Mưa gió chưa dần nguôi ngoai.
Lan Phi ôm cánh tay ở tiểu khu dưới lầu đứng chờ, Đỗ Triết cầm ô chạy qua từng hàng rào sắt càng ngày càng đến gần, hôm nay không đi làm, Đỗ Triết trên người vận bộ đồ thể thao giản dị, nhưng khuôn mặt so với mọi lần mặc tây trang còn lạnh lùng hơn.
Có lẽ nội dung được đề cập trên điện thoại khiến anh nôn nóng, cô không khỏi lắc đầu cười lạnh, hi vọng anh sẽ thực sự coi trọng nó.
Nước ngập tới mắt cá chân, Đỗ Triết chạy đến bên Lan Phi rồi cất ô đi. Cô vẫn như cũ ôm cánh tay, tùy ý để những hạt mưa nghiêng nghiêng rơi trên mặt, làn khói mỏng manh từ đầu ngón tay đốt đến đuôi, bị gió thổi tiêu tán hết tàn tro, từ bên miệng toát ra làn khói làm khuôn mặt trở nên mờ ảo, lúc mơ hồ lúc rõ ràng.
Đỗ Triết sửa sang lại bộ dạng chật vật dưới mưa hỏi: "Lan tiểu thư, đoạn ghi âm cô đề cập tới là có ý gì?"
Lan Phi mãnh hút miếng cuối cùng, mất đi tàn thuốc vất dưới lòng bàn chân, cười nói: "Đoạn video đó là ở điện thoại của tôi. Hiện tại trời đang mưa to. Tôi sợ không nghe rõ lắm. Muốn hay không đến nhà tôi ngồi? "
Đỗ Triết gập lại chiếc dù động tác có chút dừng lại, sau khi suy nghĩ xong, anh lịch sự cười nói: "Vẫn là đến nhà Đồ Tá Chá đi!"
Lan Phi lãnh đạm nhún vai, nói: "Cũng đúng."
Đỗ Triết đi đằng trước Lan Phi theo sau, cách anh bước và cách thức đi hoàn toàn không có cảm giác là khách, nhất là khi anh thoải mái mở cửa, Lan Phi lại càng thêm chói mắt.
Bất kể Đỗ Triết làm gì đều rất nghiêm túc. Đột nhiên những lời A Tá từng nói hiện ra trong đầu Lan Phi.
Sự nghiêm túc của anh cũng lộ rõ, lực chú ý hoàn toàn đặt vào trọng điểm của chìa khóa, không để ý đến ánh mắt nhìn chăm châm của cô.
Cô đứng bên nhìn thấy ngón tay thon dài của anh xoay chìa khóa, liền hỏi: "Anh có thường xuyên đến đây không?"
Đỗ Triết nghĩ không cần cùng người ngoài nói chuyện này, liền đáp: "Ừm. Tôi thường xuyên qua đây đón Nhu Nhu"
"Ân." Quả nhiên, cùng lời nói A Tá phù hợp không sai lệch.
Sau khi Lan Phi vào cửa cũng không có ý định hàn huyên cùng anh, vẫn là đóng cửa lại, cũng không cần chào hỏi, trực tiếp ngồi ở trên sô pha.
Động tác quen thuộc của cô khiến Đỗ Triết cảm thấy không vui, mày nhíu chặt mà không nhận biết, sau một giây trên mặt vẫn giữ nụ cười lễ phép, ánh mắt thăm dò rơi vào trên người Lan Phi.
Cô vẫn thoải mái dựa vào ghế sô pha, trên tay cầm lên chiếc điện thoại kiểu cũ. Anh tiếp nhận nó cầm trên tay chăm chăm nhìn, hỏi: "Đây là?"
"Anh còn nhớ những gì tôi đã nói với anh lần trước không? Tá Tá đã bị hơn 30 người quây quanh ẩu đả sự tình" (Lan Phi gọi A Tá nhà ta là Tá Tá, thân quá đỗ triết nổi máu ghen đấy.)
