Chương 45 Đào tẩu thành công - Kịch hay vẫn chưa hạ màn

Ngày 20 tháng 9.

Ngày đó thật mau đã đến, Tả Đồng đã rất mong chờ, nếu những gì Cận Trần nói là sự thật, cô tin chắc rằng Phong Nghị sẽ cứu mình.

Giang Dã Sâm đi ra ngoài, thật sự có không ít người hầu ở nhà lo cho cô việc sinh hoạt giặt giũ, thấp thỏm bất an chờ đợi, một cuộc điện thoại được gọi tới….

Bảo mẫu đang nấu bữa ăn vội vàng lên lầu nói với cô:

"Bác sĩ Phong vừa gọi điện nói hôm nay có bệnh nhân cấp cứu, không đến được. Cô Đồng, hôm nay cô không cần làm trị liệu.”

Cô phút chốc như bị sét đánh ngang tai, cứng đờ ngồi ở mép giường, không biết làm sao.

Cận Trần là lừa cô? Hoặc Phong Nghị căn bản không có kế hoạch giải cứu.

Ngồi trong xe, Cận Trần sốt ruột gãi gãi cổ, không ngừng cau mày sách một tiếng, đút tay vào túi áo hoodie rồi ngả người ra sau với tư thế tiều tụy.

Đối diện, Giang Dã Sâm chuyên tâm nhìn máy tính, xuống tay xử lý công việc, nghe thấy tiếng em trai, liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái.

Cận Trần bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của anh trai, chột dạ bĩu môi đảo mắt lên trên.

“Anh à, không khí trong xe anh không tốt lắm.”

“Không thích thì xuống xe chạy bộ đi.”

Anh bĩu môi liếc nhìn giờ trên đồng hồ, tâm tình chung quy vẫn là thực táo.

Rồi Cận Trần như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng ra lệnh cho tài xế phía trước:

“Dừng lại, dừng lại!”

Áy náy nhìn về phía Giang Dã Sâm,

“Thực xin lỗi anh trai, em đột nhiên nhớ ra mình còn có một biểu đồ thí nghiệm chưa gửi cho cộng sự. Thí nghiệm này rất quan trọng, di động để quên ở trong nhà, chắc phải trở về một chuyến.”

Quả nhiên, hắn càng bực bội , cau mày khó chịu.

“Em..em, em chạy vội trở về là được! Không cần đưa về đâu, dù sao cũng không bao xa.”

Nói xong liền mở cửa xe, nhảy ra khỏi xe, phất tay với hắn,

" Đi trước đi anh, lát nữa em đến nghĩa trang tìm anh, nhớ đợi em! ”

Lý Vân ngồi bên cạnh, cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn.

“Anh Giang…”

“Lái xe!”

“Vâng.” Người lái xe phía trước đáp lại.

Tả Đồng nhịn xuống sự thất vọng, vùi mặt vào chăn bông, ngay khi cô định nguôi ngoai cảm giác hụt

hẫng này thì cánh cửa phòng đột nhiên mở ra.

Cô giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên, nhưng người tiến vào lại là Cận Trần.

Anh ta bừng tỉnh a một tiếng,

"Có vẻ như anh ta không định giúp đâu. Chị dâu thật đáng thương, rõ ràng thiếu chút nữa liền có thể chạy trốn thành công rồi. Người mà chị hết mực tin tưởng lại đột nhiên phản bội, không dễ chịu chút nào, phải không?"

Đôi mắt cô dần dần đỏ lên, nhưng vẫn như cũ không tin,

" Anh ấy hẳn là không tin lời cậu nói, cho nên mới không tới. "

“Chậc chậc, đã đến lúc này rồi, chị còn nói đỡ cho anh ta sao?”

Cận Trần đi tới chỗ cô, híp mắt cười, chiếc hoa tai rơi xuống, lắc lư trong không khí,

“Không bằng, em không giúp chị chạy trốn, thế nào? Chị dâu hẳn là rất muốn trốn đi, em sẽ giúp chị thỏa mãn.”

“Cậu nói bậy ——”

Cận Trần đột nhiên nhấc chăn bông của cô lên, Tả Đồng bên trong chỉ mặc một cái đai đeo bằng tơ lụa, căn bản che đậy không được gì, vội vàng che lại thân thể chính mình, dáng người mảnh khảnh, đầy đặn nhưng vẫn thướt tha ưu nhã, chỉ cần một chưởng lực nhẹ cũng có thể nắm lấy eo cô, một hình thể hoàn mỹ, tóc dài tản ra che đi một mảnh thanh tú.

“Thật xinh đẹp.”

Cận Trần mặt lộ vẻ ra khát vọng, khom lưng cúi xuống ôm lấy cô, cơ thể vô cùng nhẹ, anh dễ như trở bàn tay ôm cô, nghiêng người rồi sải bước ra ngoài.

Tả Đồng mở to hai mắt nhìn,

“Cậu muốn làm gì!”

"Đương nhiên là để giúp chị chạy trốn, chị dâu có thể tin tưởng em một lần được không? Bây giờ ngoài em ra còn có ai giúp được chị? Em rất thích chị, giúp chị chạy trốn, cũng là giúp em a. "

Trong lời nói không rõ được ý tứ là gì, nhưng là Tả Đồng cảm thấy được không phải là chuyện tốt, nhất định cậu ta không tốt như vậy.

“Bỏ tôi xuống, tôi không cần, đặt tôi xuống dưới!”

Cận Trần ôm cô đi nhanh xuống lầu,cầm lấy áo khoác trên sô pha khoác lên người cô , người hầu phía sau vội vàng tiến lên dò hỏi.

“Cận tiên sinh! Cậu muốn mang Tả tiểu thư đi đâu vậy? Tiên sinh nói qua, không được để cô Đồng ra ngoài, cậu ..."

“Câm miệng cho tôi!” Cận Trần khiển trách mà không quay lại nhìn,

"Tôi là em trai của anh ấy. Tôi làm chuyện gì, còn cần phải báo cáo với các người hầu hay sao? ”

Người hầu phía sau ngậm miệng, lo âu cầm chặt đôi tay, muốn nói lại thôi.

Cận Trần đặt cô vào ghế phụ và lái xe thể thao rời khỏi biệt thự một cách nhanh chóng.