- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Không Bạch Hiệt (Trang Giấy Trống)
- Chương 10
Không Bạch Hiệt (Trang Giấy Trống)
Chương 10
Tên: 空白页 Không Bạch Hiệt (Trang giấy trống)
Tác giả: 文字爱好者3 (Văn Tự Ái Hảo Giả 3)
Thể loại: Trước thâm tình sau tra Công × Thiện lương nghèo nàn nhiều bệnh Thụ, Công hiểu lầm thụ, TRƯỚC ngược SAU ngược, HE
Edit: #TTK
Truyện được làm theo đam mê chỉ số đúng được 60% về nội dung, và ngôn từ sẽ không hề có độ chính xác
___________&&&&__________
CHƯƠNG 10:
"Buzz – buzz-" (chuông đt á nha😅)
Ai đã quấy rầy giấc mơ của người ta vào sáng sớm vậy?! Rõ ràng là suýt chút nữa đã hôn được Đỗ Triết rồi, muốn khóc lên quá!!!!!!
Đôi tay mờ nhạt vươn ra khỏi hai chiếc mền nặng, lần mò chiếc điện thoại đang rung trên tủ, cuộn băng dính trên mu bàn tay lật ngược lên, máu từ vết bỏng đã lành lại dính trên miếng gạc đã rơi ra một nửa. Xương ngón tay gầy gò không chút sinh khí, đầu ngón tay khẽ run.
"Cha, cha, Daddy, khi nào thì đưa con về nhà!"
"Cha ơi, người đã khoẻ hơn chưa?"
"Cha, hôm nay cô giáo tặng cho con hai bông hoa nhỏ màu đỏ!"
A Tá vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu nằm nghiêng không cử động được, vết khâu trên lưng phồng lên, vừa đau vừa ngứa cũng không dám gãi, chóng mặt nhét hai viên đường vào miệng, để mùi vị lan tràn trên đầu lưỡi và đỡ choáng váng hơn, sưng cả óc để tìm ra chút minh mẫn, di chuyển điện thoại ra xa hơn, ho kịch liệt và thở hổn hển để lấy sức, sau đó đưa nó trở lại tai sau khi thở ra nhẹ nhõm.
Không khỏi làm nũng với bảo bối của mình: "Ban đầu không tốt, hiện tại Nhu Nhu gọi điện thoại cho ta, cha không sao cả!"
"Thật không cha ~ ~~ Daddy~~~ Nhớ cha~~ Con ở đây, Cha ở đâu, khi nào mới tới đón con?" ~~
Bỏ qua những lời lẽ phi logic của Nhu Nhu, cậu bất ngờ đi vào bài hát "Nổi nhớ nhà" của Dư Quang, sau này nỗi nhớ nhà là một ngôi mộ nhỏ. Tôi ở ngoài nhìn còn mẹ tôi ở trong."
Cậu đang nghĩ gì vậy? Bỏ hết mớ suy nghĩ trong đầu, xoa dịu đứa con bảo bối sắp nổi giận của mình, âm mũi đặc sệt: "Cha bị cảm, đến khi hết cảm sẽ đón con về."
"Chơi gì với trứng, trứng có vui không?"
(Do thụ đang cảm với lời nói ra tựa tựa đồng âm với câu nói của Nhu Nhu mà khi dịch ra sẽ có nghĩa khác nhau)
A Tá liền nghĩ đến việc chắc phải mua trước một quả trứng vui nhộn để đón bảo bối trở về, cầm chừng nói: "Vui á, rất là vui."
"chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Cha ơi ~~ Giọng của người thật hay!"
Con gái thích nghe giọng mũi của cậu, còn dám nghĩ cậu ngày nào cũng cảm lạnh?
Cậu cũng hợp tác hắt xì vài cái, nghe con gái làm nũng, sờ sờ eo già sưng đau của mình, rồi hỏi: "Baba con bị dị ứng đã khỏi chưa?"
"À, con cũng không biết. Dì Hy Hy mỗi ngày đều đến giúp Baba. Hai người cứ ở bên cạnh nhau mãi (thật chất câu này là cứ ở bên cọ ng*c rồi ôm này nọ theo ánh nhìn của Nhu Nhu, mà dịch thì cứ khó lí giải logic nên đổi luôn 😅)
A Tá dừng lại, nắm chặt điện thoại, sự lạnh lẽo lan tỏa khắp tứ chi, nắm chặt vào mép hai chiếc mền, quấn chặt lấy thân hình gầy gò lạnh lẽo, chỉ dám lộ ra gò má tái nhợt.
