Cô bước ra khỏi văn phòng, một đồng nghiệp bên cạnh vội vàng hỏi cô tình hình thế nào.
Tả Đồng bất đắc dĩ cười, “Nói chuyện cẩn thận một chút là được.”
Trịnh Quế thấy sắc mặt cô không tốt, còn chưa kịp nói an ủi thì cô đã đặt văn kiện xuống rồi đứng dậy,
“Tôi đi vệ sinh. "
Cô vào công ty được ba năm, đã làm việc chăm chỉ, đích thân leo lên vị trí này bằng chính năng lực của mình, cảm giác bị từ chối một lời bây giờ cũng đủ hủy hoại toàn bộ lòng tự tôn của cô ấy.
Vặn vòi nước, Tả Đồng cúi đầu rửa mặt, cố gắng bình tĩnh lại.
Không biết nước bắn vào mắt hay nước lạnh quá, nước mắt cô chợt trào ra, ôm chặt lấy thành bồn rửa mặt không kìm chế được nước mắt tuôn rơi, càng rửa sạch nước mắt lại ngày càng nhiều.
Cô che mắt, cắn môi dưới, cắn đến tái nhợt, không ngừng sụt sịt.
Thật là khó chịu.
Cảm xúc chực trào ra, cố gắng chịu đựng hết sức, sau khi rửa lại bằng nước lạnh, mới đưa cảm xúc áp lực không nên đi xuống.
Tả Đồng ngẩng đầu lên, đôi mắt người trong gương đỏ hoe, khuôn mặt trái xoan quyến rũ lúc này tái nhợt, không có một tia huyết sắc, tóc gãy bị nước dính vào má, lộ ra một chút sự lúng túng.
Cô cúi đầu thở hổn hển, cởi cúc áo sơ mi trên cổ, bình tĩnh lại một lúc rồi lau mặt bước ra ngoài.
Ngày hôm sau, cô về nhà lúc sáu giờ và lăn ra ngủ, mệt đến mức không thể làm việc được, trước mắt mới vừa bị phê bình,, để giữ công việc này, cô không thể xin nghỉ phép. Trong suốt hai ngày bị rơi vào trạng thái thấp thỏm, kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần.
Buổi trưa một người đồng nghiệp rủ cô đi ăn cơm, Giang Dã Sâm cũng gọi điện thoại, hắn đã ở dưới lầu công ty, muốn từ chối nhưng không biết nói thế nào, đành phải xuống lầu cùng hắn đi ăn tối.
Nhìn ra tới người yêu tâm tình không tốt lắm, sắc mặt cũng u buồn, Giang Dã Sâm chọn một quán trà chay yên tĩnh.
Trong bữa ăn, thấy cô bồn chồn không yên, bèn vừa pha trà vừa hỏi:
"Chuyện gì xảy ra vậy? Đồng Đồng có thể nói cho anh biết được không?"
"Em thực sự không sao."
Cô ngại để người khác biết về việc bị sếp phê bình.
Người đàn ông cúi đầu phát ra một tiếng cười khẽ, không biết là có ý gì, Tả Đồng không khỏi ngẩng đầu nhìn.
Mùi trà ngọt ngào thoảng qua mặt cô, tách trà được đặt trước mặt.
"Vậy cuối tuần này chúng ta cùng nhau đi tắm biển thư giãn đi. Đã lâu không đi biển rồi, ý em sao?"
Tả Đồng sửng sốt, cô thật sự đã lâu không đi biển, vừa nói ra lời này, cô đột nhiên nhận ra rằng mình đã không được nghỉ ngơi tốt trong một thời gian dài.
Nhưng bây giờ không phải lúc để nghỉ ngơi.
"Xin lỗi, anh Giang, tháng này em có thể hơi bận và có thể phải làm thêm giờ vào cuối tuần. Tháng sau nhé, nếu em có thời gian."
Hắn lộ ra phong độ, nhẹ nhàng cười:
"Được rồi, anh nghe Đồng Đồng."
Lời tuy như thế, nhưng không thể không nói, hắn trở nên có chút ưu phiền.
Mỗi ngày đi làm tan tầm đều phải tới đón đưa cô, trước kia cảm giác được hắn săn sóc, mà hiện tại thấy nhiều liền cảm thấy phiền lòng, sẽ nhắc cô ấy một ngày nào đó trời sẽ mưa và mang theo ô. Sẽ chuẩn bị một cốc mocha nóng cho cô và dặn cô không được uống nước đá, điều kỳ lạ là cô không cho hắn biết kỳ kinh của mình nhưng hắn vẫn biết chu kỳ và sẽ mua băng vệ sinh cho cô vì sợ cô quên.
Loại cảm giác này giống như một chiếc màn hình di động, luôn theo dõi cử động của cô, cô vốn đã phát cáu với những thứ ở nơi làm việc, lại càng bị quấy rầy bởi hành vi quan tâm quá mức của hắn.
Đồng nghiệp xung quanh thường xuyên rỉ tai chuyện bạn trai quan tâm cô, còn nửa tháng nữa mới hết tháng mà điểm số vẫn chưa được cải thiện, cô cảm thấy khủng hoảng, cứ tiếp tục như vậy thì công việc thực sự sẽ giữ không nổi mất.
Hắn rủ cô đi hẹn hò ở tiệm bánh vào cuối tuần, Tả Đồng nói không, nhưng hắn thậm chí vẫn dừng lại dưới nhà để đón cô, cô đành mang theo máy tính đến địa điểm rồi tiếp tục làm việc.
Nhưng trong tiệm bánh ngọt, khi hắn đưa một miếng bánh đến trước mặt, rốt cuộc cô cũng không chịu nổi cảm xúc mà mình đã chịu đựng suốt nửa tháng, giơ tay tát hắn một cái.
"Không phải tôi đã nói là không ăn sao? Làm ơn để tôi yên đi! Không thấy tôi đang làm sao? Làm ơn cho tôi chút không gian riêng!"