Con ngươi của Đỗ Triết đột nhiên co rút lại, nhớ tới nét chữ ngoằn nghèo cũ nát, liền nói: "Nhớ."
Lần trước Lan Phi nhắc tới chuyện này, anh đã bắt đầu điều tra rồi, nhưng mà thông tin quá ít, tìm không ra cái gì, công ty ủy thác cũng không có phản hồi.
"Cách đây một thời gian tôi mới phát hiện, mặc dù lúc đó tôi không gọi được cảnh sát, nhưng vô tình bấm quay video, nhưng không kịp chuyển sang máy tính, điện thoại đã sửa nhiều lần, video có phần không hoàn chỉnh. Tôi nghĩ, nếu anh muốn biết điều Tá Tá từng xảy ra trước đây, chiếc điện thoại này sẽ giúp anh tìm ra câu trả lời mà anh muốn. "
Lanya 4300, cùng kiểu với điện thoại cũ của A Tá
Nếu cái này có câu trả lời... Trong khi do dự, Đỗ Triết nhẹ nhàng đẩy ra điện thoại cũ, tìm đoạn video duy nhất trong tập tin, rồi bấm vào.
Không khí xung quanh yên tĩnh trở lại, mưa gió ngưng tụ thành tiếng động trắng xóa tạp âm.
Hành lang trong video dần dần sáng lên theo tiếng bước chân, thủy tinh bể theo màn hình lung lay dưới bước chân, phía trên cánh cửa đổ nát vỡ vụng, ngay sau đó trong mắt không có cảnh giác mà cố nhìn hình bóng của A Tá.
Anh nhịn không được ghé sát gần hơn màn hình để xem loại chuyện gì trên màn ảnh nhỏ rốt cuộc năm xưa xảy ra chuyện gì?
Các phương ngữ từ khắp nơi cùng lúc tràn ngập trong loa khuếch đại của chiếc điện thoại di động cũ, tiếng ồn đến chói tai, thậm chí còn không thể nghe được họ đang nói gì.
Một vòng người dày đặc vây quanh, phòng khách bỗng trở nên chen chút nhỏ hẹp. Ánh sáng mờ nhạt, những người mặc ngoại áo hoa sặc sỡ, trên tay cầm những thanh sắt có độ dài khác nhau, nhấc lên không trung, tựa hồ người ở giữa chỉ là chiếc lá vàng rơi ở biển người. Tất cả mọi người đều muốn tranh nhau mà hưởng lợi tìm tòi.
Máy quay lắc lư theo dõi cuộc tranh chấp bên trong, càng đi càng gần, đánh vào phần da thịt âm thanh xương cốt vang lên rất rõ ràng.
Có một điểm dừng cơ hồ bị ồn ào truyền đến che dấu quá khứ. Vòng người quây quanh ban đầu cầm gậy đi đến gần điểm máy ghi video, đánh vào chiếc điện thoại đang cầm trên tay. Điện thoại rơi xuống đất máy ảnh đúng thời điểm nhắm vào A Tá, người đã nằm mê mệt trên mặt đất.
Ánh sáng quá mờ, cho dù Đỗ Triết tăng độ sáng như thế nào cũng không thể nhìn rõ. Bóng dáng gầy gò ngã xuống trên màn hình, tư thế kỳ quái nằm sấp xuống, áo sơ mi rộng rãi, quần áo hai bên rơi gần như rơi xuống đất, nhưng vẫn cố dùng một tay ấn chặt bụng, dùng sức mà bảo vệ. Hình như nơi đó đã nhô lên một vòng cung gần như vô hình.
Sau đó cậu thở hổn hển và khẽ quay mặt lại, đôi môi run run, để lộ ra nụ cười tươi nhất có thể.
Cảnh quay này chỉ kéo dài một giây, và Đỗ Triết không thể không tua lại và phóng to một vị trí nhất định trong giây này.
