- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Không Bạch Hiệt (Trang Giấy Trống)
- Chương 33
Không Bạch Hiệt (Trang Giấy Trống)
Chương 33
Sau khi dỗ Nhu Nhu ngủ trưa, Đỗ Triết cũng đã mấy ngày không chợt mắt liền nghỉ ngơi trên ghế sofa. Bị thúc dục bản thảo, cậu một tay cầm theo một chiếc máy tính cũ, một tay cầm theo cột chuyền nước, ở nơi công cộng trên những chiếc ghế ở cạnh hành lang. Biểu diễn thần công một tay mà đánh chữ.
Mu bàn tay cậu lâu lâu lại đông cứng, xương ngón tay va vào nhau như tàu Titanic va phải đá ngầm, vừa lạnh vừa đau nên cậu liền ấn mạnh vào mu bàn tay sưng tấy của mình, xoa lòng bàn tay vào giữa ống quần để sinh nhiệt.
Sau khi khởi động, cậu hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của văn bản, gõ bàn phím vui vẻ như một nghệ sĩ dương cầm đang chơi. Văn bản là chuyển động theo nhịp đập vui vẻ của cậu, giai điệu liên tục vang lên là những gì cậu nghĩ trong lòng.
Thuốc an thần trong dịch truyền khiến cậu buồn ngủ, suy nghĩ bị gián đoạn từ lúc nào. Lúc này, cậu mới liếʍ môi khô ráp, lén lút nhìn vào cửa sổ thủy tinh nhỏ.
Đỗ Triết và khuôn mặt Nhu Nhu đang ngủ say chính là động lực của lòng cậu vừa êm ấm vừa ngọt ngào, chợt nhớ đến những bông hoa đỏ mình hái trên cánh đồng khi còn nhỏ. Đặt nhị hoa vào trong miệng hút lấy mật ngọt của nó
Có một nguyên do cho ấn tượng sâu sắc về chút mật hoa này. Sau khi hút chút mật hoa nhỏ này vào bụng, cậu bị ong xung quanh đốt cả hai cánh tay. Cậu chạy nhanh hơn một con chó bốn chân, nhưng con ong lại có cánh và đang đuổi theo cậu không chịu bỏ cuộc, nên cả hai cánh tay đều có một số dày "chiến công lớn."
Mùa hè, vết thương dày đặc chảy ra mủ vàng, bôi thuốc gì cậu cũng không mua, cấy mạ mồ hôi chảy ròng ròng qua vết thương ngọt lịm ấy, trải qua một mùa hè đau đớn, ngứa ngáy.
Cậu không thể không nói rằng sự ngọt ngào thực sự phải trả giá đắt
Cậu thoải mái cười cười, thở dài nói mình đúng là thiên tài, liền nhanh chóng ghi lại những suy nghĩ vừa nghĩ ra, chuẩn bị viết vào bài sau!
"Cậu đang làm gì ở đây?"
Đỗ Triết đứng phía sau không biết đã thức dậy từ lúc nào, giọng nói của anh đột nhiên vang lên, A Tá bị anh làm cho giật mình, đôi tay đông cứng phản ứng chậm chạp, theo bản năng quay đầu đứng dậy, cậu cũng quên mất máy tính vẫn đang nằm trên đầu gối của mình.
"Chang - Loảng xoảng - Bang....!"
Nơi kiếm ăn, notebook bảo bối, nằm trên mặt đất tan nát.
"Thao!" Tuy rằng chương mới vừa được gửi cho biên tập, nhưng cái máy này ở nhà cậu là thứ đáng giá nhất, không thể làm hư! A Tá không để ý đến những người khác, liền ngồi xổm trên mặt đất, ống truyền dịch hạn chế cử động của cậu, cậu liền rút nó ra, ngồi dưới đất gom nó lên rồi lắp ráp.
Phần xung quanh được dán bằng các ảnh nhỏ plastic do Nhu Nhu dán bên ngoài, màn hình đã bị chết hoàn toàn, lộ ra những hạt điện tử đáng lẽ được giấu phía trong, cậu băn khoăn không biết phần này khi dán lên bằng giấy keo có sử dụng được không. Điều kinh khủng nhất là hai vết nứt chiếm toàn bộ màn hình, Các vết nứt nhỏ chồng chi chít lên vết nứt lớn khác, pin rơi sang một bên không phải do vô tình bị nứt.
