- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Không Bạch Hiệt (Trang Giấy Trống)
- Chương 27
Không Bạch Hiệt (Trang Giấy Trống)
Chương 27
Vào viện hôm đó, sau khi khâu lại vết thương dài, cậu không có cơ hội quay về nữa.
Cơn đau từ vết khâu khiến bụng co thắt dữ dội, bụng căng cứng khẽ nhúc nhích, như một quả bóng bị đập "nổ mạnh" một phát, vỡ ối trước mặt bác sĩ, nước ối loang lổ chảy dài xuống chân.
Cậu thất thần dang rộng hai chân, sững sờ nhìn bác sĩ, sau đó nhích từng bước ra cửa nói: "Tôi... đi lấy cây lau nhà."
(Thua ẻm luôn á trời, lần đầu mang thai em còn bỡ ngỡ😅)
Bác sĩ tháo găng tay, lập tức đẩy xe lăn, đưa cậu vào khoa sản.
Sau khi kiểm tra sơ tổng quát, bác sĩ e dè nói: "Vỡ ối, cậu phải sinh non. Để an toàn cho sản phụ và bé, tôi đề nghị nên sinh mổ. Cậu nên bàn bạc với gia đình làm thủ tục."
Cậu chỉ hỏi: "Chi phí sinh mổ bao nhiêu?"
Giá bác sĩ đưa ra là lấy cả tính mạng cậu cũng trả không nổi, cậu trả lời ngay: “Tôi leo núi và bơi lội mỗi ngày, chỉ để việc sinh nở diễn ra suôn sẻ vào lúc này”.
Cậu không đồng ý, bác sĩ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiêm thuốc trợ sản cho cậu.
Vết thương ở lưng mới khâu, nằm ngửa không được nằm úp cũng không xong, tư thế nằm nghiêng thì không thoải mái. Sau vài tiếng đồng hồ thì bụng căng chặt hơn và cũng không có động tĩnh gì cả.
Sản phu cùng cậu vào, mà ra ngoài chưa đầy bốn tiếng đã trở về với đứa con trên tay, nó là một đứa bé trai, đang khóc rất dữ dội.
Tiếng khóc của đứa trẻ khiến cậu cô cớ sợ hãi
Cậu căng thẳng, hỏi người sản phu bên cạnh: "Sao ra nhanh vậy, đứa nhỏ mạnh khoẻ lắm sao?"
Người sản phu trêu chọc đứa trẻ và nói: "Đúng vậy, nhanh lắm, cũng không đau mấy."
Chồng của người sản phu nói: “Nhờ có tôi, tôi đã ở cùng em ấy cùng đi học và dạy em ấy cách điều chỉnh thở và sử dụng đủ lực”.
A Tá vỗ tay khen ngợi hắn: "Anh đúng là một người chồng tốt và có trách nhiệm!"
Người sản phu nói tiếp: "Nuôi con vốn dĩ là chuyện của hai người".
A Tá giơ ngón tay cái lên, khó khăn xoay người nằm nghiêng và chịu đựng cơn đau, bấm vào số điện thoại mà cậu biết rõ trước sau âm thanh như một "Người dùng quay số đã tắt".
Vẫn không liên lạc được với Đỗ Triết, cậu đau lòng và bất lực.
Cậu nhập viện vội vàng, thứ gì cũng không mang, không ăn gì đói đến bụng đau, axit dạ dày cứ trào lên miệng, nhưng cậu không thể ra ngoài khi đang truyền nước, tất nhiên điều quan trọng hơn là cậu hết năng lượng.
Người chồng ở giường bên cạnh mang đến cho cậu vài quả trứng gà đỏ và nước đường nâu, cậu ăn chúng một cách ngầu nghiến, dạ dày cũng xem như có chút gì đó đầy bụng, đợi nửa tiếng đồng hồ sau, cậu theo thói quen chạy vào nhà vệ sinh nôn ọe.
Những cơn co thắt càng lúc càng dữ dội khiến cậu cảm thấy mình giống như một quả dưa hấu lớn bị xé nát, xương cốt toàn thân bị con dao sắc bén của dưa hấu tách ra, mồ hôi trên lưng chảy xuống vết thương đau đớn đến nổi da gà. Cả người cúi thành một đường cong về phía trước, hết lần này đến lần khác rùng mình nôn mửa
Cách duy nhất là bình tĩnh, duy trì tư thế nằm nghiêng và chờ những cơn đau thường xuyên qua đi.