Trong những năm qua, một nữa kia của Đỗ Triết đã thay đổi rất nhiều, nhưng Vương Hy quả thực là một người ở bên cạnh anh ấy lâu nhất, sau khi nhắc đến chưa đầy 20 lần, anh ấy đã đến "gặp mặt trực tiếp".
Là một kẻ đã từng có máu mặt trong xã hội, đương nhiên biết rằng thế giới người có tiếng không thể thiếu những thứ đó, vì sợ Nhu Nhu sẽ nhìn thấy hôn hay thấy gì lạ hoặc đi một chút xa hơn nên cậu đã đưa Nhu Nhu giấu kỹ.."
Điện thoại hiển nhiên đã được đưa qua chỗ khác, kèm theo một tiếng gầm gừ trầm thấp: "Đồ Tá Chá!"
- -Bóng đèn.
Hai chữ còn chưa kịp phun ra đã bị cậu nhét lại vào bụng.
Ai có thể nghĩ rằng một người nào đó đang lắng nghe cuộc nói chuyện với con gái của mình? Tiếng gầm này khiến thắt lưng vốn đã bị kéo căng đau đớn, hít lên một hơi yếu ớt mới giảm bớt đau đớn, chỉ nghĩ như vậy là xong, từ xa liền cảm thấy tức giận.
Cậu thu mình vào trong chăn, Đỗ Triết thực sự rất tức giận, mặc dù cậu thực sự không biết mình đã làm sai điều gì.
Cậu ngập ngừng và trả lời: "Này... là tôi..."
"Tôi đã cảnh cáo cậu, đừng nói với con bé những thứ hỗn đản này!"
Rõ ràng là anh đã cởϊ qυầи áo trước mặt con bé mà
Câu này không có cơ hội trả lời bởi vì đã cúp điện thoại rồi, trước khi cúp máy còn nghe thấy Nhu Nhu liên tục hỏi cha làm sao, nhưng nếu bây giờ gọi lại là nhất định sẽ không trả lời
L*иg ngực nghẹt thở không lên xuống được, mùi thuốc cứ xộc thẳng xuống cổ họng, miệng đắng hơn ăn coptis* mất khả năng nói, thân hình bủn rủn, co lại
(*Không biết gì luôn 😅)
Giữ chặt điện thoại đã im lặng hồi lâu.
Làm sao có thể cho Đỗ Triết biết rằng anh ấy cũng là một người thất thường?
"Buzz-"
Bên kia liền có hồi âm trong một giây, thận trọng: "Nhu Nhu?"
"Này..này? Bốn năm bản thảo cậu gửi cho tôi ngày hôm qua đều rối tung cả lên. Cậu định làm gì với bản thảo hôm nay? Tiền của cậu bị trừ hết cả rồi. Tôi cho cậu hai ngày vì con của cậu bị ốm, bản thảo bị hỏng tôi chỉ có thể chia những gì cậu viết thành hai đoạn. Ban đầu, Giải thưởng Người tham dự Hoàn hảo năm nay là một chiếc máy tính xách tay hoàn toàn mới, và hôm nay có một bài báo quảng cáo tôi muốn tìm người viết, tôi nghĩ đến cậu ngay lập tức, cậu không thể... "
Biên tập viên này luôn nói ngay khi cậu nghe máy, nó như rằng dường như hiểu rất rõ về mức pin của điện thoại của cậu.
Cậu hít một hơi thật mạnh xoa dịu bóng tối hồi lâu, thanh âm khàn khàn như giấy ráp, kèm theo âm mũi ho khan mạnh mẽ: "Lát nữa tôi liền sẽ đổi."
Giọng điệu của biên tập viên nghiêm trang: "Bây giờ là bảy giờ tối, cậu thay đổi đi."
"Gì?..."
