Mưa gió bên ngoài càng lúc càng lớn, mây đen giăng kín cả bầu trời, tối đến mức khiến người khác cảm thấy ngột ngạt.
Lan Phi đứng ở bên cửa sổ, chậm rãi châm một điếu thuốc, uống trà, nhìn Đỗ Triết đi với tốc độ cực nhanh xuống lầu, lúc vừa rồi anh còn giàu lòng tự tôn tiến thối có thừa, nhưng hiện tại đã mất tự tin, mà lúc này tâm trí choáng ngợp điên đảo. Mở không nổi cái dù, để hạt mưa tạt vào người, toàn thân ướt đẫm giống như con gà rớt vài nồi hầm.
Cô cười nhẹ, thực sự rất chật vật a.
Những hình ảnh trong video cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí, âm thanh của Đồ Tá Chá, dung mạo cậu, những vết thương trên người, lý do tại sao cậu bị đánh và những câu hỏi ẩn trong câu chữ đều đan xen vào nhau thành một bí ẩn lớn khó giải đáp.
Mưa lạnh làm cho cái đầu hỗn độn của anh tỉnh táo lại một chút. Những vết sẹo đã mờ trên người A Tá tụ lại thành một tia sáng đến chói mắt. Anh nhận thấy hốc mắt nóng lên trong mưa gió, đi nhanh dần rồi cố chạy cho thật mau. Hạt mưa dần dần dừng lại ở phía sau anh, nhẫn nhịn đến cực điểm, nhưng trong tiếng mưa sột soạt, anh bật ra tiếng hét nghẹn ngào đã nhẫn nhịn.
Anh chỉ muốn thực nhanh trở về, thực nhanh trở về hỏi A Tá một câu. Cậu và Bạch Vũ Cơ rốt cuộc đã làm gì? Cùng với những người khác xảy ra chuyện gì? Chỉ bằng một đoạn video nhỏ không đủ để phán xét điều gì.
Nhưng khi trở về, một câu cũng liền không hỏi ra miệng, lại thấy A Tá ngồi trên ghế bàn ăn, nửa người xụi lơ trên bàn, vết máu dọc theo chân ghế chảy xuống, trên sàn nhà tụ lại từng bông hoa đỏ đến chói mắt.
Đỗ Triết hoảng sợ ném dù đi, ba bước liền chạy thành hai, chạy đến bế lên thân thể hơi run rẩy đau đớn, chạm đến cơ thể gầy trơ cả xương, quần áo dày nặng nề thấm máu ướt sũng, dọc theo cánh tay đến đầu ngón tay.
Anh hoảng loạn: "Em sao vậy? Vì cái gì máu lại chảy nhiều như thế?"
A Tá tựa hồ tỉnh táo hơn một chút, mở mắt ra như vừa mới tỉnh dậy, nhìn thấy Đỗ Triết ở trước mặt, trên tay giơ tấm thiệp mời dị dạng lên, trong bụng một trận đau nhói. Cười mỉm nói: "Đỗ Triết, nhìn cái đồng tâm kết này, em..... Cảm thấy cũng không tồi. Ở trong đó là tốt nhất "
Đỗ Triết khóe mắt nóng ấm, hoảng loạn không biết nên giải quyết như thế nào: "Em rốt cuộc nói cái gì? Tại sao lại chảy nhiều máu như vậy?" (Chảy máu thì đưa bệnh viện, đứng đó hỏi cái gì trời 🙄)
A Tá sợ chính áp đau anh, chật vật xoay người: "Em đi được... Em rất nặng, không cần anh bế."
Bước chân nhanh như gió, Đỗ Triết mặc kệ cậu hồ ngôn loạn ngữ, ở trong ngực anh nà giãy dụa, anh ôm cậu đến bãi đậu xe, A Tá vốn đã choáng váng, cảm giác chính mình như ngồi máy bay, nhưng là trong mắt lúc sáng lúc tối, không thể nhìn thấy những đám mây xung quanh có phải là những đám mây trắng.
Đỗ Triết thận trọng đem cậu đặt ở ghế phụ, cúi người thắt lại dây an toàn, giọt nước chảy dọc theo mái tóc nhỏ giọt trên mặt A Tá, cậu mê mang mà cố mở to đôi mắt, nhìn ống tay áo anh ướt đẫm, đôi môi tái nhợt nói một cách yếu ớt, "Anh bị dính mưa, sẽ cảm lạnh a."
Cậu muốn cởϊ áσ khoác đưa cho Đỗ Triết, anh lại chặn lại động tác của cậu an ủi nói: "Anh đưa em đến bệnh viện, thực mau, thực mau."