Cậu ngồi xuống đất ráp lại, lắp pin, chắp tay cầu nguyện, nhìn vào màn hình và nói: "Sáng! Sáng! Sáng!"
Màn hình vẫn đen.
"Thao.... Làm ơn đừng!" Cậu tập trung mày mò, nghi ngờ có lẽ pin bị hỏng, chỉ muốn lén vào cầm cáp sạc, xoay người lại mới thấy được Đỗ Triết đứng bên cạnh đang tràn đầy nghi ngờ, cậu nhanh chóng che miệng đổ mồ hôi lạnh. Vừa nãy nói toàn những từ thô bạo!
“Em ngày thường không có nói lời này, em thề!” A Tá cầm chiếc máy tính vỡ nát giơ ba ngón tay lên thề với bầu trời. Sự chú ý của Đỗ Triết là trên mu bàn tay bỏng rát đang chảy máu, cùng mới ánh mắt chấn kinh lời thành khẩn xin lỗi.
A Tá nóng lòng muốn cứu "bảo bối" của mình, thấy anh vẫn im lặng, cậu e dè hỏi: "Em có thể vào trong tìm cáp sạc được không?"
Đỗ Triết sửng sốt, vừa gật đầu vừa nhượng bộ tránh sang một bên, A Tá nhanh chóng đi tìm cáp sạc mà chưa kịp thở, nhưng sau khi kết nối xong, màn hình vẫn tối đen, cậu vỗ vỗ tan thành những mảnh vỡ vụn, cầu xin bằng hơi thở của mình: "Không! Đừng, đừng đừng, ngươi phải tỉnh lại a... "
Đỗ Triết cầm băng gạc y tế vừa rồi lấy ở y tá, một tay chống đỡ cánh cửa nặng nề, dựa vào cửa hơi cúi đầu xuống, thấy cậu co rút trong góc cầu nguyện, máu trên mu bàn tay chảy ròng ròng trên sàn nhà. Nhưng cậu dường như không để ý, lật đi lật lại chiếc máy tính bị hỏng của mình.
Đỗ Triết cầm bằng gạc y tế trong tay, rút băng y tế trong túi ra, nhíu mày đặt thuốc lên mu bàn tay, cậu bị động tác của anh làm cho giật mình, chiếc máy trên đùi như nặng ra thêm vài cân. Động tác trên mu bàn tay rất nhẹ nhàng.
Đặt băng gạc lên đầu ngón tay mảnh mai theo từng bước, móng tay tròn trong mờ lần lượt quấn theo đầu ngón tay, dấu vết mỗi lần chạm vào đều giống như lửa đốt, nóng đến mức cậu không nhịn được mà rụt lại, nhưng Đỗ Triết giữ lại. Cái mu bàn tay sưng tấy và tím bầm khiến anh không thể rút lui, lo không hoàn thành động tác băng bó.
Mặc dù A Tá cảm thấy tư thế này hơi ngớ ngẩn, nhưng đột nhiên cậu không muốn động đậy chút nào, vô cùng thích thú khi được bảo vệ trong lòng bàn tay của Đỗ Triết, băng gạc đang được anh siêu nhẹ nhàng quấn lên, cậu không nhịn được cắn lưỡi, vừa định cắn thì dừng lại.
Không đúng, có điểm hơi ngốc, chưa kể còn đau lòng nữa, quên đi, hehe, cứ coi như thật đi!
Cậu vui vẻ mặc sức suy nghĩ, đến cả màn hình máy tính hỏng đã bị ném lên chín tầng mây rồi. Cậu đang cười ngốc nghếch, Đỗ Triết thu dọn hết đồ y tế, đứng dậy hỏi: "Về phần cảm xúc Nhu Nhu hôm qua cậu nói, tôi đi hỏi bác sĩ Vương một chút. "
Nói đến vấn đề Nhu Nhu, A Tá khép lại khuôn mặt tươi cười hỏi: "Em... Em có thể đi cùng được không? Em hứa sẽ không nói một lời nào, sẽ không ảnh hưởng đến anh."