Chịu đựng cơn đau lưng, cậu dùng tay mở chăn ga gối, cái đầu tròn xoe của mình nhô ra khỏi đó, ánh sáng hắt ra từ khe cửa mờ mờ, đôi mắt cậu thâm quầng, và vặn nút đèn bằng trí nhớ của mình, ánh sáng lờ mờ trong mắt cậu nó dần dần sáng lên, kim giờ với đồng hồ báo thức riêng dưới ngọn đèn đã chỉ đến bảy giờ.
Hết cách rồi, đành chịu lạnh vậy.
"Ngày mai tôi có thể đưa nó cho cô được không? Hôm nay..." A Tá nóng bừng với từng lời mình nói, nhưng cơ thể lại lạnh khủng khϊếp, cố chống lại sự run rẩy vì đau lưng và sốt, và cam đoan, "Tôi sẽ đưa cô vào ngày mai..."
Biên tập viên nghe thấy một tràng ho khan, liền hỏi: "Ngươi bị bệnh?"
A Tá liền phủ nhận: "Không có."
Biên tập viên sốt ruột nói: "Được rồi, nếu không được thì cứ nói cho tôi biết, tôi đi tìm người khác."
Cậu lo lắng nói: "Đừng..."
Biên tập viên hỏi: "Tôi bên trên còn có boss, các ngươi vẫn luôn như thế này, tôi làm sao có thể đối phó mãi được đây."
A Tá cắn môi, khó khăn nói: "Tôi hôm nay giao cho ngươi, tôi một lát sau sẽ gửi tới."
Cô biên tập viên tỏ vẻ không chịu nổi: "Làm đi, hôm nay cậu làm hai bài, tôi sẽ nói chuyện với ông chủ."
A Tá nhanh chóng cảm tạ: "Được, được, cám ơn."
Rõ ràng eo sưng một chút cũng không thể động đậy, nhưng đã hứa với người khác thì phải thực hiện, chưa kể lời biên tập viên còn văng vẳng bên tai, con người ta, dù lý tưởng cao đẹp đến đâu cũng phải đánh bại trong hiện thực, lúc nào tôi cũng phải “cúi đầu đối với kẻ khác"
Dùng hai chân đẩy mạnh lên, khuỷu tay chống đỡ nệm di chuyển, đốt sống cuối đau đớn từng mảnh, chậm rãi chuyển động một hồi, mồ hôi đầm đìa, dựa vào đệm phía sau thở hổn hển.
"Lữ khách lạc chỗ sa mạc thiếu nước"
Hiện tại bị cái nóng hừng hực, thân thể không rơi ra được một giọt chất lỏng ẩm ướt, Đỗ Triết ở phía trước không xa bên tay trái cầm một chai nước lạnh và một chiếc bánh nhỏ dát dâu tây ở tay phải. Cám dỗ làm cậu tỉnh táo.
Có nước, thức ăn, và Đỗ Triết.
Cậu mỉm cười một cách tự nhiên và từ từ mở mắt - đây là cách thức dậy thông thường của cậu vì huyết áp thấp và lượng đường trong máu thấp - đôi khi cậu tự hỏi liệu y tá có nói dối mình không và liệu máu có còn lưu thông vào cơ thể mình không? Nếu không, tại sao lại cứ bị như vậy, nó vẫn rất chóng mặt.
Lấy nước đun sôi hôm trước đổ ra chén theo lượng vừa đủ, ngậm trong miệng ấm một lúc, cho lượng thuốc gấp đôi trong lòng bàn tay vào rồi mới uống nước.
Máy tính đang ở trạng thái không hoạt động và ảnh của ngày hôm nay vẫn còn trong hồ sơ. Đêm qua, cậu đang viết cảnh cảnh sát và bọn cướp chiến đấu với trí thông minh và lòng dũng cảm tại hiện trường vụ án, nhưng giác quan của cậu rất yếu và không thể viết tiếp truyện vững chắc được, editor phản hồi mọi người chê cái tiêu đề này sai thì nên gọi là kép yếu thì đúng hơn.
Nhưng không có cách nào khác để giải quyết vấn đề này, vì vậy cậu phải hứa sẽ chỉnh sửa văn bản thật tốt.
Cơ thể sốt cao 39,8° của mình cảm thấy bất đắc dĩ đau đớn với một cử động nhẹ của các ngón tay. Thật khó để sửa tất cả các bản thảo, thậm chí còn dồn vào ngày hôm nay. Nếu cậu không ngủ quên, cậu sẽ có thể giao bản thảo suôn sẻ ngày hôm nay.