Bụng đau thường thường đau kéo dài, giằng co chống đỡ được thời gian, nhưng A Tá bị hai chữ "thực mau" của anh an ủi. Ngược lại tưởng tượng, chính mình lại muốn đổ máu, thận trọng hỏi: "Có túi ni lông không? Em muốn lót một chút, bảo bảo giống như đã không còn."
Tốc độ xe tăng vọt, tốc độ nhanh hơn bao giờ hết, bụng A Tá giật giật co rút đến đau đớn, dạ dày cuộn trào, cúi người nôn ra một đống thứ dơ bẩn, xấu hổ không biết thế nào chịu trách nhiệm.
Nhưng Đỗ Triết đang dò đường dưới trời mưa thì lấy một tay ấn vào lòng bàn tay dơ bẩn của cậu, dính thứ chất lỏng trong suốt tanh tưởi, bất giác cũng thấy ghê tởm, an ủi nói: “Rất nhanh, em cố chịu đựng, có phải hay không rất đau? Anh thực mau đưa em đến bệnh viện, được không?"
Xem đi, xem đi, Đỗ Triết bất cứ lúc nào cũng đều dịu dàng như thế.
A Tá lộ ra đôi mắt lấp lánh của mình, lấy khăn giấy ra lau sạch từng chút một.
Sau khi làm xong, hai chữ "khẩn cấp" bị mờ thành một bóng mờ qua cửa sổ kính, giống như đi đến đích của một chuyến đi chơi.
A Tá kinh hỉ nói chúng ta tới rồi
Dọc theo đường đi, Đỗ Triết tùy ý mà cầm tay cậu, xem nhẹ sự ngạc nhiên ngưỡng mộ của cậu như đám muỗi mỏng manh, phỏng tới trước cửa viện một khúc ngoặt, nước mưa bắn tung tóe như những giọt nước ào ào trên cửa.
Đỗ Triết phanh gấp, lao thẳng từ vị trí lái sang vị trí đồng lái, dùng thân mình chắn gió mưa từ trên trời rơi xuống.
A Tá đã bắt đầu tháo dây an toàn, nhưng bụng cậu đau, ngón tay không phát lực được, ấn hồi lâu vẫn không bật ra được, ngón tay mảnh khảnh của anh đè lên ngón tay bầm tím của cậu trong video. Đỗ Triết bất lực cắn chặt răng, ôn thanh nói: "Anh làm, để anh làm."
Hôm nay Đỗ Triết sao lại dịu dàng như vậy?
Tất nhiên không thể được một tấc lại tiến một thước làm bẩn chiếc xe của anh, chờ tốt rồi còn muốn trả ảnh tiền rửa xe.
Đỗ Triết ấn nhẹ dây an toàn, dây an toàn bật ra, A Tá nhẹ nhàng cảm ơn rồi định đi ra ngoài bằng hai chân của mình, nhưng cậu đột nhiên cảm thấy cơ thể rất nặng, không thể bước một bước, đầu óc choáng váng, trước mắt từ một Đỗ Triết liền biến thành nhiều Đỗ Triết.
Có phải nhìn nhầm rồi hay không? Trước mắt có rất nhiều Đỗ Triết, cái này trong mắt, thân hình, nhất cử nhất động đều quan tâm đến cậu hơn cả khi cậu đang mơ.
Nếu nhiều như vậy, kia nhất định so với mộng còn tốt đẹp hơn.
"Bác sĩ! Bác Sĩ!"
Dường như nghe thấy Đỗ Triết hét lên như thế này, cậu chớp mắt, chớp chớp mắt. Từ góc độ nhìn lên, ngọn tóc của Đỗ Triết vẫn còn đang nhỏ giọt, tựa như nhìn thấy phong cảnh bên giường không lâu, từng giọt từng giọt rơi vào trong mắt.
Đỗ Triết quần áo ướt đẫm ép chặt cậu vào người, ngoài cảm giác lạnh lẽo đè ép, còn cảm thấy cơ bắp dị thường căng thẳng, lông mày cau lại dị thường, tựa hồ gặp phải chuyện gì không giải quyết được. Cậu không khỏi vỗ lưng Đỗ Triết, giơ tay an ủi: "Đừng sợ, chúng ta đã từng gặp qua trường hợp lớn."
A Tá đổ máu càng ngày càng nhiều, thân thể càng lúc càng lạnh, Đỗ Triết không hiểu được lời cậu nói nên tập trung nhanh chóng đưa cậu đến bác sĩ.
Bác sĩ đẩy giường qua, Đỗ Triết nhẹ nhàng đặt xuống giường, nói ra tình trạng: "Em ấy mang thai khoảng 13 tuần, là song thai."
Không biết kí©h thí©ɧ đến từ chỗ nào, bụng truyền đến đau đớn. A Tá kêu lên một tiếng, theo bản năng nắm lấy cô y tá mỉm cười hỏi: "Ta đều là khách hàng quen thuộc, có thể tính tiền theo giờ được không? Ta sẽ thực mau khoẻ lại, thật sự."