Người sản phu ở giường bên đã dạy cho cậu kinh nghiệm sinh con. Đừng la hét chi phí sức. Cậu chỉ làm bất cứ điều gì mà y tá yêu cầu.
Máu từ vết thương trên lưng cậu in rõ trên quần áo bệnh viện, lúc vào phòng sinh cậu mới nhận ra hoàn toàn không phải như vậy.
Nhìn quanh chỉ thấy một dãy những người sản phu sinh nở đang khóc lóc thảm thiết
Sau khi quan sát, cậu mới phát hiện ra y tá ở đâu, y tá ở nơi nào, là y tá ở khu VIP.
Woo, cậu thật hâm mộ, người ở giường trong kia nhất định phải là đại gia, nếu Đỗ Triết ở đây, nhất định sẽ đối xử với cậu như vậy.
Khi cậu chuẩn bị ngủ mê man, y tá không biết cậu bị thương ở lưng, trực tiếp xoay người cậu lại, tách ra hai chân của cậu để kiểm tra bên trong.
Vết thương trên lưng va vào giường cọ xát đến chỉ khâu, trong chốc lát đầu óc hoàn toàn trống rỗng, cậu thở ra điều chỉnh hô hấp, sau đó ánh mắt lướt qua cái bụng cao ngất rời vào trên người y tá ảm đạm, mỉm cười. Hãy nói: "Tôi chưa luyện tập qua yoga. Sức dẻo dai không tốt như cô tưởng tượng, nhẹ nhàng thôi."
Y tá liếc hắn một cái, việc công xử theo phép tắc nói: "Đã mở năm ngón tay, để cho người nhà mang chút đồ ăn vào, tốt nhất là red bull cùng sô cô la"
A Tá hỏi: "Tại sao lại mua hai thứ này?"
Y tá không kiên nhẫn trả lời: "Trước đây còn chưa đọc qua kĩ năng khi sinh sao? Bổ sung thể lực."
"Ồ." A Tá tự nghĩ, trước khi tôi vào phòng sinh này, cô chưa biết chuyện gì đã xảy ra đâu.
Nhưng muốn mua được thì phải nhanh tay, nếu không cậu linh cảm sức lực mình sẽ cạn kiệt mất.
Cậu đứng dậy ra khỏi giường với cái bụng to trướng, chịu đựng cơn đau buốt do ma sát của hông, cậu vịn vào lan can trên tường bước đến thang máy. Mồ hôi từ lòng bàn tay cậu thường xuyên chảy ra trượt trên lan can trơn bất ngờ cậu nghiêng người về phía trước bụng và thắt lưng đau đớn, trên mu bàn tay có vài vết thương lốm đốm sưng đỏ, có lẽ bị trầy xước khi nãy. Phải công nhận bụng đau kinh khủng như muốn lấy mạng cậu còn hơn cả ba nhóm người kia đánh cậu cùng một lúc.
Thang máy không tới, lúc này cần một chút tinh lực, bằng không chỉ cần hai chân mất lực tại chỗ này quỳ xuống, nhất định là sẽ đau chết.
Cậu run rẩy quay số bằng đầu ngón tay, không ngạc nhiên khi đó vẫn là một âm sắc máy móc lạnh lùng.
Thôi vậy, tinh lực này không thể phụ thuộc vào ai nữa, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Đau từng phút từng giây tưởng như đã hai thế kỷ trôi qua kể từ khi cậu xuống tầng một. Mưa to tạt vào cửa, hạt mưa làm ướt quần cậu, cậu siết chặt khung cửa và chống đỡ thân thể sắp ngã, ba chữ neon lớn ghi "cửa hàng thương mại" đã bị mờ trong mắt anh ta.
Cửa hàng ở không xa đối diện bên kia đường.
Bất lực đợi mưa tạnh, người bên cạnh tò mò nhìn, không dám mở miệng giúp đỡ.
Cậu có thể hiểu rằng mọi người đều sợ phải chịu trách nhiệm trong việc này.
Mưa không ngớt, lúc này cậu chỉ muốn sang phía đối diện mua một chai Red Bull và sô cô la, ngốc đến nỗi quên mượn ô ở quầy lễ tân nhìn dòng xe qua lại. run rẩy vào phòng thở lạnh lẽo, ôm cái bụng đang trĩu nặng bước qua những hạt mưa rơi, trong căntin hiện ra ướŧ áŧ.