Sau khi nhận được câu trả lời, A Tá đi theo Đỗ Triết, thực sự ngoan ngoãn là người câm, Vương Duẫn Triết thấy rằng bất kể câu hỏi nào được hỏi, A Tá đều trả lời tất cả câu hỏi bằng ba ký tự kinh điển - "Ân" "Ừm" "À".
Đó là thần nhân à!!!
Vương Duẫn Triết cho rằng, "Thực tế, tình trạng của Nhu Nhu không nghiêm trọng. Chấn thương cũng là một phần nguyên nhân và việc xuất huyết dạ dày của Đồ tiên sinh đây cũng vậy bị tổn thương là tác động chính về mặt thị giác, nhưng đó chỉ là bề ngoài, tôi đã quan sát Nhu Nhu. Con bé trông rất nhạy bén và rất hiểu lòng người, có thể nói là tiểu yêu tinh, trước sau có thừa. Tôi căn bản đã xem con bé lớn lên. "
Nghe vậy, cậu không khỏi khẽ "A" ngắt lời, vì sợ Đỗ Triết phát hiện mình không thể chăm sóc Nhu Nhu mà luôn đến bệnh viện.
Đỗ Triết cẩn thận lắng nghe, Vương Duẫn Triết không để ý gì đến cậu, tiếp tục: "Nhưng nhìn từ phía chính diện, con bé quá nhạy cảm cũng có nghĩa là con bé nhạy cảm hơn trong tâm hồn. Nhìn thấu tâm can của mọi người, quan tâm đến suy nghĩ của người khác hơn tâm hồn. Có thể nói rằng con bé đã quen với việc che giấu trái tim thật của mình, và hơn cả việc từ bỏ cũng có nghĩa là con bé đã sớm học được cách đo lường mối quan hệ giữa con người với nhau. Nhìn chung, Nhu Nhu là một đứa trẻ suy nghĩ nhiều và phát triển trí tuệ cảm xúc cao theo hướng tốt, phát triển theo hướng xấu dễ bị trầm cảm. "
"Trầm cảm?"
Vẻ mặt Đỗ Triết lộ rõ vẻ căng thẳng, A Tá dường như đang từ trong góc lao lên, Vương Duẫn Triết ra hiệu giơ tay ẩn xuống để ra hiệu cho hai người đừng nóng vội, nói: "Nhu Nhu hiện tại còn nhỏ, điều này những đứa trẻ khác thường là do vấn đề gia đình gây ra. Tôi không xúc phạm đến hai người. Cá nhân tôi đoán rằng phải có lý do cho sự chia tay của hai người, nhưng lý do này không liên quan gì đến những đứa trẻ vô tội trong mọi trường hợp, phải không? "
Đỗ Triết hạ mí mắt mím môi, A Tá thấy Đỗ Triết im lặng, thế nhưng dám nén chặt trái tim đau nhói của mình, nhìn sau đầu Đỗ Triết không phát ra tiếng động, Vương Duẫn Triết nhịn không được liền buông hình thái của bác sĩ nghiêm túc liếc mắt lên trời nói: "Này điểm khách quan, đứa nhỏ chọc tức đến các người sao?"
"Không, tôi muốn hỏi, làm thế nào để chữa lành cho Nhu Nhu khỏi hoàn toàn?" . Đọc truyện hay tại * trùmtruуệ Л.vИ *
"Ân!"
Vương Duẫn Triết uống một ngụm nước, nói: "Nếu tôi nhớ không lầm trước đây Đỗ tiên sinh đây ở nước ngoài, một mình anh Đồ nuôi nấng Nhu Nhu. Trẻ con trong gia đình ly hôn thường nhạy cảm hơn, chuyện đó không có gì mới. Về cơ bản, trạng thái đã trải qua một cuộc tranh cãi kéo dài. Theo một số câu hỏi của tôi về Nhu Nhu, tôi thấy phát hiện ràng các người không có giao tiếp."
Nhu Nhu, tiểu tinh linh bé bỏng, thực sự biết mọi thứ, họ thực sự không có giao tiếp.
Trái tim của A Tá tê tái đau nhói, đầu ngón bấu mạnh hơn, đầu choáng váng, chỉ có thể chuyển hướng chú ý nhảy ra ngoài một cách khó hiểu. Mặt cậu như bức tường trắng trong nửa giây, không có một chút mạch máu nào. Axit amic nào có tác dụng làm trắng.