Y tá cũng không hiểu cậu nói cái gì, thản nhiên trả lời để giữ cậu bình tĩnh, nhưng Đỗ Triết, người đang giúp đỡ xe, nghe thấy cậu nói liền dưới chân lảo đảo vài bước.
Bác sĩ lấy thuốc từ lòng bàn tay đang nắm chặt của cậu, A Tá nắm chặt ngón tay đến trắng bệch, bác sĩ bẻ mạnh một lúc lâu mới lấy ra, tuy nhiên sau khi đọc tên thuốc, liền lại nhìn Đỗ Triết. Ánh mắt thật lạ.
Bác sĩ nói cậu là phá thai bằng thuốc.
Đỗ Triết dừng bước bóp chặt vĩ thuốc phá thai do bác sĩ đưa ra, lúc này mới hiểu được lời A Tá nói, đứa bé gần như không còn nữa, là có ý gì.
Anh như một khúc gỗ bị lấy mất linh hồn, chỉ còn một trái tim còn đập, nhìn cậu đẩy vào phòng cấp cứu, đèn đỏ trên đầu cửa bật sáng, thông báo quá trình hoạt động kéo dài.
Lòng bàn tay vẫn còn vương vết máu chảy ra của A Tá, vết máu dính vào vĩ thuốc hậu cần đã được tẩm ướt, anh người ướt sũng mà năm chặt tay, không biết mình có thể làm gì khác vào lúc này.
Anh chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra khi đó, trong mắt anh chỉ có một màu đỏ chói, không thể nghe thấy những âm thanh ồn ào xung quanh, đầu càng ngày càng đau, áp lực càng lúc càng căng, như thể anh gần như chết ngạt trong nước.
Một lúc lâu sau, A Tá mới nhận ra mình lại đang ở trong bệnh viện, ánh đèn khắp nơi tập trung vào người, cậu nhẹ nhàng hỏi bác sĩ, bảo bảo có phải hay không đã không còn? Như vậy cũng tốt, Đỗ Triết mới có thể kết hôn với Vương Hy. Ngươi gặp qua họ sao? Thiệp mời của họ thật đẹp.
Ta cmn thật sự cũng muốn có.
Có thể đem đổi tên của Vương Hy ở trên, tự làm kỷ niệm được không?
Hừm, đến lúc đó cậu còn muốn một cái chứng nhận kết hôn, cũng muốn có một bộ ảnh cưới, kiểu dáng siêu đẹp.
Cậu không biết cùng bác sĩ nói cái gì, nó giống như một chiếc TV cũ, nguyên bản là đen trắng, sau khi mơ hồ ấn tượng, cậu lại ở trong phòng, chật vật mở mắt ra, chính là xung quanh trắng xoá. Bụng vẫn còn cứng, hình như bác sĩ đang nói chuyện với Đỗ Triết bên cạnh.
Khi bác sĩ nói, ánh mắt Đỗ Triết không hề rời khỏi A Tá, sắc mặt tái nhợt, lông mi khẽ rung lên, nhưng không hề ngáy. Nhu Nhu nói rằng cậu ngủ là ngáy.
Cậu không phải ngủ, mà là cậu ngất xỉu.
Bác sĩ cho biết hiện tại đứa bé đã được cứu sống, nếu quyết định từ bỏ đứa bé thì khả năng mất mạng là 60%.
A Tá nghĩ, như vậy vẫn có thể giữ lại, hai đứa nhỏ này thật mạng lớn.
Đỗ Triết nói, ta sẽ thuyết phục em ấy giữ lại hai đứa trẻ này.
A Tá nghe vậy đau đầu, nuôi con nhỏ tốn kém tiền bạc, sức lực, cùng một lần tới hai đứa, đầu đau như búa bổ. Hơn nữa, Đỗ Triết sắp kết hôn với Vương Hy, nhiều khi hai đứa nhỏ này là chính mình nuôi dưỡng, đây là một vấn đề nan giải. Cậu chỉ biết rằng, trong mọi trường hợp, chiếc ví sẽ không bị phồng lên nữa.
Bác sĩ nói, Đỗ tiên sinh, tôi nói thật cho ngài biết, bệnh nhân đã có hồ sơ đi khám một mình trước khi sinh, lần sinh đó đã mang lại cho cậu ấy thiệt hại rất lớn, nhưng vì không có tên trong chế độ hôn nhân nên các điều kiện khác thuộc quyền riêng tư cá nhân, không tiện tiết lộ.
A Tá nghĩ, được rồi, được rồi, một hai phải nhắc nhở ta hệ thống hôn nhân không có tên cùng anh.