Cánh tay còn lại chống trên mặt đất, ban đêm cũng rất dễ thấy đầy rẫy vết bầm, anh điều chỉnh độ sáng tối đa, vết bầm lan đến cổ, ngón tay ôm bụng cũng không thoát khỏi vết bầm tím, ngay cả khóe môi nở nụ cười lộ ra tám cái răng đều là vết máu bầm.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu đã đυ.ng đến người nào? Chuyện này... Rốt cuộc chuyện này là như nào?
Tay cầm điện thoại run lên, hít sâu mấy cái, vừa rồi không khỏi run lên, cũng vô pháp không nghĩ đến những hình ảnh lúc nãy, tuy luôn im lặng, cũng khó có thể trấn tỉnh lại.
- --Các người như vậy, ta sẽ gọi cảnh sát
Với một tiếng hét giận dữ, độ cao của máy ảnh nhanh chóng chuyển từ mặt đất lên trước người, cảnh xung quanh rung chuyển. Đồ đạc khan hiếm trước đây đã vỡ tan tành, sau đó một vòng người ở lớp ngoài áp sát về phía cô, camera một phía chỉ còn lại một màu những chiếc áo hoa sặc sỡ và những lời đe dọa ồn ào liên tục.
Không có A Tá trong màn ảnh, nhưng tiếng gậy đập vào xương vẫn như cũ, A Tá trầm mặc như mất hút trong không khí. Đỗ Triết càng ngày càng lo lắng, tìm hết nút bấm cũng không biết thao tác điện thoại để anh xuyên thời gian đi tới bên cạnh chặn cho cậu. (Giờ mới biết lo cho vk ông à 😡)
Cho đến khi giọng nói của A Tá từ một nơi trầm thấp phát ra 'này....này..... chờ đã."
Đỗ Triết nghe thấy giọng nói của A Tá đang ho nhẹ, tiếng nói hiện ra rất rõ ràng giữa tiếng ồn. Cậu đứng dậy, lách qua đám đông đi đến chắn trước người phụ nữ đang đứng ngược sáng của ngọn đèn đường ngoài cửa sổ. Trong mắt cậu hiện lên tia sáng, có lẽ là bởi vì chân cậu bị thương, bước chân hơi chậm, thân hình khập khiễng chậm rãi đứng ở trước mặt cô.
A Tá cởi mở nói: "Đó không phải chuyện của cô ấy, tôi cũng không biết cô ấy là ai. Đừng vây quanh cô ấy, đừng làm cô ấy sợ."
Một lúc sau hình ảnh bị đứt đoạn, dù anh có lắc mạnh đến đâu, anh cũng không bao giờ được nhìn thấy nữa.
“Đoạn video bị hỏng." Lan Phi mở xem video nhiều lần, vừa nhìn thấy hành động của anh, liền biết đã nhìn thấy đoạn vỡ, liền giải thích, "Bức ảnh đã biến mất, nhưng vẫn còn có một âm thanh ngắn. "
Đỗ Triết chăm chú lắng nghe.
A Tá nói nhỏ, nếu các người đập phá đồ đạc một cách lặng lẽ, sẽ không có ai đến.
Từ và câu không mạch lạc, thỉnh thoảng kèm theo tiếng ho khan trong cổ họng, mỗi lời nói ra đều khiến người ta cảm thấy khó chịu, giọng nói trong trẻo ban đầu sẽ rơi vào tại cùng với loa của điện thoại di động, giống như gỗ mục thiếu nước được kéo mạnh bằng lưỡi cưa.
––Ta cầu xin ngươi, Đồ Tá Chá, Bạch tiên sinh kêu ngươi rời khỏi đây, nếu ngươi không rời đi, chúng ta mỗi ngày đều tới đánh ngươi, ta cũng phiền a.
––Các người cũng mệt, ta cũng mệt, làm rõ chút đi, đây là nhà của ta a, quay về nói cho Bạch tiên sinh là hắn muốn đánh ai, muốn hay không suy xét mướn ta, ta nghèo sắp chết rồi đây, thật đấy, Không tin có thể hỏi người này, tôi vẫn còn nợ hắn rất nhiều tiền a.
