi sống lại không à 😔🤧🥺😭😭😭)