Ông chủ nói giá đó là mười bốn tệ, trong khi ông ta nói, cậu lại nghĩ tại sao lại đắt như vậy, nhưng bệnh viện rất biết tính lãi, cậu sợ đứa trẻ không ra đời được nên đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua Red Bull và sô cô la..
Vết thương sau lưng đau đớn dữ dội, trong bụng nóng như lửa đốt, đứa nhỏ không ngừng giãy dụa.
Vào một khoảnh khắc nào đó khi cậu quay lại cổng viện, cơn đau bùng lên như dã thú, cậu cố gắng cúi xuống để giảm bớt đau đớn, nhưng trong tích tắc cậu đã ngồi xổm xuống đất và nôn ra hết những gì trong bụng.
Cậu tức đến đỏ cả mắt, nguyền rủa cái kiếp này, quá trình sinh sản kỳ lạ này, phải khiến người ta đau đớn như vậy sao?
Có máy móc nào mà tế bào đưa vào và sinh ra những đứa trẻ chỉ bằng một cú nhấp chuột không?
Cậu không có sức để đứng trong thang máy một giây nào nữa, cậu ngồi trên mặt đất với một cái túi ni lông trong tay.
Khi thang máy đến tầng tương ứng, dù là bò hay quỳ, cậu đều không thể đứng vững nữa. Bò ra bằng đầu gối một chút ít.
Máu sau lưng đã loang ra đáy bộ đồ, theo nước mưa rơi xuống sàn kéo theo những vết máu ướt trông hơi kinh khủng, hãy tưởng tượng một người đàn ông bụng bự, người ướt nhẹp trong nước có máu. Như con cóc mà bò trên mặt đất.
Cậu nghĩ chuyện đó thật buồn cười nên đã bật cười thành tiếng.
Có lẽ tư thế quá quái dị, nó đã thu hút sự chú ý của y tá, cô y tá cẩn thận nâng cậu lên một cách lo lắng hốt hoảng và để cậu tận hưởng chế độ đãi ngộ VIP.
Y tá hung hăng nói: "Cậu mới vừa đi đâu? Cậu đã mở năm ngón tay rồi thì nên đợi trong phòng sinh. Cho dù đi ra ngoài đi dạo, cũng chỉ ở hành lang. Người mở năm ngón tay liền chạy ra ngoài, còn bị mắc mưa nữa, cậu có phải muốn chết rồi không?
A Tá nâng cái túi nhựa màu đỏ lên, cười: "Không phải cô bảo tôi mua Red Bull và sô cô la sao?"
Cô y tá tức giận đến mức đưa cho cậu một chiếc áo y tế sạch sẽ: "Ý tôi là muốn người nhà của cậu đi!"
A Tá đau thấu xương, khó khăn giơ tay muốn thay quần áo, cười với cô: "Tôi đến một mình, người nhà đều ở nước ngoài nên không về được."
Cô y tá ngỡ ngàng nhìn cậu nói: "Cậu hiện không có ai ở bên cạnh!"
Bụng đau dữ dội, đau đến câm nín.
Cậu không biết khi nào thì được quay lại giường mà không khám nội, cậu sợ phải khám nội, cậu đã mở mười ngón tay ra rồi, cô y tá dìu cậu bước sang một giường sinh khác, cậu đã không thể phàn nàn gì được nữa. Tại sao cậu phải sinh con, đi giữa đường đau lắm, biết không?
Bác sĩ nói vị trí thai nhi của cậu không đúng, có thể lúc nãy đang đi, bé con đã ở bên trong lặng lẽ di chuyển đổi vị trí, thấy bác sĩ quan sát tận mắt siêu âm B, mở quần áo cho cậu băn khoăn không biết nên bắt đầu từ đâu, nói: "Mấy cái sườn gầy này rất rõ ràng, không có chút mỡ nào cả, nên không dễ bắt đầu."
Cậu nhìn xuống quả thật như lời bác sĩ nói, cậu mơ hồ lo lắng liệu bác sĩ có làm gãy xương sườn khi anh đang cố hết sức hay không.
Bác sĩ bóp tay lên bụng cậu khi cậu không để ý, cậu hít một hơi sâu và chịu đựng cú đánh bất ngờ, cậu cảm thấy không phải bé con đạp mà bác sĩ véo làm bụng cậu đau nhức, cậu không khỏi giơ tay lên phun ra chất lỏng màu vàng và đỏ qua bên hông mình một cách dữ dội.