Đỗ Triết gật đầu không nói gì, bác sĩ lại nói một chút dặn dò sự tình, tựa hồ đều như đi vào cõi thần tiên bên ngoài. Anh cầm lòng không đặn hỏi một câu "Có phải hay không khi cậu ấy chạy đến đây, trên người có rất nhiều vết thương."
Bác sĩ nhìn bệnh nhân trên giường bệnh, biểu đồ chẩn đoán trên hệ thống, sợ rằng cả đời này sẽ không bao giờ quên, gật đầu nói: Đúng vậy.
Đỗ Triết thống khổ mà đưa tay lên vuốt mặt, A Tá vốn đã mang thai Nhu Nhu trong lúc quay đoạn video vô tình đó,
Anh không thể nào tưởng tượng được.
Sau khi bác sĩ rời đi, A Tá dùng hết sức mở mắt ra, kéo ống tay áo của Đỗ Triết, nói: "Xin lỗi, anh qua một chút a, em có chuyện sẽ nói với anh."
Đỗ Triết ngồi xổm bên giường, duỗi tai qua, ấm áp nói: "Nói đi."
"Em biết anh và Vương Hy sắp kết hôn, thiệp mời rất đẹp, thật đấy. Em không có ý dùng đứa bé uy hϊếp anh. Anh có thể đi cùng Vương Hy kết hôn. Đứa bé này, anh muốn giữ, em sẽ sinh hạ, anh muốn em dưỡng chúng, em liền dưỡng, haha."
A Tá nói một đoạn rất dài rất lâu, Đỗ Triết kiên nhẫn lắng nghe, nghe từng chữ đều là lên án hận.
Đỗ Triết vuốt trán, nhẹ nhàng an ủi: "Em mệt rồi, mau ngủ đi, khi tỉnh lại nói cho anh biết chuyện gì xảy ra? Được không?"
A Tá gật đầu, sau đó lại lắc đầu, "Anh sẽ nói em nói dối."
"Vậy em nói với anh rất nhiều lời nói dối sao?"
A Tá gật đầu, ngượng nghịu cười thì thào: "Rất nhiều."
Đoạn video đó làm Đỗ Triết nhớ lại quá nhiều, ví dụ như A Tá trước đây hoạt bát, năng động, lúc nào cũng nở nụ cười tươi, lúc này sắc mặt tái nhợt, ngoan ngoãn như một đứa trẻ, trả lời câu hỏi của anh. Đỗ Triết nghiêm túc mím môi khô khốc, ấm ức nói: "Vậy thì em đừng nói dối anh nữa, được không?"
A Tá lại lần nữa lắc đầu: "Nhưng anh không tin em, anh không thể biết câu nào em nói là đúng hay sai." Cậu ấy đột nhiên mỉm cười, nửa khuôn mặt giấu vào trong chăn bông, cười xấu hổ, trách anh, đôi khi chính mình cũng không phân biệt được.
Đỗ Triết nhìn đôi môi đang hé mở của A Tá, lại giống như đêm qua ở trên sân thượng, đang nói về rất nhiều chuyện, nhiều chuyện mà anh chưa nghe thấy, điều cứng đầu nhất của A Tá là cầu xin anh hết lần này đến lần khác, cầu xin anh đừng kết hôn với Vương Hy, chỉ cần anh không kết hôn với Vương Hy, cậu có thể làm bất cứ điều gì.
Giọng nói nhàn nhạt rõ ràng trong đoạn video ồn ào lại vang lên bên tai anh, những lời Lan Phi nói vang vọng trong l*иg ngực anh, nhưng anh phải làm sao đây? A Tá không thể thoát khỏi tội án liên quan của cha mình, trên đời không chỉ có tình yêu mà còn có những mối quan hệ gia đình.
Đỗ Triết không biết lựa chọn vấn đề khó khăn đang ném ra trước mặt, nghẹn ngào ấn vào động tác chật vật nhẹ của A Tá, kiên nhẫn hát ru cho cậu nghe.
Từ khi mất kiểm soát trong hôn lễ đó, anh biết sáu năm không đủ để anh buông, cho dù người này đã ở bên người khác, cho dù người này... quá nhiều...quá nhiều. Ký ức của A Tá đối với anh quá sâu đậm, ba năm lưu lạc không làm anh quên được, không thể buông tay làm sao tránh được nhau trong ba năm sau khi trở về Trung Quốc.
Anh chính là không buông bỏ được.
“Ngủ đi."
Trong khi A Tá nhắm mắt ngủ ngáy, Đỗ Triết nhìn khuôn mặt say ngủ của cậu mà thở dài.
Ngủ đi, khi thức dậy, ta mang các con đi gặp phụ thân ta.
Rồi xong, gần hết mà drama không hết, tâm lí ẻm bắt đầu tiêu tàn. Con tui 🤧