Đỗ Triết không ngờ rằng trái tim của Nhu Nhu giống như một tấm gương, mỗi lần Nhu Nhu nhắc đến A Tá, anh đều sẽ chuyển chủ đề một cách khéo léo, rất nhanh khi còn nhỏ Nhu Nhu sẽ quên đi thật nhanh, không nghĩ tới là con bé có thể nhận ra. Thực tế là họ không có hòa hợp.
Nếu che giấu không phải là cách tốt, anh suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Nếu tôi nói thẳng với con bé, giữa chúng ta đã nảy sinh những vấn đề không thể hòa giải?"
"A."
A Tá nhanh chóng cúi đầu xuống, trái tim đau đến mức trào ra khỏi l*иg ngực, cậu ngưng thở để chống lại cơn đau, ép mình nhếch khóe miệng.
Thành thật mà nói, cậu có một số ích kỷ trong vấn đề này, cậu không muốn nói với Nhu Nhu những gì đã xảy ra giữa họ, không chỉ vì sợ con bé sẽ không hiểu, mà còn vì sợ con bé biết quá nhiều. Hơn nữa, sau khi nói ra, ngay cả điểm cuối cùng của việc hợp lại với Nhu Nhu cũng bị mất.
"Đây là một cách hay, nhưng tôi góp ý chưa chín chắn. Nếu hai người không dính líu đến hận thù gϊếŧ người và đốt phá không phổ biến trong luật hình sự, tôi hy vọng hai người vẫn có thể làm bạn với nhau. Dù gì thì các người cũng không ở trong hình thức truyền thống. Kẻ thù của hai người, người đã nuôi dưỡng Nhu Nhu với nhau, nhưng những vấn đề tình cảm nảy sinh sau đó khiến hai người không thể ở bên nhau bây giờ. Có lẽ, bài học đầu tiên của hai người trong việc dạy con bằng gương sẽ là sự tha thứ. "
A Tá dần dần khó thở, như kim châm vào phổi, trong từng hơi thở đều có kim châm, Vương Duẫn Triết giống như là một người xem bói, tính đến được cả chuyện tống cha anh vào tù, đó thực sự là một nỗi hận không thể lay chuyển trong pháp luật hình sự. Theo lời khuyên của hắn, làm tròn trách nhiệm tương đương với không có sự tha thứ.
Cậu vô thức ngồi trong góc, sau khi Đỗ Triết đi, cậu cảm ơn Vương Duẫn Triết, nhưng Vương Duẫn Triết ngượng ngùng sờ lên đầu anh nói: "Tôi nên xin lỗi. Hồi đó, tôi nghĩ cậu chăm sóc con cái không cẩn thận đấy. Chỉ sau khi đến bệnh viện này, hồ sơ bệnh án của cậu có ghi bệnh án về chứng loạn sản và xuất huyết để lại nhiều di chứng. Việc tự chăm sóc Nhu Nhu sẽ rất vất vả. Này, tôi vừa mới tính không giúp cậu "
(Lúc edit khúc này da gà nổi hết lên trước mắt mờ nhân ảnh, nước mắt tự rơi luôn, dạo này trái t(r)ym tui mỏng manh quá😭🤧🤧)
“A." Không ngờ hắn lại nhớ tới những chuyện đó, A Tá lộ ra biểu tượng nụ cười răng tám nói: “Quên đi, cảm ơn anh đã giúp tôi quan sát Nhu Nhu của tôi."
"Thật là một cô bé xinh đẹp và lễ phép. Tôi thích con bé lắm. Chúc con bé may mắn và mau khỏe."
Khi Đỗ Triết ra khỏi phòng làm việc của Vương Duẫn Triết, Đỗ Triết không hề nói gì nữa, A Tá mỗi lúc một khó chịu, bị một cái chuông lớn đè lên thở không ra hơi, tim đau suốt cả buổi chiều không ngừng nghỉ.
Buổi tối trước khi ăn cơm tối, cậu mang theo máy tính xách tay, muốn tìm cớ sửa máy tính, Đỗ Triết đặt hộp cơm đến trước mặt cậu, nở nụ cười hoàn mỹ, ôn nhu hỏi: "Ăn xong hết rồi lại đi.?"