Y tá lau sạch chất bẩn cho cậu, bác sĩ có lẽ muốn thả lỏng tâm trạng cậu, nhưng EQ của hắn ta thật sự không cao, nên lời nói biến thành: "cậu đúng là người lần đầu tôi đỡ đẻ mà tôi thấy mặt trên bẩn hơn mặt dưới."
Bác sĩ nói cẩn thận, nghe không giống một lời an ủi đâu.
Bác sĩ không làm gián đoạn động tác nữa, xoay chuyển vị trí chính xác, đứa trẻ giống như một nhóm vật thể kỳ lạ, bằng những cử chỉ của mình, người cha tội nghiệp trợn mắt đau đớn, run như cầy sấy, nghi ngờ rằng mình đã chết. Lêи đỉиɦ cao thiên đường của người chết.
Bác sĩ yêu cầu cậu dùng lực, cậu sẽ dùng lực, bảo cậu co lại, cậu sẽ co lại, bảo cậu thở, cậu sẽ thở, cậu rất nghe lời, nhưng bác sĩ không có sức để phàn nàn, và tất cả các động tác trên đều làm việc vô ích.
Mỗi lần cúi đầu, sợi chỉ của vết thương trên lưng như muốn rách ra, vết thương nóng rát cọ xát, cảm giác da thịt quen thuộc lại ập đến, nhưng cậu cố chịu đựng và dùng sức làm theo nhịp điệu của bác sĩ, đứa trẻ bị mắc kẹt trong xương, nó không cử động được, l*иg ngực cũng không lưu dưỡng khí được, cậu không nhịn được liền duỗi thẳng cổ hít lấy hít để dồn dập mà thở dốc.
Y tá cho cậu uống một ít Red Bull cậu liền nôn mửa, cắn một miếng sô cô la mà cũng liền nôn mửa.
A Tá bất lực nhìn bác sĩ, bác sĩ cũng bất lực cậu: "Con cậu vẫn là một đứa trẻ sinh non. Con bé có thể chết ngạt nếu không chui ra nữa. Cậu có biết đây là một cơn loạn sản khó sinh không? Dùng hết sức để đưa con cậu ra! "
Cậu hét lên, ôm chân cố hết sức áp sát bụng, mặc kệ vết thương hở trên lưng, cắn mạnh vào môi và lưỡi, vết máu đỏ ngầu lan đến khóe miệng.
Bác sĩ bất lực lắc đầu kêu dừng lại, cậu như một học sinh kém thi trượt, ngoan ngoãn chờ phán xét.
Không có bất kỳ cấu trúc tâm lý nào, bác sĩ trực tiếp đưa dụng cụ giãn nở vào trong, đơn giản và gần như mở rộng nó ra cho cậu. Đôi mắt lơ mơ của cậu mở to ngạc nhiên, chiếc máy lạnh lẽo vào sâu hơn và một cơn đau như đứt quãng phát ra từ cổ họng.
"Nhu...Nhu....nhẹ tay... Bác sĩ... aaaaa!"
Bác sĩ không biết Nhu Nhu trong miệng cậu là gì nên đã rút ống nong ra một cách thô bạo như vậy, ông ta hét lên: "Mạnh lên!"
A Tá hoa mắt: "Này, tốt... tốt."
Mùi máu tanh nồng nặc do cắn vào môi và lưỡi cậu giống như đang ở trong một biển máu tuôn trào, bất kể nó nổi hay chìm. Cậu vịn vào lan can cạnh giường, thẳng thắt lưng đẩy xuống, dùng sức mà đạp không nổi, chất lỏng phun ra thấm ướt cả chăn ga gối đệm.
"Không có tiến triển gì cả", bác sĩ nói, "Cậu không thể làm điều này"
"Nào, huh. Nào, huh. Nào, huh.....
Ư... Ư.... Aaaa......aaaa...ưuuu
Cậu thường gắng sức quá mức, toàn thân co quắp, A Tá mềm nhũn như cá muối bỏ bể, bụng không tiến triển, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cậu nói với y tá: "Cô bật điện thoại di động của tôi, tệp ghi âm có một tập được gọi là 'bảo bối'."