Kết quả là, nó đã được phê duyệt một lần nữa.
Đưa ngón tay lên miệng, cắn thật mạnh, gõ nhanh bàn phím, sau khi sửa sai trang, nhanh chóng gửi bài, nhai hai viên đường, ngậm một ngụm nước, tiếp tục làm tiếp. Để thể hiện quyết tâm của mình, cậu sẽ thêm một bài theo yêu cầu tối thiểu của tòa soạn.
Năm giờ sáng, gõ vào từ cuối cùng và nhấp để gửi. Năm ngón tay hơi xòe ra, xương ngón tay chi chít những dấu răng đan xen. Khi cậu muốn ra khỏi giường một lúc, hai chân mềm nhũn vừa chạm đất, máu chưa kịp lưu thông nên liền bị cơn tê tái ở bắp chân hoành hành, thắt lưng không linh hoạt hiện tại lại thêm đau nhức không thể tả.
Chắc bây giờ trời đang mưa, và mưa to lắm.
Với eo già này, cậu có thể đảm bảo rằng tính năng dự báo thời tiết mới đã được bổ sung vào cái eo này. Do sống ở tầng 1 ẩm ướt trong thời gian dài nên gạch luôn tiếp xúc với những giọt nước dày đặc. Trời mưa và cậu nghĩ rằng đóng cọc chèo thuyền trong nhà là tốt nhất.
Không thể nào, giá thuê tầng 1 là rẻ nhất. Cậu rất nghèo mà da lại trắng, không còn sự lựa chọn nào khác. Chân và thắt lưng của cậu bị bệnh thấp khớp. Khi trời mưa, sẽ đau đớn đến thảm khốc, thậm chí nó còn góp phần vào tình trạng khó sống trong hai ngày và một đêm của cậu nữa.
Cho đến khi Nhu Nhu sắp chào đời, cậu không dám đùa giỡn về sức khỏe sau này của Nhu Nhu, nên chuyển đến tầng bảy đầy nắng với cái bụng hơi cứng hơn trong tám tháng.
Nhà hướng nam, ban công hướng mặt trời, kéo dài hơi ấm nơi này, cậu bước chân trần dưới nắng, đứng trên ban công duỗi tay chân, lười biếng để cho dư quang phủ lên người, nhìn cái bụng nhỏ bé mềm mại.
Liền cười nhấp hai lần tay vào phần bụng căng phồng, trong lòng biết bảo bảo thích nơi này.
5h30 sáng, sau khi tắm xong, người cậu sảng khoái, cơn sốt cao hạ xuống, đầu dây thần kinh phấn chấn hẳn lên.
Gương trên bệ rửa mặt chiếu ánh sáng lạnh lẽo, bóng đen phản chiếu có mí mắt sưng lên, nước da nhợt nhạt như môi, má hóp sâu dưới bộ xương. Cậu nắm tóc, băn khoăn không biết có nên nhuộm tóc đen trước không? Nhưng có vẻ như màu xám của ông lão cũng nằm trên hàng đầu của xu hướng.
Cậu cho rằng mười bốn giờ nữa sẽ ngồi cùng bàn với Đỗ Triết người sẽ mất bình tĩnh vào ban đêm, cùng bạn cũ hồi tưởng về quá khứ, có lẽ hai người sẽ phải giả vờ như chưa từng ở liên lạc trong một vài năm.
Lo lắng sẽ không ngủ được, chỉ cần đứng dậy thu dọn đồ đạc đi.
Cạo bộ râu rậm rạp, dùng kéo cắt bỏ phần tóc mái dài trước gương và bôi sáp ong hàng nghìn năm chưa dùng một lần, nở một nụ cười rạng rỡ đặc trưng.
Này, đẹp trai quá.
_____________&&&&&&&&__________
Bệnh mà cũng không yên, tui mà liệt giường như vậy thì chỉ có chết lâm sàn chờ người tới hầu thôi, đau tym qué 🥺😭
_____________&&&&&&&&___________
#TTK
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Không Bạch Hiệt (Trang Giấy Trống)
- Chương 10