Nhu Nhu ngay lập tức đặt hai má của mình vào tay, nhìn baba và Daddy ngây ngốc, hét lên: "Chúng ta ăn cùng nhau sao?!"
Đỗ Triết bẻ đũa đặt lên bát, quay đầu nhéo nhéo khuôn mặt Nhu Nhu của anh, cười: "Thế này có vui không?"
A Tá mỉm cười cứng nhắc, có một làn sóng ấm áp không thể giải thích được. Có trời mới biết cậu đã không ăn cơm cùng "gia đình" của mình bao lâu rồi. Lần cuối cùng cậu có trải nghiệm ấm áp như vậy là ở thành phố Hoàng Thạch, ngồi cùng bàn với Nhu Nhu. Thường thì cậu nên cho Nhu Nhu ăn xong trước, sau đó mới ăn hai phần mì hoặc cháo.
Ăn và nuốt, đối với người khác, là quá trình thưởng thức đồ ăn, đối với cậu chỉ có thể là bản năng sinh tồn.
Nhu Nhu xúc một thìa nấm đông cô ném vào bát của A Tá, con bé không ngừng hét lên: "Daddy, người phải ăn thật nhiều a.”
Để cho công bằng, con bé lấy một thìa nấm đông cô khác cho vào bát của Đỗ Triết, trịnh trọng nói: "Baba, con không bất công a!"
Đỗ Triết nhất thời không khỏi phá lệ, không khỏi bật cười, vui sướиɠ giống nhu nước chảy róc rách, từng âm điệu như từng đợt nở rộ.
A Tá muốn ngoáy tai, nghi ngờ mình nghe nhầm nhưng chỉ dám vùi đầu vào bát, máy móc nuốt từng miếng thức ăn được Nhu Nhu gắp cho mà quên làm thế nào để xử lý nó.
Bữa cơm này cực kỳ gian nan, chỉ có nửa bát cơm mà thức ăn đều dính ở dạ dày không tiêu hoá được, sau bữa ăn cậu nói sẽ mang laptop ra ngoài sửa chữa, Đỗ Triết nói có chuyện muốn nói. Họ ra bên ngoài cầu thang. Một cuộc trao đổi ngắn đã hoàn tất ở cả hai
Đỗ Triết do dự cùng một chỗ, cùng cậu giao ước ba điều, giọng nói bình tĩnh nói: "Chúng ta lại làm bạn đi?"
A Tá đang đứng dựa vào tường hỏi, nhưng ánh mắt lại sáng lên rõ ràng: "Hả?"
"Trước mặt Nhu Nhu, chúng ta cố gắng làm bạn."
“Ân. Được rồi, không sao, nếu anh không phiền, em... em không có vấn đề gì." A Tá lại cúi đầu xuống, cảm thấy trái tim mình còn đau hơn buổi trưa, dạ dày bị nhồi nhét không thoải mái. Cậu một tay cũng không biết nơi nào để trấn an. Dứt khoát mà ngoan ngoãn thả rủ nó bên cạnh chân của mình.
“Được rồi, cái này trước thử xem." Đỗ Triết dừng một chút lại nói tiếp: “Tôi sẽ cố gắng diễn tốt vai này, hi vọng cậu....."
"A, hảo, em hiểu được, em không muốn suy nghĩ nhiều, đừng lo lắng! Chỉ cần làm bạn trước mặt Nhu Nhu, lúc khác khôi phục nguyên trạng, em "OK"!" Cậu đưa tay ra hiệu OK với một nụ cười. Cậu thấy nhẹ nhõm, sau cơn nghẹt thở đột ngột, cười và nói:"Em có thể sửa máy tính trước được không? Chậm chân sẽ đóng cửa mất. "
"Tôi nhận lấy, cậu đi nghỉ ngơi đi."
"Không sao, em đang tiêu hóa, hơi no.” cậu vỗ bụng tự đắc nói.
Ánh mắt Đỗ Triết không tránh khỏi rơi xuống tay, người trước đây sau khi ăn hai ba bát cơm đều than vẫn đói bụng, khi nào mới bắt đầu ăn nửa bát cơm, cần tiêu hóa?
Anh chỉ muốn hỏi thêm một câu nữa, A Tá đã nhảy ba hoặc hai bước xuống cầu thang có lan can, vẫy tay với anh: "Em sẽ quay lại sớm."