Âm thanh bật lên, chỉ có bốn chữ sâu sắc và từ tính: "Anh thích em." (Bốn chữ là 我喜欢你, chữ thích bên trung đọc 2 phiên âm nha)
Chỉ có bốn giây, và mỗi giây là một từ
A Tá mỉm cười: "Chồng tôi, anh ấy đang ở nước ngoài. Chỉ cần mở đi mở lại nhiều lần, tôi sẽ ở bên anh ấy như thể anh ấy ở bên tôi."
Cậu run lên vì đau, nhìn chằm chằm vào cái bụng đang xẹp xuống của mình, ngay khi giọng nói của Đỗ Triết phát ra, đứa bé bắt đầu lao ra khỏi đường nối giữa những mảnh xương đã bị mắc kẹt từ lâu, cậu thở dài rồi lại hét ra một tiếng, kéo ra xương hông đến cực hạn, hai chân không khép lại được đang run rẩy trong không trung, giọng điệu vui mừng của bác sĩ vang lên: "Tốt lắm, cuối cùng cũng có tiến triển."
Biết đâu đứa con cũng nhận ra là ba nó, như vậy là tốt rồi, hai cha con ta cùng nhau hợp tác mới có tương lai được.
Trên mặt cậu lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cổ vũ chính mình, hít một hơi thật dài hướng về phía trước thở ra hết hơi, lập tức phun ra chất lỏng thưa thớt bẩn hướng bên cạnh còn lại trên môi
Ngồi dậy, rặn mạnh, quay sang bên, nôn oẹ, động tác cố định máy móc chẳng khác gì công nhân trên dây chuyền sản xuất, cậu bụm miệng nhắc y tá: "Cô đứng bên kia đi... quá... bẩn.....tôi... ờ! Tôi sợ làm bẩn cô....!"
Thắt lưng như bị đứt lìa, vết thương sau lưng bị xé toạc, xương cốt như tan thành từng mảnh từ đầu đến chân đều kiệt sức, y tá vẻ mặt u ám không kìm được mà lau mồ hôi cho cậu
Cậu được động viên, cắn môi, nín thở và ấn xuống. Hầu hết mọi người đều không thể nhìn thấy quỹ đạo đi xuống của đứa bé, nhưng cậu chợt cảm ơn vì mình gầy quá, nhìn rõ đứa trẻ dưới da thịt đi xuống từng chút một, nếu không cậu sẽ cố gắng hết sức xem tiếp tục như thế nào.
Bác sĩ nhắc nhở mái tóc đen dày của con mình đã đến lối ra, bảo cậu nằm yên và bảo cậu thở từ từ.
Lối thoát bị đẩy đến cực hạn, dâng lên cảm giác khó chịu, bác sĩ dạy thở cũng không sao, không khỏi vui vẻ cười nói.
Quá trình sinh nở khắc nghiệt này cuối cùng cũng kết thúc!
Quá trình sinh sản sau khi mở mười ngón tay mất gần sáu giờ, và cuối cùng tiếng khóc của con gái cậu đã đến với thế giới này.
Là một đứa trẻ sinh thiếu tháng, nhưng con bé thực sự nặng đến sáu cân hai lạng, có vẻ như những chiếc bánh hấp màn thầu nuôi dưỡng được người.
Từ xa nhìn khối thịt đẫm máu bị bác sĩ đánh vào mông, tứ chi giãy dụa trong lòng bàn tay bác sĩ, khó có thể nói là cảm động như thế nào, chỉ có thể là vô cùng kiệt sức.
Và sự hoang mang về cuộc sống tương lai.
Việc sinh con bị trì hoãn quá lâu, con gái có nguy cơ bị ngạt thở và được đưa đi cấp cứu mà không kịp quan sát.
Điện thoại di động cũng chạy hết ô cuối cùng, ngay cả câu "Anh thích em" dài bốn giây cũng không còn nữa.
Trong phòng quan sát chỉ còn lại cậu và cô y tá đang nói chuyện phiếm.
Y tá cho biết vết thương ở lưng bị hở cần phải khâu lại.
Y tá cho biết, vết thương ở dạ dày của cậu rất nặng, ba tháng sau sinh mà tình trạng không cải thiện thì phải đến bệnh viện điều trị.
Y tá nói rằng cậu bị vỡ lá lách và cậu phải đến bệnh viện trong vòng sáu tháng sau khi sinh.
