Chương 5 Tấn công đối phương

Bữa cơm diễn ra với không khí nặng nề, Tả Đồng xem như đã nhìn ra, Trịnh Quế thích đứa nhỏ này, cố gắng nói chuyện phiếm với cậu ấy sau khi tìm kiếm chủ đề trong bàn ăn, và mọi người trong bàn đều đang phối hợp với cô ấy.

Nam sinh cũng biết lễ phép, tự cho mình nhỏ nhen, hạ thấp địa vị, mắng mỏ một cái là chị Quế đã nói giọng ngọt xớt.

Tả Đồng nhìn thời gian, đứng dậy nói: “Tôi phải lên sửa lại kế hoạch, mọi người ăn cơm thư thả nhé.”

“Được”

“Chị Đồng!” Phong Nghị đứng dậy, lấy điện thoại và đưa nó ra, với đôi môi đỏ và hàm răng trắng.

“Cái này, chị có thể thêm WeChat của em không?”

Cô ấy nhìn vòng quanh những người trong bàn và chỉ vào mình, “Tôi?”

“Đúng vậy!” Cậu ta gật đầu rất chắc chắn.

Tả Đồng bật cười, "Chúng ta xem ra không cần thiết đến độ phải thêm WeChat?"

"Không ... không phải, xem như chị thêm một người bạn đi, nếu không được thì..."

Phong Nghị gãi gãi đầu, có chút do dự khi bị từ chối, không biết nói gì.

Trịnh Quế ngước lên cười híp mắt, "Chị Đồng,chỉ là thêm một người bạn , không phải là bằng hữu chiếm chỗ, hơn nữa còn là một cậu bé, đừng từ chối."

"Là như vậy chị Đồng à, chị từ chối người ta thì không hay lắm đâu. "

Trịnh Quế nói," chị Đồng sợ bạn trai ghen hay sao? "

“Đúng vậy.” Cô trả lời rất dứt khoát, cậu nhóc đành phải nuối tiếc gật đầu.

“Cho nên xin lỗi, WeChat có lẽ không thêm được, lần sau gặp lại, tôi đi trước.”

Tả Đồng xỏ giày cao gót rời đi, thân dưới mặc váy xuyên hông, áo sơ mi trắng bó chặt eo thon, mái tóc dài buộc đuôi ngựa thấp, đôi chân dài trắng nõn, bóng dáng làm người ta lưu luyến mãi không thôi.

Với ánh mắt thất vọng, Phong Nghị ngồi xuống, hỏi: “Chị Đồng có bạn trai rồi hay sao?”

Trịnh Quế giới thiệu, có vẻ hào hứng, “Đúng, bạn trai của chị Đồng siêu đẹp trai! Còn nghe nói anh ấy là giám đốc điều hành công ty. Ngày nào cũng vậy, đều lái chiếc xe sang trọng đưa đón nên tôi cũng thấy ghen tị. "

" Vậy à. "

Cậu ta cầm cốc nước lên nhấp nhẹ, nuốt nước bọt một cách háo hức, yết hầu khẽ di chuyển lên xuống.

Trịnh Quế chưa kịp nói thêm thì Phong Nghị đột nhiên đặt cốc nước xuống, "Vậy chị à, em cũng phải đi, buổi chiều vẫn còn lớp nên em không về muộn được."

“Ừ.”

Phong Nghị cầm lấy áo khoác đứng dậy, tươi cười, đôi mắt đào hoa tràn đầy ấm áp, nốt ruồi trên khóe mắt cũng rướn lên.

“Hẹn lần sau.”

Trịnh Quế cố gắng nặn ra một nụ cười méo xệch, đứng dậy và nhường chỗ, “Thôi, hẹn lần sau.”

Tả Đồng đang bận bịu, miệng khô khốc, Trịnh Quế đã ngăn cô lại khi cô đang đi đến phòng ăn để pha cà phê.

“Chị Đồng, chị có thể giúp em một việc được không!” Cô đan hai tay vào nhau đáng thương cầu xin, “Em rất thích người con trai đó, nhưng người con trai đó rõ ràng là có hứng thú với chị, hãy giúp em mai mối đi.”

Cô nhướng mày. .

"Thích thú với tôi sao? Cô như thế nào mà nhìn ra, còn muốn tôi giúp cô mai mối? Quá là không hợp lý."

"Chị Tống! Làm ơn đi." Trịnh Quế đang ôm cánh tay cô, hai má mềm mại, phúng phính, nước mắt chực trào ra, “Chỉ có lời chị nói, cậu ấy sẽ không từ chối, chị giúp em hẹn gặp, còn lại em sẽ lo liệu!”

“Em thề, em sẽ không làm phiền tới chị quá nhiều, chỉ cần chị rủ cậu ấy đi chơi vào cuối tuần! ”

Tả Đồng thở dài và gạt tay cô ra,“ Trịnh Quế, cô có thể tìm người khác, xin lỗi, tôi thực sự không muốn giúp việc này. Cậu ta nếu là có ý tứ với tôi thật, tôi cũng không muốn tiếp xúc quá thân mật.”

" A! Tại sao! "Trịnh Quế lo lắng nhảy dựng lên.