––Hắn thực sự nợ ông chủ của chúng ta rất nhiều tiền.
__ Đúng không, đúng không, ta không nói dối ngươi đúng không!
–– Còn Đỗ Triết, Đỗ Triết rốt cuộc ở nơi nào?
___ Ai nha, ta thực sự không biết về điều này. Nếu anh ấy ở đây, hahahahaa, các người thậm chí cửa này cũng không bước vào được.
Một đoạn cãi cọ ầm ĩ, có lẽ là giữa chừng tranh giành điện thoại, xen lẫn với những lời mà Lan Phi mắng lại, không biết là ai mắng, sắp đến giờ rồi, ngày mai quay lại, có người đang lẩm bẩm nói cây này Kinh doanh thật tốt, mỗi ngày liền đánh người một lần. Với âm thanh "Tích tích tích", Lan Phi hét lên, các người không được phép rời đi, tôi đã gọi cảnh sát rồi!
Họ cười sảng nói: "Chúng ta đã mang theo máy chặn thông tin, làm sao mà có thể gọi cảnh sát được?"
- Ừ, ta biết người chuyên nghiệp, đi nhanh đi, ngày mai lại tới tiếp a.
Giống như tiễn khách, giọng A Tá rất tự nhiên, cứ như chuyện thường tình vậy.
Đại khái là đau không chịu nổi, A Tá nói, đợi đã, tôi đi rửa mặt.
Có tiếng nước, A Tá khẽ thì thào, thở hổn hển điều hòa khí tức, lẩm bẩm nói tốt không tát vào mặt mình.
Sau đó là giọng nói xin lỗi của cậu, dường như đã kiệt sức vì quần quật giọng yếu đi rất nhiều. Cùng cô nói lời xin lỗi, xấu hổ a, thật xấu hổ, làm cô gặp phiền toái.
Cậu thì thào, khóe miệng có chút nóng.
Lan Phi chạm vào khóe miệng cậu, cậu lẩm bẩm một hai chữ, sau đó bắt đầu xin lỗi. Khi đó, Lan Phi hỏi ra Đỗ Triết hiện tại trong lòng nghi hoặc, tại sao không gọi cảnh sát?
Vì cái gì không gọi cảnh sát?!
Đỗ Triết bất động, vì sợ nghe sai một từ. Nghe thanh âm, A Tá liền phun ra một ngụm bọt máu, haha cười nói, ngươi cũng thấy rồi, vừa rồi không bấm gọi cảnh sát, ta gọi cảnh sát cũng không bắt được người.
Ngay sau đó, có hơi oán trách, than nhẹ một tiếng, bất mãn nói, tôi đích thân đến hiện trường trình báo tội phạm, cảnh sát nói rằng tôi không có chứng cứ, nói tôi nói đùa, chẳng lẽ chính tôi lại làm chuyện này sao? Thật đáng tiếc khi họ phát hiện ra, rằng họ đã xóa mọi bản ghi âm và ghi hình.
Tôi thậm chí không thể không ngưỡng mộ, họ thực sự rất chuyên nghiệp.
Cậu nói với vẻ hối lỗi, xin lỗi, tôi đã nói quá nhiều. Tôi thực sự không có nơi nào để đi. Cô có phải là hàng xóm mới? Cô sống ở đâu? Hãy để rác trước cửa ngày mai tôi sẽ lấy nó xuống cho cô.
Giọng của A Tá đột ngột dừng lại và một loạt tiếng ồn đã kết thúc đoạn video chưa hoàn chỉnh. Đỗ Triết không thể tìm ra câu trả lời, những người này là ai, mở lại đoạn video ngắn này trước đôi mắt nóng rực đỏ hoe của Lan Phi.
Sau đó, Đỗ Triết cẩn thận phân rõ mở đầu ồn ào
Một người hỏi cậu khi nào anh ta sẽ trả tiền.
