Trong quán cafe, Tả Đồng cầm trên tay ly cafe dùng một lần, ngón cái bất an liên tiếp xoa nhẹ logo mặt người trên chiếc ly, từ lúc bước vào quán cà phê vẫn luôn cúi đầu.
Nam nhân ngồi đối diện buông ly xuống, cô khẽ ngước mắt lên, nhìn từ những ngón tay cũng những đường gân xanh nhô ra từ mu bàn tay, nước da trắng nõn và mịn màng.
“ Đồng Đồng, em có điều gì muốn nói với anh sao?”
Giọng người đàn ông trầm ấm và êm dịu, cô bất an mím môi.
“Em kêu anh tới đây kì thực có một chuyện nghiêm túc muốn nói…”
Tả Đồng ngẩng đầu, nhìn lên cặp mắt đang cười của Dã Sâm, bất giác lạnh người.
“Chuyện nghiêm túc đó là gì?”
Giang Dã Sâm không chút để ý, bất cẩn gõ mặt bàn, đôi chân dài thẳng tắp dưới chiếc quần âu cùng đôi giày da đen bóng, ánh mắt không rời khỏi đối phương. Tả Đồng bị ánh mắt đối diện làm cho bối rối, ấp úng.
“Chính là.” Tả Đồng khó có thể mở miệng, vò đầu bứt tóc rồi cuối cùng lấy hết can đảm, ngồi thẳng lưng, trực tiếp đối diện với đối phương nói
“ Chúng ta không hợp, chia tay đi, em nghĩ anh có thể sẽ tìm được người tốt hơn, em xin lỗi.”
Thay vào đó, hắn ngược lại không có biểu hiện gì, chỉ khẽ thở dài một tiếng. Đôi lông mày sắc bén cau lại, nhíu chặt, phiền não cúi đầu bóp chặt ly cà phê giấy khiến đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
“ Đồng Đồng, em thật không biết tốt xấu.”
‘Cái gì?”
Giang Dã Sâm ngẩng đầu, ánh mắt trở nên lạnh lùng, quán cà phê đông đúc người qua lại, nhưng chiếc điều hòa ngay vị trí trung tâm lại thổi trên đầu hắn, tiếng gió lạnh hòa lẫn cùng với tạp âm thưa thớt khiến cho làn da nổi lên phản ứng khiến cho xung quanh trở nên hắc ám, tối tăm.
Hắn lấy từ túi trong của bộ vest một khẩu súng lục đen chĩa thẳng vào đầu cô, trong mắt tuyệt nhiên không hiện lên tia ấm áp nào, ngón tay dứt khoát bóp cò .
Onggg ong
Chuông điện thoại rung liên hồi đập vào tai cô.
Tả Đồng ngay lập tức bị đánh thức và thoát ra khỏi giấc mơ, mở mắt ra, điện thoại trên mặt bàn vụt tắt. Cô ngây người nhìn lên trần nhà. Bên ngoài, sắc trời phong phú, ánh sáng xuyên qua rèm cửa phòng ngủ, ánh nắng ấm áp chiếu vào và vẫn có thể nghe thấy tiếng chim.
Cô kinh hãi che đi trái tim đang đập của mình, lòng bàn tay đã đầy mồ hôi, đúng là một giấc mơ chân thực.
Cuộc gọi sắp tự động cúp máy, người gọi đến là Giang Dã Sâm, cô vội vàng nhấc máy.
“ Đồng Đồng, sao bây giờ mới nghe điện thoại?”
Tả Đồng nuốt nước miếng, xác định đó rốt cuộc là một giấc mơ, liền thả lỏng người lên giường thở phào nhẹ nhõm, cổ áo ngủ mở toang, lộ ra xương quai xanh gầy guộc.
“ Đồng Đồng?”
“ Dã Sâm, em vừa mơ thấy rằng chúng ta chia tay và anh đã bắn em.”
Giọng của người đàn ông đột nhiên biến mất, cô cau mày liếc nhìn giao diện đang gọi, lại truyền đến giọng hắn lười biếng cười cười.
“ Đồng Đồng có sức tưởng tượng thật phong phú, mau rời khỏi giường đi, nửa tiếng nữa anh sẽ đến. Em nhớ cầm theo chìa khóa khi ra ngoài.”
Cô cũng mỉm cười, cảm thán cảnh chân thật trong giấc mơ rồi vươn vai, “Được rồi, dậy thôi.”
Sau khi cúp điện thoại, cô ấy xoay người xuống giường, với tay kéo chiếc quần jean chữ T màu trắng trên chiếc ghế đẩu cạnh giường. Đồng Đồng có dáng người cao và gầy nên mặc hầu hết mọi trang phục đều có thể trở thành một mẫu hình tiêu chuẩn, bộ xương nhỏ nhắn cùng với đôi chân dài thon thả.
Cô tiện tay buộc tóc đuôi ngựa, rồi dùng tay còn lại rửa mặt bên vòi nước lạnh, vừa nghĩ đến giấc mộng vừa rồi.
Tại sao cô lại nhớ rõ đến như vậy, ngay cả loại cà phê mình hay gọi, tựa như vừa rồi chính là phát sinh sự tình.
Vặn chặt vòi nước, cô ngẩng đầu nhìn thấy mình trong gương, khuôn mặt trái xoan quyến rũ, Lông mi dày dính nước, nhẹ nhàng chớp mắt nước liền chạy xuống cằm trước khi nhỏ xuống bồn rửa mặt.
Cô nở nụ cười nhẹ rồi nhìn mình trong gương, chiếc cằm nhọn nhô lên, cười rạng rỡ.
Sau khi thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài, Giang Giã Sâm lại gọi điện thoại hỏi: “Đồng Đồng, em có mang theo chìa khóa không?”
Cô ngờ ngợ sờ túi, quả thật là đã không mang theo.
“Trời ạ! Cảm ơn anh đã nhắc nhở em.”
Cô vội vàng đi tìm chìa khóa và thấy nó trên chiếc ghế đẩu trong phòng ngủ.
Trong điện thoại một lần nữa lại chuyển đến thanh âm
“Anh đang đợi em ở dưới lầu”
Chiếc Maybach dừng trước căn hộ, cô mở cửa xe ngồi vào, thắt dây an toàn một cách tự nhiên, liếc qua thấy anh mang theo một chiếc túi mua sắm để ở hàng ghế sau.
Nụ cười của người đàn ông rất dịu dàng, đôi mắt đen láy nên cô không thể cảm nhận được ý cười này có phải xuất phát từ trái tim mình hay không.
“Tối qua anh đã mua nó, nhìn rất vừa vặn với em.”
Cô cầm chiếc túi và nhìn xuống, bên trong có một chiếc váy màu trắng.
“Tại sao anh lại muốn mua quần áo cho em?”
“Bởi vì anh nghĩ đến em.”
Đồng Đồng cười khúc khích, “Anh Giang thật sự là một người từng trải trong tình yêu. Em không biết nên nhìn anh như thế nào. Em cảm thấy thật may mắn.”