Chương 9 Kiểm soát

Không phải cô không nghĩ đến chuyện kết hôn, cô đã hai mươi tư rồi, bố mẹ cô cũng đã giục cưới khi cô về quê ăn Tết.

Kết hôn là một việc trọng đại, không thể dễ dàng thực hiện được, ngoài ra cô không hề biết thông tin của hắn ta, không biết người đàn ông này làm nghề gì, sống ở đâu và bố mẹ là ai.

Ngoài nụ cười có vẻ đạo đức giả đó, không có lời tỏ tình nào khác với cô.

“Dã Sâm, em nghĩ chuyện kết hôn nên để sau. Hiện tại em chưa có ý định kết hôn, chúng ta có thể hẹn hò thêm một thời gian nữa được không?”

Hắn cúi đầu cắt miếng bít tết, “Nếu Đồng Đồng cho rằng chúng ta chưa thực sự hiểu nhau. Anh nghĩ chúng ta nên phát triển mối quan hệ này thêm một bước. "

Tả Đồng có chút nghi hoặc.

"Bước tiếp theo? Diễn biến thế nào?"

Hắn kéo miếng thịt bò lên, đưa tới bên miệng cô, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng.

“Giữa những người yêu nhau cũng cần có tìиɧ ɖu͙©, Đồng Đồng không hiểu sao? Anh muốn cùng em phát triển thân thể.”

Cô không biết phải trả lời như thế nào với câu hỏi thẳng thắn như vậy.

Nhắc mới nhớ, có vẻ như cô chưa nghĩ đến việc sẽ cùng hắn phát triển tình cảm về mặt thân thể.

"Dã Sâm, em…..”

" Nếu Đồng Đồng không muốn quan hệ, anh tôn trọng sự lựa chọn của em. Nếu em nghĩ rằng chưa đủ thời gian tìm hiểu, chúng ta hãy cứ tiếp tục như thế này."

Để ở bên miệng bò bít tết, cô chậm chạp không có ý định nuốt xuống, Giang Dã Sâm cũng không vội vàng, cứ thế này, nụ cười trên gương mặt thật lâu không thay đổi, giống như một người rất đa mưu túc trí, trước mặt cô đã làm đủ trò. .

Tả Đồng tưởng.

Trên đời làm sao có người đàn ông hoàn mỹ như vậy, anh ta không tồn tại, tướng mạo phải giả tạo, ai biết được trong lòng anh ta có hắc ám gì, sau khi kết hôn lại càng bộc lộ bản chất. Người đàn ông như vậy lại càng sự nguy hiểm.

Phong Nghị lại đi tới quán cà phê, sau khi ngồi xổm hai tiếng đồng hồ, mới thành công gặp lại cô.

Cô vừa định đi mua cà phê, nhìn thấy gương mặt này, lập tức muốn quay đầu, bàn tay đẩy cửa kính dừng lại ở đó.

Phong Nghị bước đến mở cửa cho cô và tươi cười chào hỏi, "Chị à! Thật là trùng hợp"

Hoàn toàn không phải ngẫu nhiên, vừa thấy chính là có mưu kế.

"Chị muốn uống mocha đá đúng không? Đó là món lần trước chị đã gọi"

Đúng như lời cậu ta nói, cô gọi cà phê kiểu Mỹ.

Tả Đồng rất cáu kỉnh, vừa nhìn thấy anh lại càng không vui, cuối cùng sốt ruột hỏi.

"Cậu rốt cuộc là muốn làm gì? Tìm tôi là có chuyện gì sao?”

Phong Nghị mỉm cười, "Thật ra không có gì, chủ yếu là vì em rất quan tâm đến những vấn đề mà tỷ tỷ đã thảo luận với em lần trước, vì vậy em muốn hỏi rốt cuộc là cái dạng người gì, mới có thể khiến chị có cảm giác như vậy.”

" Cảm giác như thế nào? ”

“ Một cảm giác kinh khủng. ”

Cô lại nhớ tới cơn ác mộng về Giang Dã Sâm, và vò đầu bứt tóc.

Hôm nay, cô không buộc tóc đuôi ngựa, mái tóc xoăn hơi rối buông dài qua vai, hoa tai cũng được thay đổi, là một mặt dây chuyền bạc, có ý nghĩa là sự cám dỗ.