Cây gậy quật xuống theo gió và đáp xuống xương cứng. A Tá khịt mũi trả lời, nhẹ a, nhẹ tí, cho ta thêm thời gian, đừng đánh ta chết, gϊếŧ ta các người một phân tiền cũng không thể lấy được trở lại.
Người đàn ông kia tiếp tục đùa, nếu gϊếŧ ngươi, ông chủ sẽ bán nhà để trả nợ.
A Tá bị vài quẻ tính trước khi trả lời, các người có thể tôn trọng luật pháp không? Tôi là chủ, các người cứ bản đi... Này, đừng nói nữa, đừng nói nhảm nữa!
Một người khác hỏi cậu chính xác thì Đỗ Triết ở đâu?!
A Tá nghe đến thì rất vui, đứt quãng phải nói xong cho hết lời, không biết Đỗ Triết đang ở đâu, nếu chồng ta biết các người đối xử với ta như vậy thì các người đã bị truy cứu từ lâu rồi.
Mấy chỗ gậy lớn được vung xuống cùng một lúc, tiếng nói rất lớn nhất quán. Kia con mẹ nó chồng ngươi ở nơi nào, mau thành thật nói ra.
A Tá liên tục ho vài lần trước khi nói, ta không biết, này này này, nói thật cũng không được!
Người thứ ba hỏi cậu rốt cuộc có rời khỏi đây không.
A Tá lần này không cười nữa, hung dữ nói, quay lại nói với Bạch Vũ Cơ rằng ta đem ta đánh chết liền tốt, ta có chết cũng đừng mong rời khỏi đây, đây là nhà của ta, nếu các người tới nữa, ta sẽ kiện hắn vì đã đột nhập vào tư dinh, ta có bằng chứng trong tay.
Nghe như vậy người kia càng ra tay đánh mạnh hơn, phát ra tiếng rêи ɾỉ thở dốc yếu ớt, ngươi lấy bằng chứng ở đâu? Ta để ngươi tìm, ta làm cho ngươi tìm chứng cứ.
A Tá nhỏ giọng nói, đã không có thì không có, nhẹ chút đi, hắn cho các người bao nhiêu tiền, thật vất vả a, này làm ăn có tốt hay không, thật ra thể lực của ta cũng tốt... không nói nữa, thực sự không nói nữa.
Khi Đỗ Triết bắt được ba chữ "Bạch Vũ Cơ", giống như bị một nhát búa nặng nề đập vào, trong lòng không bình tĩnh lại được, ngồi thụp xuống số pha, từng tế bào trên và dưới cơ thể đều bị khuấy động thành một đống hỗn độn.
Anh ta liên tưởng đến buổi trưa xem đoạn video giám sát đó.
Bạch Vũ Cơ tìm đến nơi này, đem A Tá ép vào trong góc, tầm mắt cùng thân hình run lên bần bật, cuối cùng anh cũng hiểu A Tá nói đập phá nhà mình có ý nghĩa gì, cuối cùng anh cũng hiểu và hiểu nỗi sợ hãi của A Tá đến từ đâu.
Là kiêu ngạo nằm rạp trên mặt đất vừa bị đánh vừa cầu xin sự thương xót, mỗi lần người cảnh cáo nói tên mình, vết sẹo trên người lại hằn sâu trong trí nhớ, làm cậu vừa nghe thấy ba chữ này lại vừa sợ. khi cậu nhìn thấy người này.
Nhưng cho dù sợ hãi đến mức nào, cậu vẫn phải cảnh cáo Bạch Ngọc Nghiên một cách mạnh mẽ, nếu không phải là bạn của Đỗ Triết, cậu đã tố cáo hắn xâm phạm vào nơi ở.
Đỗ Triết không muốn ở trước mặt người khác mà ném đi thể diện, áp lực trong lòng đến thống khổ. Tất cả vết sẹo khó xóa trên cổ tay và lưng của A Tá đều do gậy thật đánh thật mà gây ra, lời nói nơi nào của A Tá được gọi là cuộc ẩu đả. Rõ ràng là bị đánh đến không nhúc nhích được.