A Tá chỉ nghĩ thầm, hãy làm đi, các người cứ tự định đoạt đi.
Nhưng trong phòng đột nhiên lạnh như hầm băng, gió lạnh tứ phía tràn vào trong cơ thể, mà chất lỏng ấm áp từ chân cậu chảy ra cậu tự nhiên siết chặt chăn bông, nói với y tá: "Đột nhiên hơi lạnh, có thêm chăn bông không? Tôi dường như thở không nổi. Có phải hay không tôi đang chìm trong nước? "
Y tá hoảng sợ liếc nhìn, gần như trong tích tắc, sản phu một chút huyết sắc cũng không thấy, khuôn mặt gầy gò tái nhợt trắng bạch như người chết, vội vàng ra ngoài kêu cứu: "Bác sĩ, sản phu băng huyết rồi!"
Găng tay nhựa của y tá đầy máu, A Tá nheo mắt, nghĩ rằng cậu là một cái xác bị mổ xẻ tại hiện trường vụ gϊếŧ người.
Nghe nói có bao nhiêu người sản phu sinh khó chết vì băng huyết, hãy để cậu tưởng tượng về đám tang của mình trước.
Vì vậy, cậu nắm lấy góc quần áo của nữ y tá, ra hiệu cho cô nhìn số điện thoại di động của Đỗ Triết dùng ngón tay dính máu viết lên quần áo, cậu nhét vào tay cô một ít tiền lẻ, nhìn trên khuôn mặt tái nhợt của cô mỉm cười, nói từng chữ một cách khó khăn: "Xin lỗi, hiện tại tôi chỉ có nhiêu này. Tôi giao lại cho cô. Nếu như tôi đi rồi, nhớ giao con gái của tôi cho người này. Đừng…..... Đừng có gửi nó vào cô nhi viện. Cô là người tốt.....xin hãy giúp tôi. "
Máu trong cơ thể như chảy ra không ngừng, tích tắc xuống sàn, tụ lại thành những cánh hoa màu đỏ tình yêu mà Đỗ Triết đã từng gửi gắm cho cậu, còn rất là đẹp nữa.
Nhưng đẹp thì có ích lợi gì? Đỗ Triết không có ở đây. Cậu đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn muốn khóc, nhưng càng muốn khóc khóe môi nhếch lên càng là mở ra cười.
Đúng vậy, ngay cả khi Đỗ Triết không được đi cùng cậu vào trong phòng sinh đẫm máu này, ngay cả khi anh không có thời gian nhìn con gái mình, cũng không phải là vấn đề lớn, đúng không?
Trước khi thế giới trở nên tối sầm lại, chỉ có y tá vẻ mặt hốt hoảng, ở bên cạnh nói: "Đừng ngủ, nếu cứ ngủ say sẽ không dậy nổi."
Nhiều năm như vậy, lời nói của y tá cậu không thể nào quên với hơi thở dai dẳng, cậu chạy đua với số phận cẩu huyết, vượt qua căn bệnh xuất huyết sau sinh nổi tiếng là không qua khỏi kia, trả hết nợ cờ bạc, một mình sống sót, một mình nuôi nấng Nhu Nhu và chịu đựng mọi thứ về Đỗ Triết sau khi trở về.
Nhìn xem, mọi thứ đều ổn, phải không?
Có lẽ chỉ sau khi rơi xuống vực sâu, bạn mới biết mình sẽ đi về đầu trong cuộc đời sau này.
Ánh sáng và bóng đen trên trần nhà dội qua vô số lời nói, cùng cậu đi qua màn đêm tê tái, ánh bình minh ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, ánh mắt tràn đầy ánh sáng, cậu theo thói quen nhếch miệng cười, ung dung đối mặt không gian tương lai chật vật.
Tác giả có điều muốn nói:
Trong quá trình tạo hình cho Tá Tá, tôi nói rằng tôi đã cố gắng hết sức và đột nhiên mất khả năng phác thảo từ cuộc sống của cậu ấy...
Khóc than vì đau đầu.
___________________
Quá trinh sinh Nhu Nhu thảm khốc chưa, xem khúc mở điện thoại nghe giọng Đỗ Triết mà tui khóc lun 😭😭. Mấy bạn thấy sao, nhiêu đây chỉ là khởi đầu, còn đau dài dài nữa
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Không Bạch Hiệt (Trang Giấy Trống)
- Chương 27