Phong Nghị sững sờ, ngẩng đầu lên, đột nhiên nghe thấy cô bắt đầu dặn dò cậu cảnh giác, không ngừng đưa ra ví dụ.

Cậu ta kiên nhẫn lắng nghe cô và giúp cô phân tích theo quan điểm của mình.

"Lời nói của chị làm cho người nghe thấy ớn lạnh. Loại người này nghe có vẻ rất nguy hiểm, nên tránh xa. Cho dù anh ta không làm chuyện gì quá đáng với chị, e rằng cũng sẽ bức chị phát điên."

Cô đột nhiên dường như cũng hiểu ra.

Bây giờ, không phải cô cũng sắp phát điên rồi sao?

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô rùng mình một cái, lấy ra xem, là Giang Dã Sâm gọi tới.

Sau đó không ai lên tiếng trước, trầm mặc một hồi, tiếp theo là chất vấn.

“Đồng Đồng, em đang ở đâu.”

Tim của Tả Đồng gần như đình trệ, không ngừng nhìn về phía mọi người trong quán cà phê, nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh, cô có linh cảm xấu, luôn cảm thấy Giang Dã Sâm đang nhìn chằm chằm mình, biết được rằng cô bây giờ đang ngồi cùng ai, đó là lý do tại sao hắn gọi điện để đặt câu hỏi.

“Đồng Đồng?”

“Giang Dã Sâm… Anh đang ở đâu!”

“Anh đang ở công ty, em chưa trả lời câu hỏi của anh, em đang ở đâu.”

“Em đang ở quán cà phê.”

“Với ai?"

Lại là câu này, hắn nhất định phải biết rõ cô đi cùng ai, nhất định phải ở một góc nào đó đã theo dõi cô, hắn tại sao phải theo dõi nàng như vậy, người đàn ông này rốt cuộc đang dùng thủ đoạn gì!

Phong Nghị nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, không ngừng quay đầu lại nhìn xung quanh, không nhịn được ngắt lời cô, "Chị ..."

Giang Dã Sâm liếc mắt nhìn màn hình máy tính giám sát, điện thoại kêu bíp cắt đứt.

“Chậc chậc.”

Hắn ta bỏ điện thoại xuống và trừng mắt nhìn cậu bé trong ảnh, ước gì hắn có thể đưa súng vào miệng và gϊếŧ cậu ta!

Tại sao cậu ta lại phải xuất hiện trước mặt cô, tại sao!

Người phục vụ mang theo đồ ăn nhẹ, cô bưng cà phê đứng dậy rời đi, Phong Nghị muốn đi theo cô, nhưng Tả Đồng quay đầu lại trừng mắt nhìn liếc mắt một cái, “Đừng đi theo tôi!”

Phong Nghị không còn cách nào khác đành phải từ bỏ, nhìn cô ấy hoảng loạn rời đi.

Điện thoại cách một giờ liền đánh tới, Giang Dã Sâm cứ liên tục gọi, cô tắt máy cố gắng bình tĩnh làm việc nhưng không làm được gì, bực bội muốn khóc, cả buổi chiều Tả Đồng đều không ngừng suy nghĩ, nên như thế nào để thoát khỏi người đàn ông này.

Sau khi suy nghĩ vài giờ, cô lại mở máy và gọi cho hắn.

Điện thoại được kết nối trong vài giây.

“Đồng Đồng.”

“Giang Dã Sâm, em có chuyện muốn nói với anh, đến quán cà phê dưới lầu của công ty em, chúng ta nói chuyện.”

Dường như có chút do dự, một lúc sau hắn mới lên tiếng đồng ý.

Tả Đồng đi phòng vệ sinh, khẩn trưởng chỉnh lại cúc áo sơ mi trắng của mình, cài từng cúc một, kéo chiếc váy đen bó sát hông xuống, lấy dây chun buộc tóc ra, dưới ánh đèn phản chiếu, chiếc hoa tai lủng lẳng, nhẹ nhàng, phát ra ánh sáng lấp lánh bạc.

Chống tay lên bồn rửa mặt, nhìn hai má căng thẳng và hơi ửng đỏ, cố gắng giữ bình tĩnh, chớp chớp đôi mắt hạnh, mím đôi môi đỏ mọng, tự nhủ đừng căng thẳng.

Người đàn ông thực đáng sợ, nhưng chia tay thì cô vẫn cần phải nói.