Hình ảnh trên màn hình khó mà biến mất, từng khung hình, từng cảnh, từng câu, từng âm thanh đều dồn lại thành một quả cầu thuốc súng, nổ tung trong tâm trí anh.
“Anh có biết Bạch Vũ Cơ không? Anh có biết những người này đang tìm anh không?" Lan Phi lớn tiếng hỏi anh khi anh đang liên tục xem video, với vẻ mặt nghiêm túc mím chặt môi.
Đỗ Triết rốt cục cũng nhắm mắt lại, siết chặt điện thoại di động, mệt mỏi dựa vào trên số pha nói: "Bạch Ngọc Cơ quả thật là bằng hữu của tôi. Những người còn lại, tôi không quen biết."
"Được rồi, tôi bây giờ muốn hỏi anh, anh có muốn báo cảnh sát không?"
"Để tôi suy nghĩ."
Lan Phi rõ ràng ủ rũ, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, nói: "Anh còn muốn bảo vệ bọn họ?"
Đỗ Triết chậm rãi thở ra mấy hơi, ngồi dậy, nghiêm túc phân tích với cô rồi nói: "Lan tiểu thư, dựa theo một đoạn video không rõ nguồn gốc, cảnh sát sẽ không kết tội hay kết án vì chuyện này, cũng đã qua thời gian rồi. khi đám đông này bao vây và đánh đập đã năm hoặc sáu năm rồi. Nó đề cập đến tên của bạn tôi, điều này không loại trừ trường hợp ai đó sử dụng tên của hắn một cách gian dối. Trước tiên, tôi luôn phải hỏi, điều gì đang xảy ra, cô có nghĩ vậy không? (Giải thích cái qq, tức quá mà 😡)
Lan Phi gắt gao nhìn anh, không chút biểu cảm, biểu tình không có chút độ ấm nói: "Đoạn video tôi có thể copy một bản ngưởi cho anh. Nếu như trong vòng một tuần, anh không đi báo cảnh sát, ta sẽ đi làm. Anh nghe hiểu không?" (Người ngoài còn tốt hơn ổng,🤧)
"Phi thường cảm ơn cô đã cho tôi xem video này."
Đỗ Triết trả lại điện thoại di động, muốn bắt tay với cô một cách lịch sự, nhưng lại bị cô không chút khách khí cự tuyệt: "Tôi lần trước có nói, anh còn nhớ không?"
"Cái gì?"
"Sau khi xem lại video, tôi tim về cảm giác năm đó. Tôi nghĩ lại thực sự khâm phục người nam nhân đã đứng che trước mặt tôi. Các người không có kế hoạch hợp lại đúng không? Nếu không, tôi định đuổi theo anh ấy." (Giấm bể từ đây🙄)
Đỗ Triết mỉm cười, lịch sự trả lời: "Xin lỗi, đây là chuyện giữa chúng tôi."
“Ddoox Triết." Lan Phi nhàn nhạt nói khi đi tới cửa, nhìn anh, “Đừng để anh ấy thất vọng. Không phải ai cũng có thể chịu được uy hϊếp trong thời gian dài như vậy, trong lời nói cũng không có tiết lộ anh đi đâu. Ngôn ngữ bên trong còn đầy cõi lòng tình yêu." (Yêu cô quá à 🥰)
Về sau sự thật được phơi bày mà công vẫn còn ung dung như vậy, muốn cầm gậy mà thông não ổng ghê. À quên, con cưng Au mà, sao au nỡ để ổng khổ, chỉ để con tui sống khổ🤧🤧.
Hơn 20c nữa là end truyện, tui đã trans hết rồi, cố edit để mn đọc. Tui đang cố đẩy nhanh tiến trình 🥰
Định đăng hôm qua rồi, nhưng để dành giờ up luôn. Tối khuya có chương típ nha