Thấy cậu kiên quyết như vậy, Đỗ Triết rời khỏi cầu thang.
Việc giả vờ bình tĩnh của A Tá chỉ đỡ cậu xuống được hai bậc cầu thang, tim cậu đau nhói. Cậu tò mò chọc chọc vào chỗ đó rồi co người lại để điều hòa khí tức. Đây không phải là lần đầu tiên cậu biết đến như thế nào đau càng thêm đau a?
Không quan trọng, không quan trọng, chúng ta phải nhìn nhận vấn đề một cách biện chứng, để ít nhất những ký ức trên gương mặt Nhu Nhu trong tương lai sẽ tốt đẹp, và nó có thể để lại cho cậu một số suy nghĩ trong tương lai.
Nghĩ đến đây, cậu tự vỗ tay tán thưởng, sau đó dùng tốc độ của vận động viên năm nào xông vào chém gió, hỏi mấy cửa hàng sửa chữa, nói máy tính không cứu được, bỏ qua đi, đã đến lúc phải thay. Đôi chân của cậu như muốn gãy không có cửa hàng nào sẵn sàng nhận chúng. Cậu tự lẩm bẩm, có vẻ như cậu chỉ là một vụ tấn công nhỏ, máy tính là một máy thu nhỏ.
Sau khi gõ cửa một vài tiệm, không người nào chịu chấp nhận nó. Gặp một thiên tài dưới sự kiên trì của cậu... Nhưng vị bác sĩ thiên tài đã bất lực.
Tiểu công về nhà không được gì, còn muốn tổ chức tang lễ cho tiểu thụ... "Như thế nào lại trở về?"
Ân, chính là bằng hữu Đỗ Triết đang hỏi, sao lại vô tình trở về, như thể đột nhiên tỉnh lại, nhào tới trước giường của Nhu Nhu, khoé môi con bé cong lên, khuôn mặt đang ngủ rất ngọt ngào.
Xem ra làm bạn với nhau vẫn có hiệu quả.
Cậu quay lại và cười, "Mọi người nói nó không sửa được. Để em xem có sửa được không."
"Đưa nó cho tôi."
"A?"
Đỗ Triết cầm lấy máy tính đang nắm chặt, A Tá khó chịu đứng ở nơi đó hai tay trống rỗng, Đỗ Triết hỏi: "Ngày mai tham gia hoạt động cậu nguyện ý đi sao? Tôi nghĩ Nhu Nhu hi vọng cậu có thể đi."
“Ân, em có thể sao?" A Tá có một tia cảm hứng hỏi: “Con Vương Hy, cô ấy không phiền chứ?"
"Nhu Nhu hy vọng cậu có thể đi."
Cậu sờ sờ đầu cau mày đau khổ, cậu hy vọng câu trả lời vừa nghe là không ngại, để không quá áy náy
Mặc dù đáp lại "lời mời" của Đỗ Triết, nhưng cậu vẫn rất tự giác, lúc bắt đầu hoạt động cha mẹ - con cái, cậu nói chạy vào nhà vệ sinh, từ xa nhìn lén xem sự tương tác vui vẻ của bọn họ. Trước khi cậu quay lại thì kết thúc hoạt động. Khi chụp ảnh, cậu đứng ra ngoài giữ khoảng cách hạn chế, để bức ảnh của Đỗ Triết không quá khó.
Từ kẻ thù trở thành bạn không dễ dàng, đối với mối quan hệ có bước tiến nhảy vọt này, Đỗ Triết phải luôn suy nghĩ thấu đáo hơn.
Bạn bè, phải chỉ ở mức đó.
___________&&&________
Hừ, bạn bè hả con, mới tập này bạn bè, tập sau nơ con người ta lên giường. Eo ơi tình bạn trong soáng dữ 😑🙄🙄..
Tui bật mí rồi nha, chap 34 và 35 là chap đặc biệt của truyện.
Chưa biết khi nào tui ngoi lên lại, hai chap này là H kéo rèm, cùng lắm là hôn sờ soạt nhau thôi, nhưng tui sẽ biến tấu them cho sinh động. Không thích thì nói liền, để tui viết zô văn chính rồi bảo tui hủy hoại văn truyện người ta.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Không Bạch Hiệt (Trang Giấy Trống)
- Chương 33