“Không, tôi sợ bạn trai tôi ghen.” Cô cười nhẹ và bước ra ngoài với một tách cà phê.

Người phụ nữ đứng lặng, cắn chặt môi dưới, ngơ ngác.

Khi Tả Đồng gặp lại cậu bé, đó là lúc cậu ấy đang đi mua sắm sau khi tan sở. Tả Đồng muốn mua một thứ gì đó cho Giang Dã Sâm và đưa lại chiếc ô mà anh ấy đã đưa cho cô lần trước. Tuy nhiên, cô đã nhìn thấy Phong Nghị ở cửa của cửa hàng quần áo nam ở gần đó.

Phong Nghị sửng sốt, vội vàng giơ tay chào cô.

“Chị Đồng!”

Cậu ta kích động chạy tới, dây áo hoodie vung vung, Tả Đồng chỉ có thể quay đầu tìm cách ứng phó.

“Chị Đồng, sao chị lại ở đây!” Chàng trai rất cao, cúi đầu cười rạng rỡ khi nhìn cô.

“Tôi đi mua quà cho bạn trai.” Tả Đồng nói thẳng, rồi hỏi: “Còn cậu?”

“À… em đi mua quà cho bạn cùng phòng!”

Cô cười. Một sự trùng hợp.

" Vậy! Chị có muốn đi mua sắm cùng không? Nếu chị mua quà cho bạn trai, sẽ tốt hơn nếu có mắt nhìn của con trai, vì vậy em có thể giúp! Em thường giúp em gái chọn quà và mắt nhìn của em không tệ! ”

Tả Đồng cười mà không nói lời nào.

Cậu nhóc này, thật sự không thấy cô ấy đang cự tuyệt sao?

"Tôi ..."

"Nhân tiện, chị ơi! Em biết đồ trong cửa hàng quần áo nam này rất đẹp, đi cùng em!"

Cậu ta thản nhiên nắm lấy cánh tay cô, bước từng bước nhỏ chạy về phía trước, chân đi giày cao gót để tránh trượt ngã, chỉ có thể đuổi kịp.

“Tôi nói không cần, tôi tự mình cũng có thể xem.”

Cậu nhóc quay đầu lại liếc mắt một cái, đôi mắt đào hoa trìu mến, giọng điệu thiếu niên sôi nổi, “Nếu quà của chị tặng không đúng ý, bạn trai chị sẽ rất buồn.“

Cô đã mang bạn trai ra làm lá chắn, nhưng thật không ngờ bây giờ lại thành ra phản tác dụng.

Phong Nghị nhìn thấy giày cao gót trên chân cô, bước chậm lại, vừa đi vừa nói: "Thật ra em đến trung tâm thương mại chọn quà, không nghĩ sẽ có cơ hội gặp chị, không ngờ lại được gặp. Hôm nay em thật may mắn. "

Cô ấy cố tình giả vờ không hiểu,"Kia hẳn là bất hạnh mới đúng, vì đi mua sắm với phụ nữ thường rất tốn thời gian mà."

" Không, em thích đi mua sắm cùng với tỷ tỷ xinh đẹp. Như vậy em có thể mua bất cứ thứ gì như thế này! "

Cô quay đầu lại và cười nhẹ.

Phong Nghị đặc biệt giải thích, “Chị à, chị đừng nghĩ em là hải vương, nhà em tuy có nhiều ao cá, nhưng em chưa từng cùng ai yêu đương.”

Tả Đồng thở dài, “Tôi nói rồi, tôi đã có bạn trai.”

Cậu ta vội vàng xua tay, tỏ ra ngây thơ không biết gì, “Em không định làm người thứ ba, em chỉ muốn giúp đỡ chị thôi.”

Phong Nghị đưa cô ra tới một cửa hàng quần áo nam trẻ trung, chủ yếu là phong cách thể thao, hơn nữa còn phù hợp với sinh viên đại học. Cậu ta hào hứng giới thiệu từng bộ quần áo cho cô, nói rằng mặc lên người trông sẽ rất trẻ trung.

Tả Đồng càng ngày càng nghi ngờ, gã này đang tẩy não cô, nói rằng anh Giang của cô lớn tuổi hơn.

Họ đã ghé thăm gần hết cửa hàng quần áo nam trên tầng hai, nhưng họ không biết rằng có một bóng người đang lặng lẽ đi theo họ, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của họ.

Đằng sau người phụ nữ trưởng thành và hấp dẫn, có một chàng trai hoạt bát, làm cho người ngoài nảy sinh trí tưởng tượng cho hai nhân vật.

Lý Vân cúi đầu sờ sờ chóp mũi, nhẹ giọng nói câu xin lỗi.

Anh nhấc điện thoại lên và chụp hàng tá bóng họ, mí mắt cụp xuống.

"Cô Đồng, cô là người đầu tiên không chung thủy với anh Giang. Về phần Giang Dã Sâm trừng phạt cô như thế nào, tôi không dám nói trước."

Anh ta gửi tất cả ảnh cho Giang Dã Sâm không thiếu một bức. Mà người phụ nữ trong ảnh khoác lên mình chiếc áo vest, khua tay múa chân với người thiếu niên trước mặt, nở một nụ cười ngọt ngào.